“Sao mấy người lại có thể như vậy chứ…” Tế Tế nước mắt lưng tròng, không ngừng nức nở. Thảo nào ba mẹ cô lại không thèm để ý đến chuyện con gái đang nằm viện, nói là đi Vũ Hán du lịch nhưng lần nào cô gọi điện thoại cho họ, họ cũng chẳng nói với cô được mấy câu, thì ra chỉ là đang chăm sóc cho ông ngoại, sợ bị lộ tẩy.
“Này cậu đừng có khóc mà… Sau đó tôi có nghe ba cậu nói là cuộc phẫu thuật cho ông ngoại cậu rất thành công, khôi phục cũng tốt, tôi cho rằng lúc về họ sẽ nói thật với cậu, cho nên mới thuận miệng hỏi cậu. Không ngờ rằng… Cậu tuyệt đối đừng có đi hỏi ba mẹ cậu đấy! Bọn họ sẽ mắng chết tôi đấy! Ông ngoại cậu cũng không có chuyện gì lớn, bọn họ chỉ không muốn ảnh hưởng đến công việc của cậu thôi!”
“Cậu đừng có nói nữa, tôi muốn xin nghỉ phép năm về thành phố H.”
“Thân ái à, cậu nghe tôi nói này…”
Tế Tế cúp điện thoại, trốn vào phòng tắm mở vòi nước nóng che giấu tiếng khóc, vừa tắm vừa khóc một mình, nửa tiếng sau mới đi ra. Lời nói dối có thiện ý cũng sẽ khiến người ta đau lòng!
Ngày hôm sau, mắt Tế Tế sưng phồng lên, cô đeo kính râm, gạt ba mẹ là tối qua uống nhiều nước quá nên mắt sưng, cứ như vậy mà tới tòa soạn báo.
Cô còn chưa kịp tìm chủ biên xin nghỉ thì chủ biên đã gọi cô tới phòng làm việc, nói là có chuyện muốn thương lượng với cô.
Chủ biên nói, Tiểu Chu bên mảng xã hội chuẩn bị sinh, xin nghỉ thai sản, trong vòng mấy tháng Tiểu Chu nghỉ thai sản này, hy vọng Tế Tế có thể phụ trách công việc lấy tin và biên tập thay cho Tiểu Chu, bên phía mỹ thực thì để Tiểu Dư và một sinh viên thực tập phụ trách.
Mỹ thực là một mảng vừa khổ cực lại vừa béo bở. Mỗi lần có quán nào đó mới khai trương thì ông chủ đều sẽ liên hệ với tòa soạn, xin một góc báo trong mảng mỹ thực, phóng viên tới lấy tin không chỉ được ăn đủ món đặc sắc mà còn được nhận thứ gọi là “phí đi lại”. Kẻ tham ăn như Tế Tế cũng coi như có chút danh tiếng trong giới mỹ thực thành phố N, cô sẽ bằng lòng bỏ qua vị trí béo bở như vậy để tới mảng xã hội vất vả khổ sở sao? Chủ biên cũng không chắc chắn lắm.
“Không thành vấn đề, nhưng ngài có thể cho tôi nghỉ vài ngày không? Tôi muốn về quê một chuyến, trong nhà có người ngã bệnh.” Nếu là bình thường thì chắc chắn Tế Tế đã tìm đủ lý do để từ chối, thậm chí còn có thể lấy một cái cớ nào đó rất lạ lùng kỳ quặc, nhưng bây giờ cô đang cần nghỉ phép, vì vậy nên rất dễ thỏa hiệp.
“Đương nhiên là có thể, nhưng cô phải phỏng vấn và đưa xong tin về sự cố chữa bệnh vừa xảy ra, tối nay tối mai hoàn thành xong bản thảo, ngày mốt sẽ để cô về quê.” Chủ biên thấy cô nàng tham ăn Tế Tế dễ nói chuyện như vậy thì nhanh chóng đồng ý, lúc đầu ông ấy vốn không chắc có thể khiến Tế Tế đồng ý chuyển sang mảng xã hội.
“Sự cố chữa bệnh?”
“Một bác gái bị viêm tuyến tụy gì đó đột nhiên phát bệnh chết trong lúc nằm viện, chồng bà ta thuê một đám côn đồ kéo tới chém mấy bác sĩ trong khoa Nội bệnh viện Bát Nhất, cho dù không bị chém thì cũng bị đánh rất thảm. Cô và Tiểu Lưu với Đại Chu mau tới đó đi, hôm nay phải đưa tin này lên trang nhất.”
Khoa Nội bệnh viện Bát Nhất… Cuộc sống thật giống một đám sóng cuồn cuộn, con sóng này vừa lặng thì con sóng kia lại trào lên.
Tiểu Lưu và Đại Chu đều là phóng viên lão làng của mảng xã hội, kinh nghiệm vô cùng phong phú, đến hiện trường hỗn loạn cũng không hề bối rối hoảng loạn, Đại Chu phân công nhiệm vụ, anh ta tới phòng phẫu thuật khoa Cấp cứu và khoa Ngoại phỏng vấn các bác sĩ làm nhiệm vụ cấp cứu và băng bó, Tiểu Lưu thì phụ trách chụp ảnh và phỏng vấn viện trưởng bệnh viện, Tế Tế phụ trách phỏng vấn nhân chứng và cảnh sát hiện trường ở khu điều trị nội trú thuộc khoa Nội, sau khi phân công xong thì ai đi làm nhiệm vụ của người nấy.
Trên đường đi, Tế Tế cứ lo lắng không biết Giang Túy Mặc có sao không, bị chém hay là bị đánh. Hôm qua anh mới đo huyết áp cho cô đấy, thế mà hôm nay có khi đã nằm trong phòng phẫu thuật bị người ta hết khâu lại mổ khắp toàn thân…
Giang Túy Mặc, anh cũng có ngày hôm nay! Tế Tế đột nhiên nở nụ cười âm hiểm, sau đó lại bị suy nghĩ tối tăm của mình đánh bại — không phải là mình thích anh ấy sao, sao lại không mong anh ấy gặp chuyện tốt thế này?
Ra khỏi thang máy, Tế Tế đi thẳng tới hiện trường vụ ẩu đả, vết máu trên sàn còn chưa được lau sạch, từng vũng máu lớn nhuộm kín nền gạch màu ngà, còn cả rất nhiều dấu chân dính máu, thoạt nhìn hết sức khủng bố, có thể tưởng tượng được vụ ẩu đả kia kinh hoàng tới mức nào. Tế Tế tìm một vòng vẫn không thấy Giang Túy Mặc đâu, cô gọi điện thoại cho anh thì mãi không thấy anh nghe máy. Tế Tế nóng ruột, gần như đã quên mất mình tới đây làm gì, kéo lấy một y tá hỏi thăm Giang Túy Mặc ở đâu, cô y tá kia lại không có thời gian cũng không có tâm tư nào mà trả lời cô.
Tế Tế cố nén cơn hoảng hốt, lấy thẻ phóng viên ra, hỏi thăm vài nhân chứng trong khu nội trú khoa Nội xem tình hình lúc đó như thế nào. Bọn họ nói với cô rằng bác gái bên phòng bệnh bên cạnh bị viêm tuyến tụy nghiêm trọng, phẫu thuật xong thì nửa đêm đột nhiên phát bệnh rồi qua đời, lúc thông báo cho người nhà thì chồng bà ấy có vẻ vô cùng kích động, không ngờ rằng sáng nay các bác sĩ vừa bắt đầu đi kiểm tra phòng thì chồng bà ấy lại dẫn năm, sáu kẻ hung hăng xông vào đây, người nào người nấy đều cầm dao hoặc dao găm, không thèm nói năng gì, vừa thấy bác sĩ là xông lên chém, còn xách cả ghế lên nện, nói chung là vô cùng máu me bạo lực, cả đời bọn họ sẽ không bao giờ quên.
Bàn tay Tế Tế đang cầm máy ghi âm hơi run lên, quay sang phỏng vấn các y tá, bọn họ nói không được sự cho phép của viện trưởng thì không thể tiếp nhận phỏng vấn, đây là “quy tắc ngầm” của tất cả các bệnh viện đối với phóng viên. Tế Tế ngồi trên hàng ghế dài ngoài hành lang, ngẩn người nhìn từng vũng máu đã khô đen trên sàn nhà. Chỉ chốc lát sau, Đại Chu gọi điện tới cho cô, bảo là vụ này rất ầm ĩ, phóng viên của đài trung ương cũng tới, tổng cục hậu cần quân giải phóng cũng cử người tới.
“Giang Túy Mặc thế nào, anh ấy có bị thương không?” Rốt cuộc Tế Tế cũng tìm được một cô y tá bằng lòng tiếp nhận phỏng vấn, nhưng mà cô y tá này cũng bị vụ ẩu đả dọa sợ, lúc nghe hỏi đến tình huống của Giang Túy Mặc thì cô y tá trả lời Tế Tế rằng: “Tôi không thấy thầy Giang đâu, nếu anh ấy không ở đây thì hoặc là đang được băng bó bên khoa Ngoại, hoặc là đang nằm trong phòng phẫu thuật.”
Tế Tế nhanh chóng chạy tới khoa Ngoại, tìm một vòng, ngó qua ba, bốn bác sĩ đang băng bó nhưng không thấy Giang Túy Mặc, Tế Tế lại gọi điện thoại cho Giang Túy Mặc, vẫn không có ai nghe máy. Lẽ nào… Tế Tế tới bên ngoài phòng phẫu thuật, rất nhiều người đang tụm lại ở đó, Tiểu Lưu ra sức chụp ảnh, Đại Chu với phóng viên đài truyền hình tranh nhau giành phần phỏng vấn một bác sĩ mổ chính vừa từ phòng phẫu thuật đi ra.
Bác sĩ mổ chính nói, tình huống của mấy bệnh nhân bên trong rất nghiêm trọng, có người bị đứt gân, có người bị tổn thương não, còn có một người bị mất máu quá nhiều, đang rất cần máu nhóm A hoặc nhóm O để cấp cứu, hiện tại đang xin điều máu từ kho máu tới.
Tế Tế ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật suốt hai tiếng, trong thời gian đó, viện trưởng cũng tới bên ngoài phòng phẫu thuật, phóng viên của CCTV đi tới, cầm micro bắt đầu phỏng vấn, người kia quá quen thuộc, mọi người đều vì kính nể mà yên lặng lui sang một bên. Tế Tế bị chen tới cửa thang máy, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đèn trên phòng phẫu thuật y như oán phụ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Bác sĩ cũng là người, cũng có ba mẹ bè bạn. Nếu có thể cứu thì sao họ lại không cứu cơ chứ, dù người thân qua đời là chuyện rất đau lòng nhưng cũng không thể vì vậy mà trút giận lên người bác sĩ. Quả thật có những bác sĩ hám lợi, không quan tâm tới mạng người, nhưng đó chỉ là số ít; phần lớn các bác sĩ, nhất là các bác sĩ nội trú, đều là những người dốc hết sức với công việc cứu chữa người bệnh của mình. Bạn trách bọn họ lúc nào cũng nghiêm mặt không chịu cười một cái, nhưng nếu bạn ngồi trong phòng khám, mỗi ngày đối diện với cả trăm bệnh nhân, chắc chắn bạn cũng sẽ không cười nổi. Bệnh tật tới trước mặt thì không ai có thể may mắn tránh khỏi, ngoài thượng đế ra thì trên đời cũng chỉ có bác sĩ mới có thể cứu được bạn. Như vậy, chúng ta có thể khoan dung hơn một chút với ân nhân cứu mạng của chúng ta hay không? — Tế Tế run tay, đăng lên Weibo một đoạn bình luận như vậy, nghĩ tới Giang Túy Mặc còn chưa rõ sống chết thế nào, lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực trước số mệnh.
Túy Mặc à Túy Mặc, tôi còn chưa tỏ tình với anh đâu, anh còn chưa từ chối đâu, tôi còn chưa đánh anh đâu, sao anh lại có thể bị người khác đánh chém chứ?
Cửa thang máy mở ra, Tế Tế ngước mắt lên khỏi màn hình di động, sau đó thì ngây ra.
Giang Túy Mặc trong bộ quân trang chỉnh tề đang đứng trong thang máy.
Anh nhìn thấy cô, bước ra khỏi thang máy, cau mày có vẻ khó hiểu. Tế Tế tiến lên mấy bước: “Anh…”
“Hôm nay tôi được nghỉ, thấy tin tức trên mạng liền…” Anh giải thích, còn chưa nói hết thì cô gái trước mặt đã đột nhiên đi tới túm lấy áo khoác của anh, ngước đầu lên nhìn anh, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại không thốt ra được, trong mắt còn có ánh nước.
Thế này là… lo lắng cho anh sao?
Cô nhóc này…
“Được rồi được rồi…” Hiếm khi Giang Túy Mặc nói năng nhẹ nhàng như vậy, anh vươn tay ra ôm cô một cái rất đúng phép lịch sự, sau đó buông ra, Tế Tế lại càng rúc vào trong lòng anh: “Ôm thêm một chút nữa đi…”
Giang Túy Mặc sửng sốt, đưa mắt nhìn xung quanh, phóng viên CCTV cũng tới, còn đang phỏng vấn viện trưởng ở gần đó, tạm thời không có ai để ý phía bên này. Anh bất đắc dĩ, hai tay đặt lên lưng Tế Tế.
Quân hàm lạnh như băng, lồng ngực đàn ông cứng rắn, còn cả mùi đàn hương thoang thoảng.
“Trên người anh có mùi gì đó… Anh là gay sao, anh dùng nước hoa sao…” Giọng Tế Tế xen lẫn tiếng nức nở, khuôn mặt dán trong ngực anh, giọng ồm ồm.
Giang Túy Mặc hạ thấp giọng: “Xà bông Kappus mùi đàn hương… Cô có muốn thử không?”
“Đừng có đùa, đó là xà bông của đàn ông.”
Không lừa được cô rồi, ha ha…
Cô nằm trong lòng anh một lúc, tâm trạng đã khôi phục, đột nhiên đẩy anh ra, lau mặt, chỉ tay vào mặt anh tức giận: “Tại sao tôi gọi điện thoại cho anh hai lần anh đều không nghe máy?”
Đổi sắc mặt cũng hơi nhanh quá đấy.
Lúc này Giang Túy Mặc mới lấy điện thoại di động ra: “Để im lặng…”
Tế Tế chu môi lên dịch sang một bên, đột nhiên cảm thấy hành vi làm nũng vừa rồi của mình thật chả ra gì, quả thật rất đáng xấu hổ.
Sau đó Giang Túy Mặc liền đi về phía cửa phòng phẫu thuật, chỉ chốc lát sau đã khoác lên người chiếc áo blouse do y tá đưa tới, gia nhập vào hàng ngũ khám bệnh khẩn cấp.
“Tiểu Hồ, bên cô đã xong chưa? Xong rồi thì chúng ta về chuẩn bị bản thảo.” Đại Chu gọi cô.
Tế Tế gật đầu, quay đầu nhìn bóng dáng bận rộn của Giang Túy Mặc một chút, yên lòng ra về.
Ngồi trên xe quay về tòa soạn, Tế Tế càng nghĩ lại càng sợ, không biết hôm nay Giang Túy Mặc có nhìn ra là cô thích anh hay không, nếu như bị anh nhìn ra… Tế Tế ảo não ôm đầu, vẻ mặt càng lúc càng vặn vẹo, hệt như kẻ bị táo bón mấy ngày không giải quyết được. Tiểu Lưu ngồi cạnh thấy cô như vậy thì không khỏi bị cảm động — không ngờ Tiểu Hồ lại có tấm lòng đồng cảm sâu sắc như vậy, đặt nỗi đau của người bị thương trong lòng mình, thương trên người bác sĩ nhưng đau trong lòng Tế Tế, không ngờ tòa soạn của chúng ta còn có một đồng chí tốt như vậy!
Lúc Tế Tế đang viết bản thảo thì điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn, Tế Tế liếc mắt nhìn màn hình điện thoại vừa sáng lên, mở to cả hai mắt lên nhìn.
Giang Túy Mặc
Tin nhắn văn bản
Tế Tế mở khóa ra đọc — “Tại sao phóng viên mỹ thực lại xuất hiện ở hiện trường đánh nhau?”
“Tôi mới bị chuyển tới mảng xã hội. Bên phía các anh như thế nào rồi?”
Chỉ lát sau đã nhận được tin nhắn trả lời: “Tất cả đã qua cơn nguy hiểm.”
Thật ra Tế Tế cũng không quan tâm người khác có nguy hiểm hay không, cô ngồi đờ ra nhìn ba câu đối thoại giữa hai người, cân nhắc một lúc lâu vẫn không biết nên nhắn lại thế nào. Nếu tiếp tục đề tài vụ ẩu đả này thì hình như không có gì để nói nữa, nếu nói sang đề tài khác thì lại có vẻ như tiếp cận quá lộ liễu. Rốt cuộc Tế Tế cũng hiểu rõ cái được Tử An gọi là “cảm giác rối rắm khi thích một người”, quả nhiên là… rất rối rắm.
Bản thảo được duyệt và đưa đi in, lần đầu tiên tên Hồ Tế Tế xuất hiện ở trang đầu báo chiều. Trước khi tan làm, Tế Tế lên mạng đặt trước vé xe ngày mốt đi thành phố H, trên đường về nhà, cô nhớ lại cuộc sống êm đềm vui vẻ bên ông bà ngoại lúc còn bé, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tang thương khác hẳn ngày thường.
Cả nhà Tế Tế vốn sống ở thành phố H thuộc tỉnh lân cận, kinh tế thành phố H còn kém xa thành phố N, chỉ là một thành thị tuyến ba. Ba mẹ Tế Tế bận rộn công tác, sức khỏe của ông bà nội lại không được tốt lắm nên Tế Tế gần như là lớn lên cùng ông bà ngoại ở vùng ngoại ô, ông ngoại dạy cô viết chữ, đếm số, bà ngoại thì dẫn cô ra sau núi trồng dưa trồng đậu. Cô và đám trẻ con hàng xóm thường kéo nhau ra sau núi chơi, ở sau núi có rất nhiều trái cây rừng và hoa dại, từ nhỏ Tế Tế đã là một kẻ sành ăn, biết quả nào có thể ăn, hoa nào có mật ngọt. Chiến tích huy hoàng nhất của cô là ngày nào đó tan học về ngang qua cổng Cục Công an thành phố H, hái sạch hoa chuối tây bên ngoài cổng, hút sạch mật hoa, còn vứt hết tàn hoa xuống đất, may là khi đó vẫn chưa có camera theo dõi hiện đại như thời giờ. Bạn phải biết rằng, hôm đó vừa khéo là ngày lãnh đạo công an tỉnh đến Cục Công an thành phố H thanh tra… Đến tận bây giờ, “vụ án hoa chuối tây” vẫn là một trong số những vụ án mà Cục Công an thành phố H mất bao nhiêu thời gian vẫn chưa giải quyết được.
Về sau, ba Tế Tế được công ty điều đến thành phố N, mẹ Tế Tế cũng theo ba cô chuyển tới thành phố N, thấy điều kiện kinh tế ở đây tốt, điều kiện giáo dục cũng hơn hẳn thành phố N, cho nên mới chuyển Tế Tế khi đó đang học lớp sáu tới đây, dứt khoát định cư ở thành phố N. Cũng chính là từ lúc đó, Tế Tế quen biết Giản Kỳ ở trong cùng một khu nhà, lên cấp hai thì lại quen thêm Tô Tử An. Ba mẹ Tế Tế luôn muốn sau này sẽ đón ba mẹ hai bên tới thành phố N, nhưng cả bốn ông bà già đều đã quen ở thành phố H, không muốn tới một thành phố xa lạ, vì vậy chuyện này mới không thành.
Lúc Tế Tế học cấp ba thì ông bà nội đã lần lượt qua đời, lúc đó Tế Tế đã nói với ba mẹ rằng, sau này tốt nghiệp con phải về thành phố H chăm sóc ông bà ngoại, nơi đó — là cố hương của con!