Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy sinh viên thực tập đứng phía sau bọn họ yên lặng quan sát, hết nhìn thầy Giang lại nhìn sang Tế Tế.
“Bệnh nhân bao nhiêu tuổi?” Giang Túy Mặc không lập tức đưa ra kết luận mà hỏi rõ ràng trước.
“Hơn tuổi…” Tế Tế hơi mất kiên nhẫn, cũng không giấu giếm: “Là ông ngoại tôi.”
“Trên bệnh án viết thế nào?”
“Loét dạ dày.” Tế Tế cắn môi: “Hai tháng trước đã phẫu thuật, nhưng tôi không biết tại sao chút bệnh vặt như loét dạ dày lại phải làm phẫu thuật, tôi nghi rằng… mẹ tôi lừa tôi! Cho dù là làm phẫu thuật thật thì chẳng lẽ lại phải giấu giếm tôi, lén lút về quê với ba tôi như vậy sao? Chẳng lẽ tôi lại thủy tinh tâm tới mức cho dù chỉ là chút chuyện nhỏ cũng sẽ bị dọa ngất đi sao?”
“Loét dạ dày có thể lớn cũng có thể nhỏ, loét dạ dày ác tính đúng là phải phẫu thuật thật.” Giang Túy Mặc lấy phim X quang xuống trả lại cho Tế Tế: “Bệnh án viết không sai, đúng là loét dạ dày, hơn nữa còn tương đối nghiêm trọng. Cũng may là đã phẫu thuật kịp thời, sau này chú ý ăn uống, điều dưỡng nhiều hơn là được, không có vấn đề gì lớn.”
Thấy anh bình tĩnh như vậy, rốt cuộc Tế Tế cũng yên tâm, khẽ thở dài một hơi.
“Thầy Giang…” Một sinh viên thực tập đột nhiên cắt lời Giang Túy Mặc.
“Tiểu Chu, rót cho cô ấy cốc nước.” Giang Túy Mặc lập tức sai sinh viên thực tập kia đi rót nước, đồng thời còn nghiêm nghị quét mắt nhìn tất cả các sinh viên thực tập còn lại, Tế Tế đang bận vui vẻ nên không để ý tới ánh mắt của Giang Túy Mặc lúc này rất sắc bén và có cảm giác áp bách, chỉ thương cho đám sinh viên thực tập kia, bị ánh mắt kia quét qua một cái như vậy, chẳng ai dám ho he tiếng nào nữa, Tiểu Chu vừa rồi mới cắt lời lẳng lặng đi rót nước rồi đặt xuống trước mặt Tế Tế, giả bộ như vừa rồi mình chưa hề nói gì, đi sang một bên.
Tế Tế cầm phim chụp ra về, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Giang Túy Mặc yên lặng một lúc lâu, cởi áo blouse ra treo lên móc áo, dọn dẹp lại mặt bàn, người ngoài nhìn vào sẽ có cảm giác cao ngạo lạnh lùng không thể với tới. Một lát sau anh mới lên tiếng: “Tiểu Chu?”
Tiểu Chu hơi ngượng ngùng: “Thầy, vừa rồi em muốn nói là… hình như thầy… nhìn nhầm rồi, cái kia…”
“Là ung thư dạ dày.” Giang Túy Mặc thấp giọng.
Phần rìa trên phim chụp cản quang rất bất bình thường, niêm mạc bốn phía lộn xộn, có nơi đã biến mất, bề mặt loét đã vượt quá cm — thế này vừa nhìn đã biết chắc chắn không thể nào là loét dạ dày. Là chuyên gia của khoa Nội Tiêu hóa, sao Giang Túy Mặc có thể nhìn nhầm cả thứ đặc thù và rõ ràng như vậy. Đám sinh viên thực tập đều yên lặng gật đầu, Tiểu Chu đột nhiên có cảm giác mình múa rìu qua mắt thợ, may mà vừa rồi mình còn hơi ngập ngừng, không nói thẳng ra kết luận mà còn gọi Giang Túy Mặc một tiếng thử dò xét trước.
“Bệnh viện phía bên kia đã chẩn đoán bệnh cũng đã tiến hành phẫu thuật, thậm chí là làm giả bệnh án để ổn định tâm trạng người bệnh, như vậy có thể thấy bệnh tình của người bệnh còn chưa phát triển tới tình trạng không thể chữa khỏi, từ phim chụp có thể thấy là vào khoảng giữa giai đoạn đầu. Đối với bệnh nhân ung thư cao tuổi thì hóa trị và điều dưỡng quan trọng hơn so với phẫu thuật, điều chúng ta cần làm không phải là nói rõ chân tướng cho người bệnh để khoe khoang kiến thức chuyên môn của mình, mà là cố gắng giúp người bệnh phối hợp điều trị với tâm trạng lạc quan và tràn đầy hy vọng.” Giang Túy Mặc nói: “Đôi lúc, lừa dối cũng là một loại y đức.”
Thảo nào vừa rồi ánh mắt anh quét qua bọn họ lại nghiêm khắc như vậy.
Lừa gạt bệnh nhân là vạn bất đắc dĩ, vậy lừa gạt người nhà bệnh nhân thì sao? Về điểm này thì Giang Túy Mặc không giải thích lời nào.
☆☆☆
“Hiệp hội leo núi?” Tế Tế đang ngậm một miếng cá viên trong miệng, xoa cằm ra vẻ nghĩ ngợi.
Là thế này, sắp hết năm, đống voucher giảm giá và thẻ VIP mà trước đây Tế Tế dùng trong lúc làm phóng viên mỹ thực đã lâu rồi không được dùng đến, cho nên mới hẹn Giản Kỳ và Tử An tới một trong số mấy quán đó để ăn cơm. Ăn uống ngon lành rồi, hai người bạn xấu kia lại đột nhiên hỏi đến chuyện cô thầm mến Giang Túy Mặc, Tử An còn tiết lộ cho Tế Tế biết rằng cô nàng nghe nói Giang Túy Mặc là thành viên hiệp hội leo núi thành phố N, mà một độc giả của cô nàng cũng là hội viên trong đó, nghe nói mồng sáu tháng giêng hiệp hội sẽ tổ chức cho các hội viên đi leo Nhiếp Sơn ở phía bắc thành phố N.
Giản Kỳ bĩu môi: “Tôi cho rằng hiệp hội leo núi thì sẽ đi khiêu chiến mấy đỉnh núi như kiểu Everest chứ, không ngờ đi dạo công viên Nhiếp Sơn mà cũng gọi là hiệp hội leo núi. Nói vậy kẻ mỗi lần ăn đều phải chụp ảnh đăng Weibo như Mập Tế cũng có thể gia nhập hiệp hội nhiếp ảnh, Tử An cậu cũng có thể gia nhập hội nhà văn Trung Quốc đấy.”
“Cậu nói với tớ cái này làm gì?” Tế Tế khó hiểu, nhai nhai miếng cá viên trong miệng rất ngon lành.
“Nghe nói lần này đi leo núi là để giải trí thôi, không giới hạn số lượng. Cậu có cần tớ nói với cô ấy một tiếng không, bảo cô ấy dẫn cậu đi, cứ nói cậu là em họ cô ấy?” Tử An nhíu mày hỏi.
“Cậu làm thế này là có ý gì?” Giản Kỳ cắn cây tăm, rất ra dáng một tên lưu manh: “Ép người ta làm kỹ nữ?”
“Tớ đang cổ vũ Tế Tế theo đuổi nam thần thôi cậu có hiểu không hả?”
“Theo đuổi nam thần à…” Tế Tế nuốt cá viên xuống, lại ăn thịt bò xâu tăm, ăn xong cũng ngậm cây tăm: “Có vẻ là ý kiến hay đấy!”
Giản Kỳ liếc Tế Tế với một ánh mắt vừa kinh tởm vừa buồn nôn, rất giống ánh mắt của một học sinh bình thường liếc nhìn một học sinh “năm tốt” được chụp và đăng trên một tờ báo nào đó: “Mặc dù tục ngữ nói rằng “nữ truy nam cách một tầng sa”, nhưng mà tầng ngăn cách giữa cậu với anh ta là được dệt từ thép đấy cậu có biết không?”
Bị Giản Kỳ dìm hàng như vậy, Tế Tế lại càng cảm thấy tự tin hơn cả trăm lần, có lẽ cái này có liên quan tới chuyện thời gian trước ông ngoại phải làm phẫu thuật, cô bắt đầu cảm thấy đời người ngắn ngủi chẳng được bao nhiêu năm, nếu không cố gắng giành lấy thứ mình muốn thì sống thật uổng phí. Cô đảo mắt: “Dệt từ thép thì lỗ thủng lại càng nhiều, tôi lại càng có thể lợi dụng sơ hở để tóm được anh ấy.”
“Đầu tiên, cái từ “lợi dụng sơ hở” này chỉ dùng cho những người có cân nặng hai chữ số trở xuống.” Giản Kỳ không hề nể nang, nhìn chằm chằm miếng ba chỉ mà Tế Tế đang đưa lên miệng: “Mà chờ tới lúc cậu gầy được như vậy thì anh ta đã là ông nội của mấy đứa bé rồi.”
“Không thể nói như vậy được, sao cậu biết Tế Tế không phải là bà nội của mấy đứa bé đó chứ?” Nói chung thì Tử An vẫn đứng về phía Tế Tế.
“Sao cậu có thể nhẫn tâm trù ẻo một thanh niên tiền đồ vô lượng như vậy chứ, nếu anh ta biết tới lúc tuổi già mình sẽ lâm vào cảnh ngộ bi thảm như vậy thì liệu anh ta có mất hết niềm tin vào cuộc sống không?” Giản Kỳ nhướng mày nhìn Tử An, dáng vẻ rất là thèm đòn.
“Giản Kỳ chết tiệt kia, tôi nhất định sẽ bất chấp thủ đoạn theo đuổi anh ấy cho bằng được, để cho cậu phải hâm mộ ghen tị với niềm hạnh phúc tuổi già của anh ấy.” Tế Tế một hơi ăn luôn ba miếng ba chỉ kho, vừa nhai vừa nói với Tử An: “Phiền cậu nói với vị độc giả kia một tiếng, bảo cô ấy dẫn tớ đi leo Nhiếp Sơn với, tớ muốn tạo một cơ hội không hẹn mà gặp với bác sĩ Giang, sau đó cọ ra hoa lửa hạnh phúc.”
“Cuối cùng sẽ noi theo “năm tráng sĩ Lang Nha Sơn” nhảy xuống vách núi sao?” Giản Kỳ lập tức tiếp lời.
“Lăn đi!” Tế Tế rống lên.
Giản Kỳ vẫn không chịu tha, lại nói: “Leo núi không thích hợp với cậu đâu, cậu lăn từ trên núi xuống, ngoài luyện thành một môn võ công tuyệt thế là “vô địch phong hỏa luân” ra thì không thu được cái gì khác đâu. Thật đấy! Hơn nữa chưa chắc cậu đã có thể leo lên tới điểm cao nhất để lăn xuống, có khi vừa mới tới chân núi đã hy sinh oanh liệt rồi.”
“Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!!!” Tế Tế bịt tai lại.
Tử An thì sao, đã vui mừng hớn hở liên lạc với vị độc giả kia rồi.
Để tránh bị Giản Kỳ dìm hàng tiếp thì Tế Tế tạm thời đi vào nhà vệ sinh cho đầu óc thanh tịnh. Tử An nện Giản Kỳ một cái: “Cậu xem cậu chọc cậu ấy giận rồi, bớt cãi nhau một chút không được sao?”
“Sao ông đây có thể nhìn người mình thích đi theo đuổi một thằng đàn ông thối tha khác mà vẫn thờ ơ được chứ?” Giản Kỳ trợn mắt nhìn Tử An, trách cô nàng lắm chuyện.
“Cậu không phải chứ?” Tử An chớp mắt mấy cái: “Đừng có bày ra cái kiểu này với tôi, ai mà không biết chỉ cần là phụ nữ thì cậu đều thích hết chứ. Lúc cậu thích cậu ấy thì người sống chết đòi chia tay là cậu, kẻ đổi không biết bao nhiêu bạn gái cũng là cậu, Tế Tế cũng là người mập tim rộng mới không thèm so đo với cậu, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã phế cậu lâu rồi.”
“Cô ấy không hiểu tình yêu! Tôi cứ quấn lấy cô ấy làm gì chứ. Đương nhiên tôi phải mở rộng vòng tay với các cô gái hết lòng yêu tôi, an ủi linh hồn nhỏ bé của bọn họ rồi.” Giản Kỳ thấy Tế Tế đã đi ra khỏi nhà vệ sinh thì dừng đề tài này lại: “Cậu tính một chút mà xem, cứ để cho cô nàng ngốc nghếch kia đi theo đuổi nam thần đi, đến lúc mệt mỏi rồi, mình đầy thương tích rồi lại đột nhiên phát hiện ra rằng thật ra ông đây mới là người tốt với cô ấy nhất.”
Tử An kinh ngạc nhìn Giản Kỳ, xoa gáy với vẻ khó hiểu, nghĩ ngợi một lát, vẫn không coi là thật.
Ăn uống no say rồi, Tế Tế ôm Tử An, phía sau là Giản Kỳ đi theo hộ giá, vừa đi về nhà vừa hát “Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân”, đêm đó khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành phố N đều vang vọng tiếng hát hào hùng của Tế Tế —
“Nhân sinh ngắn ngủi được mấy thu
Không say không nghỉ
Bên đông là mỹ nhân cười
Bên tây là Hoàng Hà chảy
Rượu vừa đến lượt
Không say không nghỉ
Chuyện ưu phiền chớ để trong lòng~”
Ha ha, rượu không say người người tự say.
Tết âm lịch theo phong tục của người Trung Quốc sắp tới, cả nhà Tế Tế như thường lệ trở về thành phố H mừng năm mới. Người ta nói thời gian tốt đẹp nhất chính là khoảng thời gian “một ngày không gặp như cách ba thu”, Tế Tế cẩn thận phân tích, nghề nghiệp của cô với nghề nghiệp của anh thì về cơ bản sẽ không có cơ hội để xuất hiện cùng lúc, trừ phi bệnh viện bọn họ lại xảy ra vụ đánh đập phá rối gì đấy, cô mới có thể hợp tình hợp lý mà xuất hiện trước mặt anh, cho nên bình thường cơ hội được gặp anh thật sự là quá ít. Dưới tình huống không thuận lợi như vậy, cô chỉ có cách gia tăng cơ hội xuất hiện trước mặt anh thì mới có thể thu hút được sự chú ý của anh. Hay là… cô cũng tham gia gây rối bệnh viện?
Lúc xem Xuân Vãn, Tế Tế cất bước đi đầu tiên trên con đường theo đuổi Giang Túy Mặc, đó chính là — gửi tin nhắn chúc phúc.
Lại còn phải giả vờ như chỉ là lơ đãng.
Nghĩ tới nghĩ lui, vạch ra đủ loại bản nháp trong đầu, cuối cùng Tế Tế nghiêm túc cẩn thận biên soạn rồi gửi đi một tin nhắn tràn ngập tình yêu, nhiệt huyết, lại chứa đủ tính lịch sử và thời đại —
“Chúc mừng năm mới!”
Hết một tiết mục hát, một tiểu phẩm, lại thêm một màn ảo thuật, Giang Túy Mặc vẫn còn chưa nhắn lại. Tế Tế bực bội nghĩ, nhận được tin nhắn mà không trả lời thật đáng xấu hổ! (cô muốn người ta trả lời thế nào?)
Tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, Tế Tế đã quên khuấy mất chuyện gửi tin nhắn cho Giang Túy Mặc, sau khi nằm xuống mới phát hiện điện thoại có một tin nhắn chưa đọc đến từ Giang Túy Mặc, thời gian gửi là giờ phút giây.
“Bây giờ mới là năm mới. Chúc mừng năm mới.”
Một hai ba bốn năm sáu… Mười chữ! Tế Tế cảm thấy chỉ cần số từ trong câu trả lời của đối phương nhiều hơn mình thì chính là mình có lời. Cái lối suy luận này đã đeo bám cô hai mươi mấy năm nay, trước đây Giản Kỳ gõ cả một loạt “ha ha ha ha ha” cho đủ số lượng từ để thỏa mãn cái tâm lý “được lời” này của Tế Tế, vì vậy khi đó trong điện thoại của Tế Tế có cả đống tin nhắn kiểu “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đúng vậy.”, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha được.”, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tới ngay.” gì gì đó.
Tế Tế vô cùng kích động, biết rõ giờ này rồi thì nên nói ngủ ngon, cô kiềm chế một lúc lâu, cuối cùng lại nhịn không được lấy điện thoại lên, hỏi một vấn đề mà cô cho rằng vô cùng quan trọng:
“Bác sĩ Giang, anh thích phụ nữ chứ?”
Nghiêm túc nào! Xác định khuynh hướng tình dục liên quan tới sự thành bại trong quá trình theo đuổi sau này của cô, nếu như anh vốn không thích phụ nữ thì cô còn theo đuổi làm cái quái gì chứ.
Một lúc sau, Giang Túy Mặc đáp lại ba chữ — “Tùy tâm trạng.”
Câu trả lời này khiến Tế Tế cảm thấy lập lờ nước đôi, cô cố gắng nghiền ngẫm một hồi lâu, lại phát hiện ra điện thoại rung lên một cái, Giang Túy Mặc gửi tới một câu: “Nguyện vọng năm mới của cô là gì?”
Vấn đề này phải thận trọng, phải tỏ vẻ mình là một cô gái có hoài bão có lý tưởng ~ Tế Tế nghiêm túc suy xét một chút, nguyện vọng năm mới của cô có hai cái, một là theo đuổi được Giang Túy Mặc để dẫn về cho ông ngoại xem, hai là gầy đi cân.
Có vẻ như hai nguyện vọng này khá là tầm thường, cái thứ nhất thì không thể để cho ai biết, cái thứ hai thì rõ ràng là ảo tưởng.
Vì vậy, Giang Túy Mặc ở thành phố N xa xôi nhận được tin nhắn trả lời như thế này:
“Nguyện vọng của tôi là thế giới hòa bình!”
Tế Tế bất hạnh phát hiện ra, sau khi cô bày tỏ nguyện vọng to lớn của mình thì điện thoại không còn rung lên nữa.
Không phải Goethe đã nói “Đừng mơ những giấc mơ nhỏ vì chúng không có sức mạnh để lay động trái tim của con người” sao? Không phải Marie Curie đã nói “Nhân loại cũng cần tới những người ảo tưởng, người như thế sẽ dốc lòng phát triển sự nghiệp chung, cho nên sẽ không để ý tới lợi ích vật chất của bản thân” sao? Tế Tế ấm ức đi vào giấc ngủ.
Tế Tế à, cô có ước nguyện to lớn đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ngài Lỗ Tấn cũng nói rồi, người có mộng tưởng là người hạnh phúc, nhưng điều đau khổ nhất của đời người chính là tỉnh mộng rồi lại không có con đường nào để đi. ╮(╯▽╰)╭
“Năm tráng sĩ Lang Nha Sơn” là một bài khóa trong chương trình Ngữ văn, lấy nguồn từ sự kiện năm chiến sĩ dân quân của Bát lộ quân tại Lang Nha Sơn thuộc huyện Dịch (tỉnh Hà Bắc) đã nhảy xuống núi sau khi thất bại trong cuộc chiến chống lại cuộc càn quét của quân Nhật trong cuộc kháng chiến Trung – Nhật vào năm
“Vô địch phong hỏa luân” là một chiêu thức được sử dụng trong bộ phim điện ảnh “Vua phá hoại” của vua hài Châu Tinh Trì
Johann Wolfgang von Goethe là một nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà văn nhà khoa học, họa sĩ của Đức. Ông được coi là một trong những vĩ nhân trong nền văn chương thế giới.