Nguyên Sơ không về nhà ăn tết, còn Hạ Kha Hàng phải trở về. Hôm nay hai mươi tám tết, Hạ Kha Hàng cơm nước xong, nói, ngày mai về nhà, qua tết sẽ trở lại.
Hai ngày nay có Hạ Kha Hàng, Nguyên Sơ cũng miễn cưỡng chính mình ăn nhiều hơn một chút. Hạ Kha Hàng nói xong, giương mắt nhìn y. Nguyên Sơ tránh né ánh mắt, buông đũa, thấp giọng nói: “Ừm, biết rồi.” Hạ Kha Hàng thỉnh thoảng sẽ giúp y rửa chén, Nguyên Sơ cũng không cản cậu ấy, lúc này Nguyên Sơ đứng dậy thu dọn thì bị Hạ Kha Hàng kéo cổ tay, Nguyên Sơ cúi đầu, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống mặt của Hạ Kha Hàng. Hạ Kha Hàng ngẩng đầu, trên mặt hiện ra mấy phần tội nghiệp, “Nguyên ca.”
Hạ Kha Hàng tựa hồ muốn nói cái gì, nửa ngày, lại chỉ vội vàng nói câu: “Nguyên ca, anh… nguyện ý cùng tôi về nhà ăn tết không?”
Sự tình không biết thế nào lại trở nên không thể khống chế? Nguyên Sơ chỉ là muốn an ủi Hạ Kha Hàng một chút, làm ra một chút động tác thân mật—— y nhẹ nhàng hôn một bên má của Hạ Kha Hàng. Không biết thế nao, bát đũa nát tan trên sàn nhà, ghế sô pha lộn xộn, Hạ Kha Hàng cởi nút áo sơ mi, Nguyên Sơ cảm thấy cả người toả nhiệt, đầu váng mắt hoa, y cởi T-shirt ra, Hạ Kha Hàng giúp y mở nút buộc quần Jean cùng dây kéo. Hạ Kha Hàng hôn vành tai Nguyên Sơ, hai người quấn quýt ôm nhau. Huyết dịch dâng lên khuôn mặt, ở bên trong một mảnh hỏa thiêu nhưng Nguyên Sơ lại cảm thấy một luồng băng lãnh tuyệt vọng. Lý trí của y như là trôi dạt đến giữa không trung, lạnh lùng nhìn y kích động, hoảng loạn. Chính mình đang làm gì đấy? Thế này có thể giải quyết được gì đâu? Bản thân tổn thương chưa đủ, còn muốn tổn thương người khác nữa sao?
Hạ Kha Hàng động tình thở dốc bên tai Nguyên Sơ—— Nguyên Sơ đang bối rối cùng chán ghét bản thân lựa chọn sa đọa, cách làm sai lầm này của mình cũng không cảm thấy an ủi bản thân, bỗng nhiên nhận ra có gì đó sai sai. Hạ Kha Hàng đang thở dốc mềm mại đáng yêu, nhiều lần gọi tên Nguyên Sơ. Nguyên Sơ không nhịn được cười một tiếng, đẩy Hạ Kha Hàng ra.
Hạ Kha Hàng ở bên trong cuộc mây mưa kiều diễm bỗng nhiên thức tỉnh, đang muốn giải thích cái gì, liền nghe thấy Nguyên Sơ có chút khàn khàn nói: “Cậu là số (aka thụ)?”
“Nguyên ca —— ”
Nguyên Sơ cắt ngang lời Hạ Kha Hàng, “Ta cũng vậy.” không biết nên khóc hay cười
Nguyên Sơ chưa từng nghĩa mình nói ra câu này lại dễ dàng như thế.
Hạ Kha Hàng ngây người, lúng túng từ trên ghế sô pha ngồi dậy, mặt trắng lại, nút áo sơ mi bị hỏng, không gài lại được nên chỉ có thể choàng lại, trực tiếp lấy áo lông xù tròng lên.
Có người gõ cửa, Nguyên Sơ cũng cảm thấy lúng túng, đem T shirt đang nằm trên sàn nhà mặc lại, vừa mở cửa vừa mặc vào. Cửa mở, y thấy người ngoài cửa, cả người không thể động đậy.
Hạng Tri Lam nhìn Nguyên Sơ tóc tai lộn xộn, còn tưởng rằng y mới vừa ngủ dậy, mãi đến khi nhìn thấy có một người khác ở phòng khách, xung quanh bừa bộn, đặc biệt là trên ghế sô pha.
Nguyên Sơ mím môi, cảm thấy huyết dịch lưu thông lại, tay chân khôi phục tri giác, y cố gắng lạnh nhạt hỏi: “Hạng tiên sinh tới đây làm gì?”
Hạng Tri Lam chăm chú nhìn môi Nguyên Sơ, bởi vì khi nãy có hôn môi và vuốt nhẹ, nên đôi môi đặc biệt đỏ bừng. “Bạn trai ngươi?” Hạng Tri Lam vốn định cười một chút, dùng giọng trêu chọc để nói, kết quả nói ra như từng chữ ken két lọt vào trong tai, đông cứng lại lạnh lùng, phảng phất sự khắc chế phẫn uất, cũng như là chất vấn. Đã như vậy, Hạng Tri Lam còn hỏi thêm một câu: “Chẳng phải ngươi nói không thích nam nhân sao?”
Bị hỏi như vậy, viền mắt Nguyên Sơ đột nhiên hơi ửng hồng, y né tránh ánh mắt của Hạng Tri Lam, thấp giọng nói: “Ban đầu thì không thích.”
Hạ Kha Hàng thu dọn phần của mình xong, thấy bầu không khí của hai người trước cửa sai sai, đặc biệt là ánh mắt của Hạng Tri Lam không hữu hảo cho mấy. Hạ Kha Hàng cầm đồ đạc của mình đi ra, nói: “Nguyên ca, vậy tôi đi về trước.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Nguyên Sơ gật đầu, nghĩ thầm, e rằng sau này Hạ Kha Hàng sẽ không trở lại.
“Không mời ta vào nhà ngồi một lát sao?”
Vừa vào cửa, Hạng Tri Lam đảo ánh mắt nhìn quanh, thì thấy bàn ăn chỉ còn canh thừa thịt nguội. Hắn nhớ lúc trước, Trình Tiểu Chanh nghĩ kế cho hắn, bảo đi đến nhà Nguyên Sơ nói thấy có phát sóng trực tiếp, đến quỵt cơm là được, lúc đó hắn không nhịn được cười lạnh, không mới mẻ chút nào. Lại nhìn vào ghế sô pha ngổn ngang, hắn cũng không còn tâm tình. Hạng Tri Lam bỗng nhiên quay người, ngăn Nguyên Sơ đóng cửa, nói: “Ta nhớ ra còn có việc, đi trước.”
Nguyên Sơ nhìn bóng lưng Hạng Tri Lam rời đi trong hành lang, âm thanh giày da tiếp xúc mặt sàn vang vọng nho nhỏ trong không gian, chuyển qua chỗ rẽ, chờ giây lát, thang máy mở, Nguyên Sơ mới đóng cửa lại. Y đứng dựa lưng vào cửa bình tĩnh lại, y thở dài, nghĩ thầm, nỗ lực cứ như vậy uỗng phí.