Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi sáng khi Lộc Hàm tỉnh dậy thì đã không thấy Ngô Thế Huân ở bên cạnh, cậu chui đầu ra khỏi chăn chớp mắt mơ màng, rồi nhìn về hướng cửa sổ. Cửa sổ được mở hé ra, rèm cửa màu tím trải dọc theo khung tung bay trong gió, gió lạnh thổi đến bờ vai trần của Lộc Hàm làm cậu mạnh mẽ run lên, Lộc Hàm liền nhanh chóng chui trở lại trong chăn.

Sao lại ở trần thế nhỉ?

Lộc Hàm vô cùng tò mò, vì vậy liền cúi xuống nhìn một lượt mới phát hiện áo choàng tắm của mình đã bị rơi đến tận thắt lưng, một là do cậu ngủ không ngoan hai là do Ngô Thế Huân đêm qua lại giở trò, hiển nhiên là nguyên nhân thứ hai có vẻ nhiều khả năng hơn.

Cửa phòng ngủ lúc này được mở ra, Ngô Thế Huân nhìn về phía giường thấy Lộc Hàm từ trong chăn chỉ để lộ đôi mắt nhìn anh chằm chằm.

“Tỉnh rồi à?” Ngô Thế Huân đi qua, ngồi xuống mép giường, giơ tay lên xoa xoa đầu Lộc Hàm đang tức muốn xù lông.

Lộc Hàm mạnh mẽ tránh đi, ở trong chăn nói: “Không có!”

Ngô Thế Huân cảm thấy dáng vẻ làm biếng ăn vạ của Lộc Hàm cực đáng yêu, càng cảm thấy phương thức sống chung như hiện tại của hai người thật ấm áp.

Bởi vì đôi bên đều rất bận, cho nên kể từ khi xác nhận quan hệ căn bản là rất ít khi ngủ riêng, cũng may là Lộc Hàm không còn bị mâu thuẫn nữa, nếu có thời gian thu xếp được thì đều tranh thủ đến nhà Ngô Thế Huân cùng anh ngủ, chỉ đắp chăn nói chuyện đơn thuần rồi ngủ thôi cũng làm đôi bên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Ngô Thế Huân nhìn cái túi to để ở đầu giường, bỗng nhiên lại cười xấu xa rồi giơ tay lên, tóm lấy cái mông của Lộc Hàm đang hoài nghi bóp một cái! Lộc Hàm “a” lên một tiếng rồi lập tức chui ra khỏi chăn, bởi vì động tác quá nhanh cho nên đầu cậu bị đập mạnh vào đầu giường, phát ra một tiếng “đông” nặng nề.

Lộc Hàm ôm lấy đầu mình rồi trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, người sau hoàn toàn không biết làm sao.

Lộc Hàm hét lên: “Anh bị điên à?”

Ngô Thế Huân bất lực cười cười, giơ tay lên xoa đầu cho Lộc Hàm, trên miệng áy náy muôn phần: “Anh chỉ định đùa tý mà thôi…Sao em lại kích động vậy chứ…”

Lộc Hàm không thèm quan tâm đến Ngô Thế Huân, đánh bộp một phát lên tay anh, rồi tự mình ngồi thẳng dậy dựa vào đầu giường, thuận tay kéo lại áo choàng tắm của mình.

Cậu nhẹ nhàng “xì” một tiếng, rồi tức khí hừ hừ từ trên đầu giường lấy xuống điện thoại của mình, nhìn đồng hồ cũng đã h, cậu liền đặt điện thoại xuống rồi xuống giường đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Lộc Hàm đang đánh răng, Ngô Thế Huân lại đứng dựa vào cửa, Lộc Hàm từ trong gương liếc mắt nhìn anh.

“Hôm nay là ngày nghỉ, muốn chơi thế nào?”

Ngô Thế Huân gãi gãi tai mình, Lộc Hàm nhổ bọt kem đánh răng từ trong miệng ra rồi lại nhấp nước xúc miệng.

Ngô Thế Huân ở một bên lẩm bà lẩm bẩm nói: “Ngày mai đã bắt đầu quay《Tầm Mịch》rồi, đạo diễn Vương nghiêm khắc như thế, nếu không tập trung mười phần ý chí chiến đấu thì sẽ bị ông ấy lột da mất!”

Lộc Hàm dùng khăn bông lau miệng, nhìn về hướng Ngô Thế Huân, hỏi: “Sao anh biết?”

Ngô Thế Huân lùi lại, nhường đường cho Lộc Hàm, nói: “Là các tiền bối nói, nghe nói quả thật rất dọa người!”

Lộc Hàm có chút lo âu, cho nên không có trả lời, chỉ âm thầm đi ra khỏi phòng tắm, ngồi vòng chân trên giường không biết đang nghĩ gì.

Ngô Thế Huân cũng theo qua ngồi cạnh bên, nói: “Cho nên đây là thời gian cuối cùng chúng ta được thả lỏng, mau nghĩ xem em muốn làm những gì?”

Lộc Hàm hoài nghi nhìn Ngô Thế Huân một cái, sau đó do do dự dự nói: “Ngày mai quay phim rồi, anh đừng có nghĩ hôm nay…”

Ngô Thế Huân mới nói thế đã hiểu, lập tức sầu não cắt ngang lời Lộc Hàm: “Hức, anh mà muốn thì tối qua đã làm rồi, có khi em bây giờ vẫn còn đang ngủ cơ!”

Lộc Hàm ngại ngùng quay đầu đi, vành tai cũng đỏ lên cuối cùng còn thấp đầu mắng một câu “cầm thú”.

Hai người nhàm chán ngồi như thế, Ngô Thế Huân đề nghị hay là ra ngoài chơi bowlling, nhưng mà bởi vì ngại thân phận hai người nên đã tự mình phủ quyết. Lộc Hàm nói ban ngày người đông, lại là chủ nhật, đừng tự mình tìm phiền phức nữa, cho nên cuối cùng hai người quyết định đến buổi tối mới ra ngoài.

Trong lúc nhàm chán, Ngô Thế Huân lôi điện thoại từ trong túi quần ta, mở app Yêu x Nghệ lên mở chương trình 《Hãy cùng xem cuộc sống của thần tượng!》mùa tập lên xem.

“Nào cùng xem tối qua đã chiếu gì nào, hình như tập một là chiếu mấy cảnh trong nhà chúng ta!”

Lộc Hàm nghe thấy thế cũng nghiêng người qua, nhìn vào màn hình còn đang phát quảng cáo. Cái chương trình quay lại cuộc sống của Ngô Thế Huân, ở nhà của anh chỉ quay có một ngày, cho nên Ngô Thế Huân căn bản không cần phải cùng Lộc Hàm chuyển tới căn chung cư mà công ty cấp cho Lộc Hàm ở, chỉ là đến khách sạn ở qua một đêm.

Không ngờ nhanh như thế đã chiếu, cũng không biết bên chế tác cắt ghép thế nào, cho nên Ngô Thế Huân đành cùng Lộc Hàm xem. Tiêu đề của tập phim là: “Không gian riêng tư của Ngô Thế Huân được phơi bày! Chỉnh tề ấm áp khiến lòng người say mê!” Lộc Hàm có chút âm thầm xấu hổ.

Có quỷ mới biết, trước khi khởi quay một ngày Lâm Tranh đã mệt như cẩu chỉ vì phải đi sắp xếp bố trí lại từng góc trong căn nhà.

Khởi đầu đoạn quay, tổ quay phim sẽ mô phỏng như đang gõ cửa nhà Ngô Thế Huân, còn anh mặc đồ ở nhà mỉm cười ấm áp mở cửa rồi mời mọi người vào nhà. Rõ là trước khi chính thức quay, Ngô Thế Huân còn nhắn tin cho Lộc Hàm nói xấu chuyện này đúng là đáng ghét.

Sô pha màu kem được bày ở chính giữa phòng khách, ở dưới được trải chiếc thảm hình tròn, Ngô Thế Huân vẫn luôn tương tác với bên phỏng vấn, không ngừng mời họ đi tham quan.

Xem xong phòng khách, lại đến phòng bếp, phòng đọc sách rồi đến phòng ngủ.

Lúc quay đến phòng đọc sách, Ngô Thế Huân bỗng nhiên ngây cả người bởi vì anh không nhớ là phòng này cũng nằm trong phạm vi quay. Video đột nhiên dừng lại, Lộc Hàm hoài nghi không hiểu, cho nên liền hướng Ngô Thế Huân, hỏi: “Sao thế?”

Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn về phía xa xa, sau đó bỗng nhiên kêu lên một tiếng “xong rồi!”

Lộc Hàm nhất thời vô cùng lo lắng, nhưng cũng không nghĩ ra là cái gì, lại càng không thấy có cái gì, cái gì xong rồi đây?

Ngô Thế Huân vội vã rời khỏi app, một tay nhanh chóng nhấn lên màn hình điện thoại, rồi cùng Lộc Hàm nói: “Lúc em ra mắt có chụp một cái ảnh selfie đăng weibo, cái đó là chụp ở đâu?”

Lộc Hàm ngây người, cảm thấy cái này là nói đi đâu chứ, nhưng sau đó cũng thành thật ngồi nghĩ lại, rồi nhất thời cứng ngắc.

Phòng đọc sách a! Là phòng đọc sách của Ngô Thế Huân a!

Sao lại không nghĩ tới cơ chứ!

Chắc cái này không sao đâu, Lộc Hàm nỗ lực trấn tĩnh lại, rồi nghiêng đầu qua tiếp tục xem Ngô Thế Huân định làm gì.

Sau đó cậu liền nhìn thấy Ngô Thế Huân thoát tài khoản weibo hiện có ra,rồi đăng nhập vào nick phụ có ID là “Vợ ơi vợ ơi anh yêu em“.

Lộc Hàm: “…”

Ngô Thế Huân không để ý đến ánh mắt ghét bỏ của Lộc Hàm lúc này, mà vẫn đang nghiêm túc thăm dò. Sau đó anh mở ra mục “follow của tôi”, Lộc Hàm nhìn thấy vô vàn các tên weibo.

“HunHan-Huân Lộc bar”

“Thế giới Huân Lộc weibo”

“Hồng Vũ Huân Lộc”

“Đường của nhà Huân Lộc”

Lộc Hàm: “…”

Ngô Thế Huân nhấn vào bài đăng của một bạn chủ weibo có tên là “Đại Đại“, quả nhiên.

Bài weibo được đẩy lên top là bài đăng đêm hôm qua.

【@Hồng Vũ Huân Lộc: Đường ngọt nhất thế kỷ này đây! Bối cảnh chụp ảnh selfie của Lộc Lộc nhà chúng ta và phòng đọc sách của Huân Huân giống nhau quá đi (doge) tự mình bổ não (doge) thật là quá dễ thương (doge) (Ảnh) (Ảnh)】

Hai bức ảnh được đính kèm, chính là ảnh tự chụp của Lộc Hàm và ảnh phòng đọc sách nhà Ngô Thế Huân, đều là bàn gỗ thuần màu nâu và kệ sách màu đen.

Bài weibo này đã có lượng repost phá con số hàng vạn, rất nhanh liền làm Ngô Thế Huân khiếp sợ.

“Ôi mẹ ơi… chỉ là weibo của CP, sao lại có thể, có thể có lượng repost phá vạn…” Ngô Thế Huân kinh ngạc lẩm bẩm.

Lộc Hàm đã không còn tâm trạng nói xấu chuyện Ngô Thế Huân dùng nick phụ quan tâm mấy thứ kia, cậu cũng tự mình mở weibo của mình ra, quan sát một chút động thái, cũng may không có những bình luận làm loạn ở dưới, xem ra lực lượng fans CP vẫn còn hơi yếu.

Lúc cậu định thoát ra, bỗng nhiên lại như nhớ ra điều gì, mới đi tìm bài weibo đăng ảnh selfie giới thiệu weibo của mình kia, mở ra phần bình luận.

@Cẩu hồng vũ : Mị Mị Mị艹艹艹艹!!! Nếu như hai người đã cả gan như vậy, bọn em cũng không giả vờ làm tiên nữ nữa!

@Huân Lộc tiểu tiên nữ: Lầu trên không (cần)cảm thấy(xấu hổ), chúng ta là mối quan hệ ngọt ngào (doge)

@Lông chân của Lộc: Mấy người bị điên à? Lộc nhà bọn này là thẳng nam! Mau cút đi!

@Ngô là chồng của tôi: MK! Mau quản giáo cho tốt đám fans của các người đi! Đừng có sang weibo của Ngô nhà chúng tôi bình luận gọi con rể nữa!!!

Lộc Hàm: “…”

Ngô Thế Huân lúc này cũng gần như ghé mặt mình dính sát vào mặt Lộc Hàm rồi cùng nhìn màn hình điện thoại của cậu, sau đó hai người đều vô cùng khó xử.

“Lâm Tranh! Cứu mạng!”

Ngô Thế Huân vừa kết nối được điện thoại với đầu dây bên kia, ngay lập tức hét lớn.

Lộc Hàm bị tiếng hét của anh làm cho giật mình, đầu dây phía bên kia của cậu, người đại diện Ngô Mặc cũng nghi ngờ hỏi: “Tiểu Lộc làm sao thế?”

Lộc Hàm tự động đứng cách xa Ngô Thế Huân một chút, rồi lại ngồi trên sô pha bắt đầu nói: “Là thế này…

——————————————————

Chuyện buổi sáng Lâm Tranh nói là cứ tự để nó phát triển đi, mấy cô hủ nữ bé nhỏ không thể làm ra chuyện gì to tát, dù sao hiện tại fans CP Ngô Tống vẫn là nhiều hơn một chút, fans của Lộc Hàm cũng không phải quá nhiều cho nên cũng không cần lo lắng.

Buổi chiều, Ngô Thế Huân vô cùng nhàm chán nằm trên sô pha, ban nãy Lộc Hàm đột nhiên bị Ngô Mặc đưa đi chụp bù một bộ ảnh chân dung.

Nói là vô cùng gấp nên Ngô Thế Huân cũng không tính toán gì, anh họ mình đưa vợ mình đi vẫn là có chút yên tâm.

Ừm…thật ra cũng hơi không yên tâm đi…

Ngô Thế Huân lấy điện thoại ra gọi cho Lộc Hàm, lại không có ai nghe máy, mãi rồi mới gọi được cho Tiểu Bàn, điện thoại đã kết nối.

“Anh Huân! Anh mà cũng lại chủ động gọi cho em à!”

Tiểu Bàn kích động reo lên, Ngô Thế Huân rất nhanh đã nghe thấy tiếng một cô gái nhỏ yếu truyền tới từ đầu dây bên kia: “Ồ! Là Ngô ảnh đế a?”

Tiểu Bản “xùy xùy” hai tiếng, sau đó lại có tiếng bước chân chạy rất nhỏ truyền đến.

“Anh Huân, anh tìm em có việc gì?”

Ngô Thế Huân hỏi: “Lộc Hàm đâu?”

Tiểu Bàn trả lời: “Còn đang chụp ảnh, ừm…hiện tại đang đi thay đồ.”

Ngô Thế Huân lúc này mới an tâm, đơn giản giao phó vài câu rồi lại nhàm chán cúp điện thoại.

Lộc Hàm ở bên này còn đang thay đồ, vừa mới thay xong bộ vest màu hồng đào thật vừa vặn, lúc đi ra cửa liền nhìn thấy đứng bên cạnh máy quay cách đó không xa có một người đàn ông đang nhìn về phía mình.

Người đàn ông đó một thân chỉnh tề, còn mang theo cả gọng kính màu vàng, làn da rất trắng, mái tóc đen tuyền được chải rất gọn gàng, sống mũi của anh ta rất cao, thân người lại càng cao hình như còn cao hơn cả Ngô Thế Huân, là một người con lai.

Nhìn thấy cũng có thể nhận ra là một người vô cùng lão luyện, đại khái khoảng trên dưới tuổi.

Anh ta hướng Lộc Hàm cười cười, Lộc Hàm có chút không biết làm sao, cũng không biết anh ta đang cười cùng ai, vì vậy đành giả như không nhìn thấy gì tiếp tục quay lại chỗ chụp ảnh.

“Nghệ sĩ nam kia rất nổi tiếng sao? Sao tôi không có ấn tượng gì vậy?” Người đàn ông kia quay ra hỏi trợ lý bên cạnh.

Trợ lý lập tức trả lời: “Gần đây có chút tiếng tăm, là một người mới. Ngài ở nước ngoài đã lâu hiện tại mới về nước, cho nên những chuyện này không biết cũng là bình thường.”

Người đàn ông kia lại hướng về phía Lộc Hàm đang tạo dáng cool ngầu chụp ảnh, sau đó khẽ cười nói: “Đàn ông Trung Quốc quả nhiên rất thanh tú!”

Trợ lý cũng nói đùa: “Ngài cũng có huyết thống Trung Quốc đó, Khang tiên sinh!”

——————————————————

【Tiểu kịch trường】

Ngô ảnh đế: A! Chúng ta bị lộ rồi!

Vợ Ngô ảnh đế: Ừ! Cho nên…

Ngô ảnh đế: Làm sao đây! Cái này phải lập tức xử lý!

Vợ Ngô ảnh đế: Ừ! Cho nên…

Ngô ảnh đế: Rất nghiêm trọng đó!!!

Vợ Ngô ảnh đế: Ừ! Cho …

Ngô ảnh đế: Lo lắng quá đi!!!

Vợ Ngô ảnh đế: Đừng có đổi chủ đề nữa! Nói “Vợ ơi vợ ơi anh yêu em” là cái quỷ gì vậy?

Lâm Tranh: Đúng! Cái quỷ gì vậy?

Ngô ảnh đế:…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio