Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xe vừa dừng lại dưới nhà, Tế Tế đã mở tung cửa ra rồi xông vào trong nhà, vừa đúng lúc chặn lại mẹ cô đang vội vàng cầm thẻ căn cước đi ra ngoài mua vé xe. Hai mẹ con đứng sóng đôi dưới nhà, Tế Tế cắn môi, đứng thẳng tắp.
“Tế Tế à, mẹ về quê một chuyến…” Mẹ Tế Tế thấy cô kiên quyết như vậy thì đau lòng, rốt cuộc cũng nói thật: “Mấy hôm nay ông ngoại con đang làm hoá trị, phản ứng mạnh hơn trước đây, trong người không được khỏe lắm, ăn không ngon, ngủ cũng không yên giấc, mẹ phải về xem thế nào.”
Về chuyện này Tế Tế luôn rất nhạy cảm, cô lập tức cảm thấy có chỗ bất thường, nhíu mày: “Làm hóa trị? Rốt cuộc là ông bị… bệnh gì?”
“Dạ dày… Ung thư dạ dày.” Mẹ Tế Tế chật vật trả lời.
Giang Túy Mặc tìm chỗ đậu xe xong thì đi tới, vừa khéo nghe được mấy lời này của mẹ Tế Tế. Anh dừng bước, nhìn Tế Tế ở cách mình mấy bước chân, cô đưa lưng về phía anh, vươn tay lên che miệng lại.
“Tế Tế à, con đi học phải lắng tai mà nghe thầy cô giảng bài, sau này mới không phải đi nhặt ve chai.” “Chữ con xấu quá, phải luyện chữ cho đàng hoàng đi!” “Cái gì? Tướng chết rồi? Hử? Lạ thật, sao ông có thể thua chứ, lại ván nữa!” “Khóc cái gì? Mập thì mập, Tế Tế nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, không cần phải để ý bọn họ nói cái gì, con lớn rồi thì sẽ gầy đi thôi.”
Tế Tế che miệng, nước mắt ào ào chảy xuống: “Tại sao đã phẫu thuật rồi còn phải hóa trị nữa chứ! Có phải là ung thư giai đoạn cuối rồi nên mới phải hóa trị, có phải vậy không?”
“Phẫu thuật có thể khiến các tế bào ung thư xâm nhập vào hệ thống tuần hoàn và khuếch tán theo đường máu, xâm nhập vào huyết thanh, các tế bào dễ dàng tróc ra và gây nên sự khuếch tán diện rộng. Phẫu thuật có thể cắt bỏ hoàn toàn phần dạ dày bị ung thư, nhưng các tế bào ung thư không thể nhìn thấy bằng mắt hoặc ở xa vẫn có thể ở lại trong cơ thể, sau khi phẫu thuật xong cũng cần phải hóa trị để giảm thiểu xác suất các tế bào ung thư khuếch tán và di căn.” Giang Túy Mặc lên tiếng giải thích.
Mẹ Tế Tế ngước mắt lên nhìn thấy Giang Túy Mặc đứng ở cách đó mấy bước thì hơi ngây ra. Đúng là một chàng trai tuấn tú nhã nhặn, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Chàng trai đó đang nhìn bóng lưng con gái bà, vẻ mặt thế nào thì nhìn không rõ.
“Hóa trị sau phẫu thuật là phương pháp điều trị bổ sung nhằm đảm bảo trị tận gốc, khống chế khả năng sót lại các tế bào ung thư, ngăn ngừa tái phát, nâng cao tỷ lệ sống sót. Cái này không liên quan gì tới thời kỳ cuối cả.”
Mẹ Tế Tế nghe anh nói xong thì giật lấy ống tay áo của Tế Tế, sau đó vội nói: “Bác sĩ nói đây là lần hóa trị cuối cùng, may mà bệnh của ông ngoại con được phát hiện sớm, bây giờ thật sự đã không sao nữa. Vào nhà đi, đứng đây khóc thật mất mặt quá.” Mẹ Tế Tế kéo tay Tế Tế lên nhà: “Con cũng phải tin mẹ chứ, nếu thật sự có chuyện gì thì mẹ có thể bình tĩnh thế này sao? Đó là ông ngoại con, nhưng cũng là ba của mẹ mà. Trước lúc phẫu thuật ông ngoại con không cho mọi người nói cho con và Bối Bối biết, nếu không thì ông sẽ không chịu phẫu thuật, con nói mẹ phải làm sao đây!”
Tế Tế vẫn chần chừ không chịu đi lên, đột nhiên nổi tính ương bướng, lại liếc mắt thấy Giang Túy Mặc, cô thút thít một tiếng, chợt nhớ ra cái gì đó, xoay người sang một bên, rưng rưng nước mắt nhìn anh chằm chằm: “Phản ứng của anh nhanh như vậy… Anh đã biết lâu rồi phải không?”
Mẹ Tế Tế lại càng hoảng hơn, vội nắm chặt tay áo Tế Tế. Tế Tế vùng ra, chạy tới trước mặt anh chàng kia, còn vươn tay đẩy người ta một cái, khóc lóc: “Anh lừa tôi! Anh cũng lừa tôi! Tôi đưa phim X quang cho anh sao anh có thể không nhìn ra chứ! Anh là bác sĩ, tại sao anh cũng không nói thật! Mấy người hùa nhau lừa tôi! Mấy người đều lừa tôi cả!”
Mẹ Tế Tế đã nhớ ra, anh chàng này là một trong số các bác sĩ của khoa Nội Tiêu hóa của Bệnh viện Bát Nhất, từng điều trị cho Tế Tế.
Được lắm chàng trai, cởi quân trang và áo blouse ra rồi, bà đây cũng không nhận ra cậu. Mẹ Tế Tế nghĩ bụng.
Từ lúc Tế Tế nằm viện tới giờ đã mấy tháng trôi qua, thế mà lúc này vị bác sĩ kia lại có thể xuất hiện dưới nhà bọn họ, con gái bà còn dám xông lên to tiếng với người ta, có thể thấy là hai người cùng nhau trở về, quan hệ cũng không phải là bình thường. Mẹ Tế Tế luôn lo lắng dáng người Tế Tế mập như vậy, sợ sẽ không có anh chàng nào thích, không ngờ lại có thể cưa cẩm được một anh chàng đẹp trai như thế, đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Chẳng lẽ hôm nay con gái bà đang định dẫn bạn trai về nhà, đang trên đường về thì lại nhận được điện thoại của bà?
“Cậu, cậu ta là…” Mẹ Tế Tế lộ vẻ vui mừng, chỉ vào Giang Túy Mặc.
“Không phải là gì hết! Hu hu hu ~” Tế Tế vừa khóc vừa xoay người lại chạy về phía thang máy, sau khi vào nhà thì tự nhốt mình trong phòng tắm, có khuyên thế nào cũng không chịu đi ra.
Mẹ Tế Tế hơi ngại, xoay người muốn đi theo cô thì lại nghe thấy Giang Túy Mặc hỏi: “Bây giờ ông ngoại của Tế Tế đang dùng thuốc gì?”
“À… gì rouracil đó, còn cả Furan gì racil…”
“-Fluoruouracil, Furan-fluorouracil?”
“Phải phải phải!”
“Thử Oxaliplatin xem sao ạ, tác dụng phụ sẽ ít hơn một chút.” Giang Túy Mặc nói xong thì móc bút ra, viết tên thuốc lên tấm voucher mà trước đó Tế Tế đưa cho anh, giao cho mẹ Tế Tế. Sau đó, anh nhìn thoáng qua phía trên nhà, khẽ gật đầu với mẹ Tế Tế rồi xoay người ra về.
Tế Tế ở trong phòng tắm vừa khóc vừa gào lên mấy câu kiểu “Mấy người đáng ghét”, ba mẹ Tế Tế đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể tiếp tục gõ cửa không ngừng trấn an.
Lúc này tâm trạng Tế Tế đang vô cùng kích động, đau lòng phần lớn là do áy náy hổ thẹn với ông bà ngoại, vừa nhớ tới những lúc ông bà chăm sóc cho mình, lại vừa nhớ tới mong muốn kiếm tiền mua nhà cho bọn họ mà không thể thực hiện được, bây giờ ông ngoại bị ung thư dạ dày, thế mà cô lại bị giấu giếm lâu như vậy.
Ba mẹ Tế Tế đứng bên ngoài phòng tắm khuyên nhủ mãi, mất cả tiếng, Tế Tế mới chịu mở cửa đi ra, mắt sưng lên y như quả bóng bàn, nhưng vẫn không chịu để ý đến bọn họ. Bọn họ lại khuyên tiếp, cô lập tức ầm ĩ đòi chuyển về thành phố H, hai vợ chồng bọn họ chỉ đành phải ngậm miệng lại, chờ cô ổn định tâm trạng rồi khuyên sau.
Buổi tối, mẹ Tế Tế ngồi xe về thành phố H, Tế Tế nằm trên giường vừa suy nghĩ miên man vừa rơi nước mắt, ba Tế Tế ngồi cạnh giường vừa an ủi cô vừa thề thốt rằng lần này thật sự không hề giấu giếm bệnh tình của ông ngoại, sau này có tình huống gì chắc chắn cũng sẽ thành thật báo cho cô biết.
Tế Tế nằm tới nửa đêm mới nhớ tới Giang Túy Mặc, mình lớn tiếng mắng mỏ anh ấy một trận, sau đó bỏ mặc anh ấy rồi đi thẳng vào nhà, không biết là lúc đó mình nghĩ thế nào nữa. Khi đó tâm trạng mình đang vô cùng kích động, cũng không biết đã nói gì với anh ấy. Tế Tế nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ rồi, chắc là anh đã ngủ rồi.
Cơn giận của cô tới nhanh mà đi cũng nhanh. Sáng hôm sau đi làm thì tâm trạng của cô đã hoàn toàn bình phục, nhịn không được gửi cho Giang Túy Mặc một tin nhắn: [Chào buổi sáng.]
Còn mấy câu kiểu “Xin lỗi” gì đó thì cô sẽ không nói. Giang Túy Mặc lừa cô, trong lòng cô có khúc mắc. Nếu như có thể, tới mồng một tháng năm được nghỉ mấy ngày cô định về thành phố H thăm ông ngoại, nếu lúc đó mà cô đã cưa đổ được Giang Túy Mặc rồi thì cô sẽ mời anh về cùng cô.
Chỉ là không biết tại sao, tin nhắn đơn giản này mãi vẫn không thấy hồi âm.
Tế Tế chạy đi lấy tin, trên đường thì nhận được điện thoại của mẹ, mẹ cô lại lần nữa khẳng định rằng ông ngoại không sao, hóa trị cũng không dễ chịu, gắng được qua là được rồi, còn đưa điện thoại cho ông ngoại. Tế Tế nghe thấy giọng ông vẫn hùng hồn dõng dạc thì yên tâm hơn được một chút. Buổi trưa cô quay về tòa soạn gọi một suất đồ ăn bên ngoài, còn mua mấy đôi cánh gà nướng, vừa ăn vừa nghịch điện thoại di động, phát hiện tất cả các công cụ trò chuyện đều không có tin tức gì của Giang Túy Mặc. Trước đây cũng từng xuất hiện tình huống này rồi, lúc bệnh nhân đông quá thì bác sĩ bọn họ bận tới nỗi cả buổi không nhắn được tin nào cũng là chuyện bình thường.
Nộp bản thảo xong, Tế Tế nằm nhoài ra bàn ngủ nửa tiếng, vừa dậy đã cầm điện thoại lên xem, vẫn không thấy tin nhắn trả lời. Cô không tin anh bận tới mức ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không có, cho dù tay trái có phải đỡ “Tiểu Giang” thì tay phải cũng trả lời được tin nhắn chứ.
Cô gọi điện thoại tới, anh không nghe máy.
Đụng phải đám người gây sự nên bị chém rồi?
Bị cô mắng một trận xong, xấu hổ quá mức nên nhảy lầu?
Tế Tế lắc lắc đầu.
Chẳng lẽ… Tế Tế biến sắc, anh vì chuyện hôm qua nên tức giận?
Cô hơi ấm ức, người nên giận là cô mới đúng, anh có tư cách gì mà giận chứ?
Nhưng mà thích một người chính là như vậy, cho dù bản thân có ấm ức thì vẫn cứ hy vọng đối phương có thể vừa ý. Tế Tế nghĩ ngợi một lát, lại hèn mọn gửi cho anh một tin.
[Anh đang làm gì đấy? Có phải là bận rộn lắm không? Anh ngồi khám bệnh cả ngày, mông sẽ càng ngày càng lớn đấy! Đứng lên nghỉ ngơi một chút đi, tán tỉnh ve vãn tôi vài câu đi ~]
Tế Tế nhìn chằm chằm vào điện thoại chừng mười phút, hình đại diện của Giang Túy Mặc vẫn không hề có động tĩnh gì.
[Này! Anh đi đâu rồi hả?] Cô gửi tới một tin nhắn thoại.
Một lát sau, anh gửi lại một tin nhắn thoại. Tế Tế kích động mở ra, đưa điện thoại lên dán sát bên tai, lại nghe thấy từ điện thoại truyền tới giọng nói điềm tĩnh nhưng lạnh buốt của anh: [Dừng ở đây đi, Hồ Tế Tế.]
Trong nháy mắt đó, Tế Tế suýt đã đánh rơi điện thoại. Cô nghe lại lần nữa, trầm ngâm một lúc, vẻ mặt si mê, ôi, giọng của Giang Túy Mặc thật là êm tai. Nhưng mà, sao anh lại nói thế này? Tế Tế cầm chìa khóa xe lên, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi lái xe tới bệnh viện Bát Nhất.
Trong phòng nghỉ ngơi thuộc khu khám bệnh của khoa Nội, Giang Túy Mặc vừa gửi tin nhắn xong thì ném điện thoại sang một bên, nới lỏng cà vạt, vừa day day huyệt thái dương, vừa tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Một bác sĩ thực tập tới rót cà phê thấy vậy thì thuận miệng hỏi: “Thầy Giang, sáng hôm nay trông thầy không được khỏe lắm, hôm qua thức cả đêm ạ? Mắt thầy thâm đen rồi.”
Mãi một lúc lâu sau anh vẫn chẳng trả lời, cứ ngồi yên ở đó, chẳng thèm để ý tới ai. Bác sĩ thực tập lạnh buốt cả sống lưng, yên lặng bưng cốc cà phê đi ra ngoài, rời xa không khí siêu lạnh bên trong phòng.
Tối hôm qua về nhà, Giang Túy Mặc suy ngẫm lại một số chuyện gần đây. Lý Duyên Trân không muốn nói rõ mục đích cuối cùng của mình, nhưng anh loáng thoáng cảm thấy, bà không đơn giản là chỉ cần một món đồ giả, lỡ như thứ bà mong muốn là bức tranh thật kia, anh và Hồ Tế Tế đều sẽ biến thành đối tượng để bà lợi dụng, vậy thì sự xuất hiện của anh trong cuộc đời Hồ Tế Tế có thể sẽ mang lại vô số phiền phức cho cô.
Các bạn nhìn tấm lòng hiếu thảo của cô ấy với ông ngoại đi thì biết, mới chỉ giấu giếm bệnh tình của ông ngoại cô ấy một lần thôi mà cô ấy đã sụp đổ tới mức đó rồi. Nói gì tới chuyện để cô biết rằng, mẹ của anh chàng mà cô một lòng muốn theo đuổi lại ngấp nghé chiếm đoạt bức tranh chữ nổi tiếng trong tay ông ngoại cô.
Nếu đã như vậy thì thà rằng lui ngay từ đầu, tránh cho tương lai tới lúc không thể xa nhau nữa, lại khiến cho cô phải khó xử.
“Giang Túy Mặc!!!”
Thời gian nghỉ trưa còn chưa kết thúc, chưa thấy bóng dáng Hồ Tế Tế đâu nhưng đã nghe thấy tiếng rống của cô. Tiếng rống kia xuyên qua cả dãy hành lang dài.
Hồ Tế Tế dồn sức đẩy cửa ra, đứng ngoài cửa thở hồng hộc, có thể nhìn ra được, đôi mắt còn chưa hoàn toàn hết sưng, mắt hai mí cũng chẳng thấy đâu, chỉ thấy đôi mắt một mí chớp chớp y như con cá vàng. Có lẽ là vì chạy nhanh nên cả mặt đều đỏ ửng, lọn tóc sau tai bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào da. Cô đi vào, đóng sầm cửa lại: “Tôi đã nói với anh lâu rồi, không cần anh phải để ý đến tôi! Tôi muốn theo đuổi anh là chuyện của tôi, anh cứ từ từ mà đón nhận, bà đây còn chưa dùng hết chiêu thì anh không thể nói dừng được!”
Đám y tá và bác sĩ thực tập kéo nhau tới ghé tai vào cửa phòng nghỉ ngơi hóng kịch vui, chỉ nghe thấy Tế Tế hét to “… Anh cứ từ từ mà đón nhận… bà đây còn chưa dùng hết…, anh không thể nói dừng được”, cả đám người vốn đang nhao nhao đều yên lặng hít sâu một hơi.
“Ôi, cô gái này thật là dũng mãnh, rốt cuộc là cô ấy chuẩn bị bao nhiêu tư thế để đối phó với thầy Giang của chúng ta vậy?” “Không ngờ thầy Giang lại là người bên dưới, thích nữ ở trên.” “Thảo nào hôm nay tôi thấy thầy ấy có vẻ như ngủ không đủ giấc, hóa ra là đêm qua nhiều tư thế quá nên mệt mỏi.” “Tôi thấy cô em kia càng lúc càng tròn, là… thải dương bổ âm sao?” “Thầy Giang thật là vất vả quá, tôi cảm thấy chẳng bao lâu nữa thầy ấy sẽ bị ép khô mất.”
“Về đi.” Giang Túy Mặc đứng dậy, quay lưng lại sửa sang lại áo sơ mi, né tránh ánh mắt trực diện của cô.
“Anh từ chối tôi cũng không phải chuyện lần một lần hai nữa, tôi đã nói là không sao cả ~” Tế Tế nhún nhún vai: “Tôi tới đây chỉ là để tự tỏ rõ quyết tâm một lần nữa, nếu như anh để ý chuyện hôm qua thì… ha ha ha, mong anh hãy quên nó đi! Tôi biết không nên nói anh như vậy trước mặt người khác, có lẽ toàn bộ cố gắng trước đây của tôi đều uổng phí cả rồi, cứ coi như quay trở về lúc ban đầu, anh cũng ghét tôi thấy tôi phiền phức, tôi lại theo đuổi lần nữa, có được không? Xin hãy thích tôi một lần nữa ~”
Tế Tế nói, thử tiến lại gần hai bước, thấy anh không tỏ vẻ chán ghét và lui về sau thì mạnh dạn nắm lấy tay anh, chụt chụt lên mu bàn tay anh hai cái, sau đó buông ra, miệng chậc chậc, giống như vừa mới ăn chân gà hầm xong. Cô đứng nghiêm rồi cúi chào, cố gắng bày ra dáng vẻ ngây thơ nhưng không hèn mọn, lại giải thích: “Nụ hôn hữu nghị thôi!” Sau đó tự giác lùi về sau ba bước: “Anh có trả lời tin nhắn hay không cũng không sao cả, tôi sẽ lại nỗ lực một lần nữa! Tôi đi đây, bái bai ~”
Tế Tế mở tung cửa ra rồi chạy vút đi như một cơn gió.
Giang Túy Mặc giơ tay lên, nhìn mu bàn tay của mình, đột nhiên liếc mắt thấy đám người đang nhô đầu lên nhìn lén bên ngoài cửa, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đám người kia lập tức nhao nhao cụp đuôi chạy đi hết.