Chỉ Có Thể Cưng Chiều

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắp đến kì thi cuối kì, các bạn trong lớp đều bắt đầu khẩn trương.

Điểm thi cuối kì chiếm tỉ trọng rất cao trong việc tổng hợp thành tích, nếu không thi tốt thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng thành tích tổng hợp, ai cũng không muốn rời khỏi lớp 1.

Gần đây, Yến Trì cũng phiền não hơn nhiều--- anh nên thẳng thắn chuyện thành tích của mình với Tô Du Du như thế nào.

Nếu cứ giấu đi như vậy thì không phải là biện pháp hay, hơn nữa, nhỡ một ngày nào đó anh lòi đuôi cáo, cô tức giận thì làm sao?

Bởi vậy, mỗi khi nhìn thấy Tô Du Du nghiêm túc sửa sang tài liệu học cho mình, Yến Trì liền hơi chột dạ.

Nhưng mà, những lúc muốn thẳng thắn, thì lời nói dâng lên tới tận miệng rồi mà vẫn không thể phát ra được.

Cứ kéo dài như vậy, rất nhanh đã đến kì thi cuối kì.

Lần này, việc chia phòng là dựa theo thành tích thi tháng lần trước. Không thể nghi ngờ là Tô Du Du sẽ thi ở phòng 1, mà bởi vì lần trước không tham gia thi, nên Yến Trì bị phân tới phòng thi cuối cùng.

Phòng 1 và phòng cuối cách nhau khá xa, hai người đi đến cầu thang đã phải tách nhau ra.

Tô Du Du nhảy lên bậc cầu thang, xoay người phất tay với Yến Trì: “Cậu đi nhanh lên.”

“Cậu đi trước đi.” Yến Trì đứng yên.

“Được rồi.” Tô Du Du hơi bất đắc dĩ, đành phải đi trước.

Yến Trì đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Tô Du Du, bắt đầu hối hận vì sao bản thân lại vắng mặt trong kì thi tháng lần trước.

Nhưng mà, nghĩ nhiều cũng vô ích, anh quyết định, trước khi công bố thành tích thì sẽ khai thật với Tô Du Du.

Tô Du Du một mình đi đến phòng thi, không ngờ lại gặp Hạ Ngữ Vi ở hành lang.

Đột nhiên nhìn thấy cô ta, lúc này Tô Du Du mới phát giác ra, là hình như lâu lắm rồi cô không gặp phải cô ta.

Thật ra, Tô Du Du không hề có ý kiến gì về Hạ Ngữ Vi, nhưng không thể coi như là bạn bè được. Trước kia, cô ta vẫn luôn tới tìm cô, quả thực là làm cô hơi bối rối.

Hôm nay, Hạ Ngữ Vi rất khác.

Nụ cười thương hiệu không còn được treo trên mặt như mọi khi nữa. Khi không cười, nhìn cô ta trông rất khó ở.

Ngay cả khi Tô Du Du đang rối rắm không biết nên chào hỏi cô ta không, thì Hạ Ngữ Vi liền quét mắt qua chỗ cô.

Tô Du Du không hình dung ra được ánh mắt của cô ta, hơi phức tạp một chút, còn có cả một số cảm xúc lẫn lộn mà cô không hiểu.

Hạ Ngữ Vi chỉ nhìn thoáng qua bên này, ngay sau đó liền coi như không thấy gì mà rời đi.

Tô Du Du cảm thấy hơi kì quái, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

…...

Hai ngày thi cuối kì kết thúc rất nhanh.

Khi thi môn cuối cùng, Yến Trì nộp bài trước, sau đó đứng ở trước cửa phòng thi chờ cô.

Tô Du Du là một em bé ngoan, tuân thủ nghiêm khắc lời dạy dỗ của cô giáo chủ nhiệm, trước nay chưa từng nộp bài thi sớm, nên khi cô ra ngoài thì người vẫn còn rất đông.

Các bạn lớp 1 đã thấy tình trạng này nhiều rồi, quen rồi, nhưng những người lớp khác, liếc mắt bỗng phát hiện sự hiện diện của Yến Trì, lại còn cố tình chờ một bạn nữ, thì không khống chế được biểu cảm kinh ngạc trên mặt.

Yến Trì tự nhiên cầm lấy túi clear bag đựng đồ dùng học tập trên tay Tô Du Du, hỏi cô: “Cùng nhau ra ngoài ăn cơm sao?”

Tô Du Du hơi xin lỗi mà nhìn anh một cái: “Chuyện đó, ừm, tớ và Đường Đường đã hẹn nhau ăn cơm…”

Yến Trì nhíu mày: “Hai người đi đâu? Tớ đi cùng được không?”

Tô Du Du nghe vậy càng thấy có lỗi hơn: “… Chắc là không quá tiện đâu.”

“Vì sao vậy?” Yến Trì càng bất mãn hơn, con nhóc Yến Đường này sao lại đáng ghét thế chứ!

Tô Du Du khó xử mà nhìn anh.

Sau khi Yến Đường biết hai người ở bên nhau, sự bất mãn với Yến Trì liền lên tới đỉnh điểm, những chuyện như thế này, cô bé làm không ít!

Không cần Tô Du Du nói, Yến Trì cũng đã hiểu rõ.

Nhưng mà Tô Du Du lại luôn nuông chiều con nhỏ kia, Yến Trì giận đến sôi máu luôn rồi.

“Đừng tức giận nha! Lần sau chúng ta lại ra ngoài!”

Thấy Yến Trì hơi tức giận, Tô Du Du lắc lắc cánh tay anh, nhỏ giọng dỗ dành, âm thanh nghe như đang làm nũng.

Yến Trì không có sức đề kháng với hành động đáng yêu của cô, nhìn cô mà không nỡ nói nặng lời, chỉ có thể nghẹn khuất mà nói: “Được rồi, chúc hai người ăn cơm vui vẻ.”

Thôi, anh so đo với một con nhóc làm gì, tương lai còn dài, thời gian về sau của anh và Tô Du Du ở chung với nhau còn đầy!

Trong lòng Yến Trì tự an ủi bản thân như vậy.

***

Hiện thực rất nhanh đã tát thẳng vào mặt Yến Trì lạc quan một cái.

Yến Đường quả thực là một ác ma nhỏ, cô bé đang cố tình giằng co với Yến Trì.

Mỗi khi anh muốn hẹn Tô Du Du ra ngoài, thì hoặc là cô đã có hẹn với Yến Đường, hoặc là có cái đuôi nhỏ Yến Đường đi theo bọn họ.

Yến Trì cảm thấy chắc chắn là Yến Đường đang thèm đòn.

Khi anh đang cân nhắc xem nên cắt đứt cái đuôi nhỏ Yến Đường này như thế nào, thì Tô Du Du đột nhiên chủ động liên lạc với anh.

[Ngày mai tớ muốn đến một nơi, cậu có thể đi cùng tớ được không?]

Yến Trì cầm di động, cau mày. Đương nhiên là anh muốn đi, nhưng nếu Yến Đường cũng bám đuôi, thì cảm giác sẽ không được tốt lắm.

Anh còn chưa kịp trả lời, thì Tô Du Du đã nhắn thêm một tin---

[Chỉ có hai người chúng ta.]

Mây đen giữa hai hàng lông mày của Yến Trì lập tức biến mất, trời quang mây tạnh. Khóe miệng anh cong lên, nhanh chóng trả lời một câu: [Được.]

Hôm nay trời mưa tầm tã.

Từ đêm khuya hôm qua, cơn mưa vẫn luôn không ngừng trút xuống, không hề ngừng lại.

Tô Du Du không nói muốn đi đâu, Yến Trì cũng không hỏi.

Chỉ là nhìn cảnh sắc qua cửa sổ xe, hình như điểm đến là vùng ngoại ô.

Dọc đường đi, Tô Du Du đều rất im lặng, Yến Trì cảm thấy hơi kì quái, sau khi xuống xe, mới phát hiện nơi này là một khu mộ.

Yến Trì đột nhiên hiểu ra, cầm lấy tay Tô Du Du, yên lặng an ủi cô.

Nơi đây là khu mộ tốt nhất Nam Thành, phong thủy rất tốt, hoàn cảnh cũng được. Nhưng bây giờ, trời đang mưa, con người và cảnh vật cũng nhiễm vài phần thê lương. Đúng là, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.

Tô Du Du nhìn về phía khu mộ, lộ ra nụ cười gượng ép: “Hôm nay là ngày giỗ ba mẹ tớ.”

Yến Trì im lặng một chút, rồi vụng về an ủi: “Cậu đừng buồn.”

“Cậu có buồn khi tớ đưa cậu tới đây không?” Tô Du Du hơi bất an mà hỏi.

Thật ra, hôm nay là ngày giỗ kiếp trước của cha mẹ cô, nên cô muốn tới đây cúng viếng, tới cùng Yến Trì.

Mưa đột nhiên lớn hơn, Yến Trì cầm ô ôm Tô Du Du vào trong lòng, đề phòng cô bị mưa hắt vào.

“Nghĩ gì vậy? Tuy nói như vậy không tốt lắm, nhưng tớ rất vui khi cậu đưa tớ tới đây.” Yến Trì giải thích.

Dựa theo tình huống hiện tại, cũng coi như là cô dẫn anh tới gặp phụ huynh nhỉ?

Tô Du Du nhấp miệng, lại nhìn khu mộ: “Chúng ta đi vào thôi.”

Hai người đi dọc theo cầu thang, một lát sau, liền phát hiện một người che ô màu đen đang đi từ trên xuống.

Cầu thang không quá lớn, hơn nữa, bây giờ trời đang mưa, mọi người đều cầm ô, nên khi giao nhau không khỏi hơi chen chúc.

Yến Trì che chở cho Tô Du Du, dịch sang bên cạnh một chút.

Người phụ nữ bình tĩnh đi từng bước một, giày cao gót nện trên con đường đá, phát ra tiếng cộp cộp lanh lảnh, hòa với tiếng mưa rơi, hài hòa đến kì lạ.

Tô Du Du như bị ma xui quỷ khiến mà nhìn lướt qua, dưới tán ô đen, chỉ có thể nhìn thấy phần cằm tinh xảo và màu môi tái nhợt của người phụ nữ.

Phần mộ của cha mẹ Tô rất dễ tìm, Tô Du Du đặt hoa đang ôm trong ngực lên trước bia mộ.

Nhìn tấm ảnh trên bia mộ giống y như đúc ảnh chụp của cha mẹ cô kiếp trước, Tô Du Du không khỏi thấy hơi hoảng hốt.

Nếu không phải trí nhớ vẫn còn rõ ràng, thì có lẽ Tô Du Du sẽ thật sự hoài nghi họ chính là cha mẹ kiếp trước của mình.

Cô không biết tại sao mình lại đến thế giới này, nhưng đột nhiên trực giác lại mách bảo rằng, chuyện này không phải là trùng hợp. Có đôi khi, cô còn thấy hơi hoài nghi, hình như nguyên chủ không hề rời đi, cô và cô ấy có cảm giác thân cận tự nhiên, giống như hai người vốn là một thể thống nhất vậy.

Sự kinh hoảng khi mới tới thế giới này dần dần tiêu tán, đột nhiên, Tô Du Du thấy hơi cảm kích, cảm kích khi có thể tới thế giới này.

Khi nhìn ảnh chụp cha mẹ Tô tươi cười trên bia mộ lần nữa, trong lòng Tô Du Du thầm nói: “Hai người yên tâm, dù nguyên nhân là gì, thì con cũng sẽ thay Tô Du Du sống thật tốt.”

Trên bia mộ có ghi ngày cha mẹ Tô qua đời, rõ ràng là không phải hôm nay.

Tô Du Du không muốn gạt Yến Trì chuyện này, cô tin là anh đã thấy, nhưng mà rất lâu sau, cũng không nghe thấy anh hỏi cái gì.

Tô Du Du nhìn về phía anh: “Cậu không muốn hỏi gì sao?”

Yến Trì dừng một chút, sau đó lắc đầu.

Tô Du Du hơi thất vọng.

Yến Trì xoa đầu cô, một tay cầm ô, một tay nắm tay cô, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn bia mộ: “Con chào bác trai, con chào bác gái. Con là Yến Trì. Hai người yên tâm, về sau, con sẽ chăm sóc tốt cho Tô Du Du, hai người không cần lo là cậu ấy sẽ bị bắt nạt…”

Tô Du Du nhìn sườn mặt nghiêm túc của Yến Trì, đột nhiên cảm thấy, nói hay không nói, cũng không quan trọng đến vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio