Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Món đầu tiên được đưa lên là đùi cừu nướng, Tế Tế thèm tới nhỏ dãi, chẳng thèm để ý gì nữa, cầm một miếng lên gặm, trên mặt trên tay dính đầy dầu mỡ. Trong tư tưởng của cô, hành vi ăn cái gì cũng thong dong tao nhã như Giang Túy Mặc chính là khinh thường đồ ăn. Phải ăn như hổ vồ mồi mới đúng là thưởng thức đồ ăn ngon.
Bởi vì ông chủ chính là người Nội Mông Cổ nên đồ ăn Mông Cổ của nhà hàng này thực sự rất chính tông. Nếu đã chính tông thì sẽ khó tránh khỏi có những thứ mà một số người không quen ăn. Tế Tế không quen ăn tào phớ, cũng không quen uống trà sữa kiểu Mông Cổ. Vì vậy cô theo thói quen đẩy phần tào phớ mà mình đã gọi cùng với trà sữa tới trước mặt Giang Túy Mặc: “Cho anh cả đấy.”
Lần trước gọi nhầm phao câu gà cô cũng làm như vậy.
Giang Túy Mặc mặc kệ.
“Tôi còn chưa đụng tới đâu! Lãng phí đáng hổ thẹn!” Tế Tế lại bắt đầu giở bài “không nên lãng phí đồ ăn” của mình ra.
Giang Túy Mặc kiên quyết đẩy trả toàn bộ, Tế Tế trừng anh một cái, phát hiện ra anh không quen ăn gà xông khói Trác Tư Sơn, chỉ gắp một miếng, sau đó không động đũa tới nữa. Cô án binh bất động, tiếp tục ăn những món khác, cũng không động vào gà xông khói.
Chiếc áo khoác ngoài màu đen khoát lên lưng ghế, hiện giờ Giang Túy Mặc đang mặc một bộ tây trang màu tro, không thắt cà vạt, vừa tùy tiện lại không mất vẻ tuấn tú, cho dù là cầm đũa, bưng bát hay gắp đồ ăn đều rất quy củ, xem ra là từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt. Khí chất của một người đàn ông được thể hiện qua chính những chi tiết nhỏ nhoi như thế này. Tế Tế ăn như hổ đói vồ mồi thỉnh thoảng lại len lén ngước mắt lên nhìn anh một cái, cảm thấy có thể ngồi cùng bàn với một người thế này cũng là một loại hưởng thụ.
“Bệnh viện các anh có còn bị đập phá nữa không?” Tế Tế có ý định bắt chuyện, nhưng vừa mở miệng lại là một câu hỏi vừa nghiêm trọng vừa không đúng lúc như vậy.
“Sau bài diễn văn hùng hồn của cô, các phần tử ngoài vòng pháp luật không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.”
“Thế à… Thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc?”
“Chỉ khi bệnh viện các anh bị đập phá, tôi mới có thể danh chính ngôn thuận tới đó tìm anh mà.” Tế Tế thất vọng bĩu môi: “Tăng chút cơ hội gặp mặt, anh thường xuyên nhìn thấy tôi thì trong lòng mới có thể có vị trí của tôi.”
Giang Túy Mặc ngước mắt lên nhìn thì thấy cô đang tha thiết nhìn anh, một lúc sau, anh dời mắt đi: “Sợ rằng chứa không nổi.”
“Tim chứa không nổi tôi thì dùng dạ dày mà chứa! Dạ dày chứa không nổi thì lại dùng đại tràng!” Tế Tế ỉu xìu, cầm một miếng đùi cừu lên ra sức cắn một miếng.
“Tôi làm không được.”
“Sao lại làm không được…” Tế Tế bất mãn.
“Tôi…” Giang Túy Mặc dừng một chút: “Không giỏi chuyện phân thây cho lắm.”
Phụt…. ╮(╯_╰)╭
Đến lúc đồ ăn hai người bọn họ gọi đã gần hết, trên bàn chỉ còn lại một đĩa gà xông khói Trác Tư Sơn, một đĩa tào phớ nho nhỏ và một cốc trà sữa gần như còn nguyên xi.
“Anh không ăn gà xông khói sao?” Tế Tế chỉ vào cái đĩa, biết rồi còn cố hỏi.
“Ừ.”
“Vậy tôi ăn hết nhé?”
“Được.”
“Hay là thế này đi, chúng ta trao đổi.” Tế Tế xuất ra chiêu võ đẹp mắt mà cô cất giấu đã lâu, một lần nữa đẩy tào phớ và trà sữa về phía anh: “Anh uống sữa, tôi ăn thịt!”
“Giữa chốn đông người, nói mấy cái này không ổn.” Giang Túy Mặc giơ tay lên rồi hạ xuống, ra hiệu cho cô im miệng.
Tế Tế bực bội, nghĩ bụng tôi đi ăn ghét nhất là người lãng phí đồ ăn, ăn hết sạch cả đĩa thì có gì đáng xấu hổ chứ! Nghĩ vậy, cô vỗ bàn, đưa ngón giữa ra, tức giận chĩa về phía anh: “Tại sao anh lại cứ không chịu uống sữa của tôi anh nói đi!!”
Cô vừa rống xong, bốn phía lập tức trở nên yên ắng, mọi người đều dừng đũa, dừng chén, quay đầu lại nhìn Tế Tế.
Dường như xung quanh vẫn còn vang vọng tiếng rống của Tế Tế: “Tại sao anh lại cứ không chịu uống sữa của tôi… Cứ không chịu uống sữa của tôi… Uống sữa của tôi… Sữa…”
Tế Tế che mặt ngồi xuống, bên tai vang lên giọng nói vừa bình tĩnh lại thản nhiên của Giang Túy Mặc: “Tôi đã nhắc nhở cô rồi, yêu cầu thế này thì cứ thương lượng riêng với nhau thôi.”
“Không thương lượng gì hết! Hừ hừ hừ…” Tế Tế khóc không thành tiếng.
Giang Túy Mặc yên lặng đẩy đĩa gà xông khói tới trước mặt Tế Tế, cô vừa giả khóc vừa cầm đũa gắp thịt gà cho vào miệng, đôi con mắt giảo hoạt còn nhìn khắp xung quanh, may mà tất cả khách khứa xung quanh đều đã khôi phục lại bình thường, chỉ trừ mấy người vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô với ánh mắt đồi phong bại tục.
Đồi phong bại tục đấy, thế này thật là xấu hổ. Tế Tế liếc mắt, phát hiện ra rằng thật ra phía sau dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc của Giang Túy Mặc cất giấu một linh hồn vặn vẹo tà ác.
Kết thúc bữa tiệc nướng mỹ vị, Tế Tế đột nhiên đứng lên, cầm lấy tờ hóa đơn nhỏ trên bàn, oai phong nói: “Để tôi trả tiền!” — Hồ Tế Tế nghĩ rằng, cô hẹn Giang Túy Mặc, cho nên đương nhiên cô phải trả tiền.
Giang Túy Mặc không để ý, vắt áo khoác lên cánh tay, đi theo cô tới quầy thu ngân. Tế Tế vừa nghe nhân viên thu ngân báo giá xong thì xám mặt nghĩ, đậu má, đắt vậy, biết thế đi tới mấy quán ăn đêm ven đường ăn thịt chuột cho rồi! Số tiền này đủ để mua bao nhiêu con chuột luôn đấy… Cô run rẩy vươn tay vào trong ví tiền, bên khóe mắt còn vương giọt lệ đau thương, theo đuổi nam thần thật là khó khăn, đúng là hao tiền tốn của.
Giống như tình tiết trong các quyển tiểu thuyết, hai ngón tay thon dài xuất hiện, kẹp một tấm thẻ tín dụng, lướt qua Tế Tế, đưa thẳng tới tay cô nhân viên thu ngân. Bên tai Tế Tế vang lên giọng nói quen thuộc của Giang Túy Mặc cùng với lời thoại đã từng nghe đâu đó: “Bảo bối à, lát nữa tới chỗ anh nhé, bà xã anh đi công tác rồi.”
Hồ Tế Tế muốn hộc máu tươi, nhìn thấy cô nhân viên thu ngân mấy lần liếc nhìn cô với ánh mắt vừa khinh thường vừa ghen tị, ngón tay ấn nút trên máy quẹt thẻ cũng dùng sức hơn bình thường, cứ như thể coi bàn phím trên đó là mắt của Tế Tế, ra sức chọt chọt.
Giang Túy Mặc nhập mật mã xong, ký tên lên hóa đơn, Tế Tế thấy cô nhân viên thu ngân vẫn nhìn mình đầy vẻ coi thường thì tức muốn chết.
Điều khiến Tế Tế tức giận là, tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt khó tin như thế hả? Tôi thì sao chứ? Lẽ nào tôi không có khả năng được bao dưỡng sao? Muốn bao dưỡng tôi ấy à, phải là một người có thẩm mỹ kinh người, đi ngược lại năm ngàn năm lịch sử, e là cũng chỉ có ông chú Đường Huyền Tông mới có thể hiểu được vẻ đẹp của tôi mà thôi.
“Không ngồi xe anh nữa, tôi muốn tự đi bộ về tòa soạn!” Ra khỏi nhà hàng, Tế Tế phát cáu, sống chết không chịu ngồi lên chiếc Land Rover của Giang Túy Mặc nữa: “Anh mới là tiểu tam! Anh mới bị bao dưỡng!”
“Nói vậy tức là cô cho rằng tôi có đủ điều kiện được người ta bao dưỡng?” Giang Túy Mặc chân dài, bước một bước đã chặn lại trước mặt cô.
Hồ Tế Tế nhìn anh từ trên xuống dưới mấy lượt, đột nhiên cười dâm đãng: “Nếu bà đây mà có một ngàn vạn thì sẽ bao nuôi vài người như anh, đêm đêm sênh ca.”
“Cho nên, trước khi tiết kiệm đủ một ngàn vạn thì lúc thanh toán đừng có chạy nhanh như vậy.” Giang Túy Mặc tóm cổ áo cô lại, kéo cô đi về phía chiếc Land Rover, trông cứ như đang cưỡng đoạt con gái nhà lành.
Hồ Tế Tế bị bắt ngồi vào ghế phụ lái rồi mới đột nhiên hiểu ra, vừa rồi anh giở trò trêu chọc như vậy là đang cướp phần thanh toán của cô sao?
“Ài.” Cô thở dài một hơi, che túi xách lại, anh đã định mời thì sao không nói sớm chứ, để tôi còn gọi thêm vài phần cừu nướng đóng gói mang về. Hại tôi nhìn xong hóa đơn thì sợ chết khiếp, một bữa cơm tiêu sạch tiền nhuận bút mấy ngày, còn nghĩ sau này mà anh ăn đắt như thế thì thôi tôi không theo đuổi anh nữa ~
Vì hôm sau còn phải đi làm nên Tế Tế bảo Giang Túy Mặc đưa cô quay lại tòa soạn báo, cô còn phải lái con F của cô về nữa. Chiếc Land Rover dừng lại trước cửa tòa soạn báo, Tế Tế tạm biệt Giang Túy Mặc, còn rất cẩn thận bổ sung: “Bác sĩ Giang, lần sau để tôi mời anh đi, anh không được từ chối đâu nhé. Tạm biệt!”
“Để lát nữa rồi tạm biệt, tôi tiễn cô về.”
“Không cần đâu, tôi lên lấy chìa khóa xuống, tự lái xe về là được.”
“Để đề phòng cô lại lần nữa gây chuyện rồi bỏ trốn, tôi có nghĩa vụ giám sát cô đến nơi đến chốn.”
Tế Tế nhớ lại vẫn còn sợ hãi, nhìn sang đầu xe anh, bĩu môi, hừ một tiếng rồi xuống xe. Ngoài ý muốn là lúc cô đợi thang máy thì đụng phải Tiểu Dư, một phóng viên khác thuộc mảng mỹ thực mà cô từng hợp tác. Tiểu Dư nói chủ biên mảng mỹ thực là Lão Bành bảo cậu ta tới tăng ca.
Tế Tế ngạc nhiên nói: “Có phải là đám người bên các cậu lại làm chuyên đề gì ngon lành không, có đủ người không đấy? Hay là… tôi cũng gia nhập luôn.”
Tiểu Dư cũng không hiểu ra làm sao: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Sau khi thang máy tới, Tế Tế và Tiểu Dư cùng nhau đi tới phòng làm việc. Từ xa Tế Tế đã thấy phòng làm việc tối om, mở cửa xong thò người ra định bật đèn thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại, có thứ gì đó chụp vào mặt cô, mềm mềm dính dính, sau đó là tiếng đùng đùng đoàng đoàng, còn có người hét lên “Sinh nhật vui vẻ!”
Đèn được bật lên, sau đó tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Tiểu Dư đi đằng sau đứng ngây ra nhìn Hồ Tế Tế bị chụp cả một đầu bánh gato, cơ bắp trên mặt không ngừng co giật.
Mấy người trong mảng mỹ thực sợ hết hồn, đầu sỏ chụp bánh gato là chủ biên Bành dở khóc dở cười: “Tiểu Dư à… Rõ ràng tôi chỉ thông báo cho một mình cậu tới, sao cả… Tiểu Hồ cũng…”
Trong đầu Hồ Tế Tế lướt qua cả vạn câu con mẹ nó, cô lau mắt, miễn cưỡng có thể nhìn thấy mấy đồng nghiệp thuộc mảng mỹ thực còn đang cầm nến trên tay. Xem ra đêm nay bọn họ định tổ chức sinh nhật cho Tiểu Dư, kết quả người đi vào trước lại là cô, cho nên mới bất hạnh trúng đạn.
Mấy người nhanh tay nhanh mắt vội buông nến xuống, rút mấy tờ khăn giấy ra đưa cho Tế Tế lau mặt, Tế Tế hét lớn lên: “Khoan đã!” Sau đó cô quệt bơ trên mặt xuống bỏ vào trong miệng nếm thử: “Chà, là bánh gato kem bơ đấy, ăn ngọt thật! Này này, không bỏ kem xoài chứ??”
Các đồng nghiệp dở khóc dở cười, đi lên vừa luôn miệng xin lỗi vừa lau mặt cho cô.
Dù sao hiệu quả của khăn giấy cũng chỉ có hạn, Tế Tế cảm thấy trên mặt dinh dính, trán cũng ẩm ẩm, lấy chìa khóa, từ chối lời mời của Tiểu Dư mong cô ở lại dự sinh nhật, vội vàng chạy xuống muốn về nhà gội đầu rửa mặt.
Trước cửa tòa soạn báo, Tế Tế nhìn thấy Giang Túy Mặc đang đứng bên chiếc Land Rover, có vẻ như đang chờ cô, cô liền đi tới, khoa chân múa tay than vãn cảnh ngộ bất hạnh của mình, chỉ lên mặt: “Cả mặt dính đầy bơ! Y như đắp cả mười lớp mặt nạ dưỡng da ấy. Ha ha ha ha!” Dứt lời, cô xoay người muốn đi tới bãi đậu xe, Giang Túy Mặc lại gọi cô lại: “Đợi đã… Bơ còn chưa lau sạch.”
“Ở đâu?” Trong tay Tế Tế còn cầm khăn giấy, dứt khoát đưa luôn cho anh: “Lau giúp tôi trước đi, về nhà tôi sẽ…” Tế Tế đột nhiên sững ra, bởi vì Giang Túy Mặc không lau bơ cho cô, thậm chí còn không nhận lấy khăn giấy, mà lại đè vai cô dựa vào chiếc Land Rover, còn anh thì nghiêng người xuống hôn môi cô.
Môi của cô ngọt lịm, còn có mùi sữa thoang thoảng, không biết vừa rồi đã lén ăn bao nhiêu bơ?
“Anh!” Tế Tế vô cùng tức giận, sau khi có phản ứng thì lập tức dùng sức đẩy anh ra, vừa mắng to anh không có đạo đức xã hội lại không biết thương hương tiếc ngọc, vừa kéo cửa sau của Land Rover ra, tự mình ngồi vào xong lại kéo cả anh vào, nhào tới ôm cổ anh: “Bên ngoài lạnh lắm…” Nói xong, trái tim đập loạn, chu môi tới hôn.
“Giang Túy Mặc… Anh phải liếm sạch bơ trên mặt cho tôi…”
“Tôi không thích bơ.”
“Á á á, nhột quá đi… Chỗ đó không có bơ! Không được liếm!” Trong xe rất ấm áp, ấm tới mức khiến cả người Tế Tế đều nóng lên, vừa rồi rõ ràng là cô nhào lên người Giang Túy Mặc, thế mà chẳng hiểu sao bây giờ lại bị đặt dưới người anh, mấy khuy áo trước ngực còn bị cởi ra, cho dù không gian phía sau của Land Rover có rộng rãi thế nào thì hai người chen nhau cũng thành chật hẹp. Giang Túy Mặc ghé sát tới mức cô không nhúc nhích nổi, mặt cô vừa đỏ vừa nóng, nhất là sau khi cảm nhận được chỗ nào đó bên dưới người Giang Túy Mặc có biến hóa, cô gần như mắc cỡ muốn chết.
Mùi đàn hương trên người anh vẫn thánh khiết như vậy, nhưng Tế Tế không ngờ rằng, người thánh khiết như anh cũng có thể có phản ứng cứng rắn như vậy.