Lục Trác Phong đặt thức ăn ngoài lên trên bàn, quay đầu nhìn Minh Chúc đang đứng ở cửa phòng ngủ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, “Lại đây, không phải đói bụng nói muốn ăn cơm sao?”
Trên mặt Minh Chúc còn ẩn hiện một màu ửng đỏ, trên đầu lẫn trên mặt của người đàn ông ướt đẫm nước, thuận theo hàm dưới trượt xuống, cổ áo ướt hết một mảng, cô chậm chạp đi qua.
“Anh thì sao? Ăn cơm chưa?”
Lục Trác Phong giúp cô mở hộp thức ăn, bày ra dĩa, mở đũa tiện lợi sử dụng một lần ra, nhét vào trong tay cô, “Em ăn trước đi.”
Minh Chúc đứng đấy bất động, ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy còn anh.”
Lục Trác Phong giúp cô kéo ghế ra, xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, muốn nấu chút gì đó cho bản thân. Rốt cuộc, trong tủ lạnh ngoại trừ nước và bia mua bên ngoài về, cái gì cũng không có, quay đầu nhìn cô, nhíu mày hỏi “Em không phải là ăn thịt người không cần khói lửa đấy chứ? Tủ lạnh cái gì cũng không có thế này.”
Minh Chúc nhịn không được cười thành tiếng, “Thời gian gần đây bọn em bế quan viết kịch bản, trong nhà đã ba tháng không ai ở, em cũng là vừa mới chuyển về lại chiều nay, trong nhà cái gì cũng không có.”
Cô cầm lấy điện thoại, “Em đặt thức ăn ngoài cho anh nhé, anh muốn ăn gì?”
“Đặt thức ăn ngoài quá phiền người khác.” Lục Trác Phong lấy chai nước ra, vặn nắp, như cười như không nhìn cô.
Nhiệt độ trên mặt Minh Chúc vừa hạ xuống, lại bị một câu nói của anh làm cho mặt đỏ đến tận mang tai, “Vậy anh ăn hay không ăn đây?”
Lục Trác Phong ngửa đầu trút cạn nửa bình nước, hỏi cô: “Có mì sợi không?”
“Hình như có.”
Minh Chúc đi đến nhà bếp, lấy ra một hộp mì ý, bình thường cô cũng rất ít khi nấu ăn, đợt này nhà bỏ không ba tháng không ai ở, nồi niêu xoong chảo cũng đóng một lớp bụi mất rồi, cô vừa định đi rửa nồi, liền bị Lục Trác Phong cản lại, vuốt vuốt gáy cô, “Anh tự mình làm được rồi, em đi ăn cơm đi.”
“Để em làm cho, em nấu mì ý rất ngon.” Cô nhớ rõ mình còn có mua sốt mì ý, xoay người đi tìm, rốt cuộc cũng tìm thấy được, nhìn xem hạn sử dụng, vẫn còn đảm bảo chất lượng tốt chán.
Lục Trác Phong cũng không cho cô cơ hội thể hiện, đuổi người ra ngoài, tự mình đun một nồi nước sôi, dựa vào khung cửa nhìn cô ăn cơm.
Thật ra vừa rồi không có cậu nhân viên giao thức ăn phá đám, anh cũng thật sự không có ý định khi dễ cô.
Tức thì tức thật, thế nhưng kiểu này thì quá chiếm tiện nghi rồi, sợ cô sau này nhớ lại sẽ hối hận, mọi thứ đều diễn ra quá nhanh, quá vội vàng, anh không nỡ.
Lục Trác Phong cũng có ích kỷ, thế nhưng sự ích kỷ của anh cho đến hiện tai đều là đứng vào vị trí của cô mà cân nhắc, anh không hi vọng đến lúc hai người công khai quan hệ lại làm cô khó xử, để lại ấn tượng không tốt với bà ngoại và bà Từ còn có cả cha mẹ cô.
Đi một bước tính một bước đi vậy, đã đợi nhiều năm như vậy rồi, đến giờ phút này cũng không vội gì nữa.
Nước trong nồi ùng ục sôi lên
Anh quay người đổ mì vào.
Minh Chúc quay đầu nhìn về phía phòng bếp, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, một phút sau, trong tay cầm một cái áo len màu đen đi ra, Lục Trác Phong đang cầm đũa quấy quấy trong nồi, quay đầu nhìn cô, nhíu mày cười: “Mua cho anh sao?”
“Mua cho anh trai em.”
“Thật không?”
“Đúng vậy.” Minh Chúc đem quần áo nhét vào trong ngực anh, “Anh mau đi thay đi, coi chừng bị cảm lạnh.”
Lục Trác Phong dựa vào tủ âm tường, cúi đầu liếc cô, trong mắt tràn đầy ý cười, “Anh còn không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa bị cảm.”
Tham gia quân ngũ, tố chất thân thể phải vô cùng tốt, hồi phục sức khoẻ cũng nhanh hơn nhiều so với người bình thường.
Anh thật sự là không nhớ rõ lần cuối cùng mình bị cảm lạnh là lúc nào.
Minh Chúc sờ sờ cổ áo anh, nhìn chằm chằm hầu kết nổi lên của anh, “Vậy cũng phải thay, quần áo ướt mặc không thoải mái.”
“Được.”
Anh cười cười lắc đầu, túm lấy vạt áo thun, Minh Chúc còn chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy tám khối cơ bụng xếp hàng chỉnh tề thẳng lối trên bụng người đàn ông, vội vàng xoay người, hai tai ửng đỏ.
Người đàn ông cười nhẹ lên tiếng, nhanh chóng cởi áo thun ra, thay vào chiếc áo len màu đen kia, “Lần trước không cho em nhìn, em đã rất tức giận còn gì?”
Minh Chúc biết anh nói chính là việc Bành Hảo Ni kia, cô cúi đầu hừ nhẹ, “Ai thèm nhìn anh, em chính là muốn nhìn vết thương của anh.”
Nói xong, quay người lại tiếp tục ăn cơm.
Lục Trác Phong ăn một dĩa lớn mì ý, giải quyết xong bữa tối.
Thu dọn nhà bếp xong xuôi đâu đấy, Minh Chúc ngồi trên ghế sa lon, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Quần áo vừa vặn thật ấy nhỉ.” Anh mặc lên nhìn rất đẹp.
Lục Trác Phong đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô, “Rất vừa vặn, thật sự không phải mua cho anh?”
Minh Chúc cúi đầu, “Là mua cho anh.”
Lục Trác Phong khoác tay lên vai cô, vuốt vuốt vành tai cô, rồi dừng lại sau tai, “Kịch bản viết xong rồi sao?”
“Vâng, qua mấy ngày nữa sẽ đi quân khu một chuyến, đưa cho thủ trưởng của anh nhìn xem, cũng là cho anh và Đường đội trưởng xem qua, lúc đó kết hợp với ý kiến của các anh tiến hành chỉnh sửa.”
Chuyện này không vội vàng được, vẫn còn khoảng thời gian hơn ba tháng từ từ chỉnh sửa, sau này còn phải đi chụp hình lấy cảnh làm địa điểm quay phim, phân vai lời thoại, còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Kịch bản chính thức đã được thay đổi, thật ra Minh Chúc và Đỗ Hồng đã sửa bản thảo rất nhiều lần, Khương đạo vẫn có chút không hài lòng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được điểm đột phá, thế nên mới đem cho mấy vị lãnh đạo bên quân đội nhìn xem, nói không chừng có thể đưa ra ý kiến nào đó hay ho.
Lục Trác Phong đối với quá trình sáng tác phim ảnh không hiểu biết nhiều, thế nhưng kịch bản xem vẫn có thể hiểu, “Lát nữa em đưa cho anh một bản, anh đem về.”
Minh Chúc nghe xong, liền muốn muốn đứng dậy đi đến thư phòng in ra, bị Lục Trác Phong ấn trở về, “Không vội, tối nay anh mới đi.”
Hiện giờ chỉ mới tám giờ, thời gian vẫn còn sớm.
“Kịch bản rất dài, in ra cũng phải mất thời gian, em đi in ra trước, lát nữa anh cần thì có mà mang đi ngay.”
“Ai nói anh muốn đi?” Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô, trên mặt đều là nhu tình, “Đêm nay anh không đi nữa, có được không?”
Minh Chúc sửng sốt, ngơ ngác hỏi: “Có thể không đi sao?”
Hỏi xong mới cảm thấy vấn đề này thực sự xấu hổ, lại bổ sung thêm một câu, “Ý của em là, anh có thể không trở về quân khu sao?”
Hôm nay được nghỉ nhưng mà nữa ngày đều đã tiêu tốn đi xã giao, Vương Quốc Dương có nói bù một ngày nghỉ cho anh, tối nay cũng có thể không cần về quân khu, rõ ràng là đang bật đèn xanh cho anh có thời gian yêu đương, lúc ấy Lục Trác Phong đã cự tuyệt, Hàn Tĩnh cũng đang chờ lấy ngày nghỉ, nếu anh mà nghỉ nhiều thêm một ngày, Hàn Tĩnh chắc sẽ liều mạng với anh.
Lục Trác Phong kéo cô đứng lên, “Đi thôi, anh đi in chung với em.”
Minh Chúc bĩu môi, còn tưởng rằng anh thật sự không cần quay về, thật ra cô cũng không ngại anh ngủ lại.
Minh Chúc bật máy tính lên, để văn bản tự động in, cô nhớ tới An Tình và Hạ Trình, ngẩng đầu nhìn anh một chút, “An Tình và Hạ Trình, các anh là cùng nhau lớn lên đúng không? Nói cho em nghe một chút đi, em chưa bao giờ nghe anh nói qua.”
Lục Trác Phong dựa vào góc bàn của cô, xoay người bắt được tay cô, kéo cô vào trong ngực mình, đứng ở giữa hai chân anh đang mở ra, ôm lấy lưng cô, “Em muốn nghe cái gì?”
Lòng bàn tay Minh Chúc đặt trên lồng ngực rắn chắc của anh, “Nói chuyện gì thú vị một chút.”
Lục Trác Phong hồi tưởng một lát, cười nhẹ lên tiếng, “Thú vị sao? Thế mà lại có đấy, trước đây miệng Hạ Trình rất độc, đồn cái gì mà con dâu nuôi từ bé, An Tình lúc ấy mới mười ba tuổi, còn đang học cấp hai, anh và Hạ Trình đã học lớp mười hai rồi. Có lần nghỉ giữa giờ thể dục, con nhóc kia từ bên trường cấp hai chạy qua bên phòng học bọn anh, đổ một bình lớn keo lên ghế Hạ Trình, Hạ Trình ra chơi vào xong cũng không để ý, đặt mông ngồi xuống, cả người đều bị dính keo, ròng rã cả một buổi sáng đều không rời được cái ghế kia, chờ đến giữa trưa lúc phòng học không có ai, anh tìm được cái quần cho cậu ta, cậu ta trực tiếp cởi quần ra, mới thoát khỏi cái ghế ma quỷ kia. Con nhóc An Tình kia đã trốn sẵn bên ngoài phòng học từ lúc nào không biết, chỉ canh me Hạ Trình cởi quần ra, cô ấy liền lấy điện thoại chụp ảnh, cả ngày cầm tấm ảnh chụp kia uy hiếp Hạ Trình.”
Minh Chúc nghe vậy trợn tròn mắt há hốc mồm, một lúc sau, mới thở dài nói: “Cô ấy rất lợi hại nha.”
Cô từ nhỏ tới lớn chưa từng chuyện gì kinh thiên động địa, khi còn nhỏ … vô cùng hướng nội, nhất là ba năm kia ở cùng với Thẩm Mạn.
Lục Trác Phong cười nhẹ, “Đúng là rất lợi hại, lần sau dẫn em đi gặp bọn họ một chút, thế nhưng, lúc anh không có ở đây, em cứ tránh mặt là được rồi.”
“Tại sao lại phải tránh?”
“Sợ bọn họ bắt nạt em.” Anh hờ hững nói.
Minh Chúc lắc đầu: “Sẽ không đâu, em cũng không dễ bị bắt nạt như vậy.”
Lục Trác Phong sờ sờ đầu cô, “Ừ, để anh trở về nhắc nhở bọn họ một chút.”
Trong đám người kia, Từ Kính Dư là đã biết Minh Chúc, Hạ Trình cũng mơ mơ hồ hồ biết một chút, vẫn là từ chỗ Từ Kính Dư mới biết được, An Tình thì chuyện gì cũng không biết, những người khác cũng không nói cho cô, sợ cô nhóc đó nhất thời hứng lên chạy đi tìm người ta.
Loại chuyện này, An Tình đúng thật là dám làm, Từ Kính Dư đã được trải nghiệm một lần.
Bọn họ ai trải nghiệm rồi thì thôi đi, chính là không dám chọc đến Lục Trác Phong.
Trong lúc nhất thời, cả hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng máy in “Xoạt, xoạt, xoạt” quanh quẩn trong thư phòng.
Lục Trác Phong cúi đầu, cọ cọ trên đỉnh đầu cô, hôn một cái, thấp giọng hỏi: “Hiện giờ có thể tiếp nhận phân phối được chưa?”
Minh Chúc ôm lấy cái eo gầy gò của anh, vẫn không thả ra.
Lục Trác Phong nhắm mắt lại, hai chân dịch về phía trước một bước, thân trên dựa vào góc bàn, quay người đối mặt với ánh mắt của cô, lại đem người ôm thật chặt vào trong ngực, “Vẫn chưa được sao?”
“Em không có nói là không được.” Minh Chúc nhỏ giọng nói.
Lục Trác Phong cong khoé miệng, thế nhưng vì để tránh xuất hiện tình huống như lần trước, anh xoa sau gáy cô, nói vô cùng rõ ràng, “Được, vậy bây giờ chúng ta xác định quan hệ yêu đương, hửm?”
Minh Chúc ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sáng trong, nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Trác Phong ấn sau gáy cô, cúi đầu hôn cô, “Sau này, thử tin tưởng anh nhiều hơn một chút, nhé?”
Cô run rẩy, “Vâng.”
Mười giờ tối, Lục Trác Phong phải về.
Trước khi đi, Minh Chúc kéo tay anh hỏi, “Có thể đem đồ cưới đóng ở đầu giường lấy xuống được không? Quá xấu, với lại …. Đường Hinh và Vưu Hoan đến đây nhìn thấy, sẽ cười nhạo em ….”
“Không có khả năng, có nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“…”
Vài ngày sau, Đoàn làm phim bao gồm của Đường Vực cùng đi một chuyến đến quân phân khu. Lần này Minh Chúc tự mình lái xe qua, Đường Hinh ngồi chung xe với cô, vừa loay hoay nghịch điện thoại vừa nói, “Tớ nghe nói, Lâm Tử Du thật sự là đang hẹn hò với Tiểu đội trưởng, cậu biết bắt đầu từ khi nào không?”
Minh Chúc nắm lấy vô lăng, nhìn thẳng phía trước, “Lúc ở biên cương?”
Đường Hinh gật đầu: “Đúng vậy, những ngày sau đó Lâm Tử Du đều không tới văn phòng làm việc, Trương Vũ Lâm bị thương nặng, khi có thời gian cậu ấy đều đi thăm, thế nhưng với tính tình của Lâm Tử Du không biết có thể chịu được bao lâu, bên phía Tiểu đội trưởng chắc chắn là nghiêm túc, hi vọng bọn họ có thể tu thành chánh quả. Đi quân khu một chuyến, Đoàn làm phim có ba cô gái chưa lập gia đình, chưa gì đã có hai cô muốn làm quân tẩu, chậc chậc.”
“Cậu và Đường Vực sao rồi?”
Mấy ngày nay không nghe cô nàng la lối trong nhóm chat, Minh Chúc cũng bận bịu chuyện kịch bản nên quên hỏi.
“Hôm đó tớ và Đường Vực cùng đi ăn lẩu.” Đường Hinh nhớ lại cảnh tượng mấy ngày trước đi ăn lẩu với Đường Vực, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Vài ngày trước, Đường Hinh vô cùng dối lòng gửi tin nhắn cho Đường Vực: Tôi thừa nhận, so với người làm minh quân như anh tôi nửa đường đã chạy đúng là rất không có đạo lý, thế nhưng bây giờ sự việc kết cục đã định, với lại Minh Chúc thật sự rất khó theo đuổi, hotboy trường chúng tôi lúc trước theo đuổi ba năm còn chưa nắm được cọng lông nữa mà.
Đường Vực lúc đó vừa họp xong, ngay cả nước bọt còn chưa kịp nuốt đã nhìn thấy tin nhắn của cô, quả thực muốn thổ huyết, anh ta mặt lạnh nhắn lại: Cô cảm thấy xát muốn lên vết thương của tôi rất vui sao?
Số lần anh ta xát muối lên vết thương của cô còn ít sao?
Đường Hinh đau lòng cho bản thân mấy giây, lại hồi phục tinh thần: Để bày tỏ sự áy náy, tôi mời anh ăn lẩu, thế nào?
Mới đầu cứ tưởng Đường Vực sẽ không đồng ý đi.
Không ngờ được, anh ta nhắn lại: Được.
Vẫn là nhà hàng lẩu lần trước, cái miệng của Đường Vực rất kén chọn, gọi toàn món cao cấp, gọi cả một đống lớn, Đường Hinh đau lòng ví tiền của mình nói, “Đường tổng, hôm nay anh rất đói sao?”
Đường Vực quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Sao vậy? Chê tôi gọi nhiều?”
Đường Hinh nào dám chứ, cô cười híp mắt: “Không có, anh cứ thoải mái chọn, thoải mái gọi.”
Gọi nhiều đồ ăn, kết quả là, Đường Hinh đem mình ăn no sắp chết.
- Hết Chương -