Dưới sự quan tâm chăm sóc tỉ mẩn của Tiểu Bàn và Ngô Thế Huân, ngày hôm sau sức khỏe của Lộc Hàm đã đỡ hơn nhiều. Tuy là lúc đó lên cơn sốt rất cao, nhưng dù sao cũng là đàn ông trưởng thành cho nên cậu hồi phục cũng rất nhanh, cũng không cần nhõng nhẽo đòi nghỉ mấy ngày để điều dưỡng thân thể.
Xuất phát từ sự lo lắng với nhiệm vụ quay phim, Lộc Hàm còn chủ động đề nghị có thể để cậu diễn đoạn Thời Thu Tập bị bệnh trước được không, cũng tính là người dùng đúng việc.
Sau khi đưa ra đề nghị, đạo diễn Vương cũng do dự một thời gian. Tuy rằng có thể tiết kiệm thời gian phiền hà hóa trang ốm yếu cho nhân vật, điều kiện như thế đúng là không thể tốt hơn, nhưng mà dù sao nghệ sĩ thân thể không khỏe, trên tinh thần cũng chắc chắn có điểm không đủ lực.
Hơn nữa, nếu như bị truyền ra ngoài tin đồn kiểu như “đạo diễn cưỡng chế nghệ sĩ bệnh nặng quay phim”, thì đúng là phiền phức lớn rồi!
Bởi vì những lo lắng đó, đạo diễn Vương vẫn chần chừ không quyết, cuối cùng trước yêu cầu mãnh liệt của Lộc Hàm và ý kiến của Ngô Thế Huân, ông mới quyết định đồng ý.
Trong《Tầm Mịch》, nội dung giai đoạn lúc Thời Thu Tập bị bệnh nếu như là Lộc Hàm lúc bình thường, cậu nhất định không nguyện ý chủ động xin diễn.
Bởi vì cảnh hôn đầu tiên của bộ phim này chính là ở đây.
Nhân viên đoàn phim trước yêu cầu sắp xếp hiệu quả cao của đạo diễn, rất nhanh đã chuẩn bị xong tất cả. Đơn giản đổi trang phục và điều chỉnh hóa trang, công việc quay phim chính thức bắt đầu.
Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, hiện tại đã là đêm khuya, ngoài cửa sổ trời đang đổ mưa.
Lúc này Thời Thu Tập đã thuê cho mình một phòng trọ nhỏ, hiện tại cậu đang nằm trên giường, sắc mặt tiều tụy làn môi trắng bệch.
Cậu nằm thẳng trên giường, mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, đôi mắt thanh tú sáng ngời hơi khẽ động đậy, bày ra bộ dáng trầm tư suy nghĩ.
Cửa phòng từ từ nhẹ nhàng được mở ra, Thời Thu Tập nghiêng đầu qua nhìn, nhìn thấy Lương Thần đang chậm rãi từ bên ngoài bước vào, cậu thầm lặng xoay người lại không biết nên nhìn vào đâu.
“Sao lại…so đo như thế với một cô gái?”
Lương Thần nhẹ chân nhẹ tay kéo cái ghế đến, đặt bên cạnh giường rồi tự mình ngồi xuống.
Anh nói ấp a ấp úng, giống như chính bản thân mình đang vô cùng phân vân.
“Quay sát khuôn mặt!” Từ bên ngoài căn phòng bỗng nhiên vang lên tiếng nói của đạo diễn Vương truyền đến tai nghe của anh quay phim, ngay lập tức anh quay phim liền điều chỉnh góc máy đặc tả các đường nét trên khuôn mặt của Ngô Thế Huân.
Trong khuôn hình, anh đang cúi xuống mím chặt môi. Sau đó lại giương mắt lên, hoàn toàn trầm tĩnh nhìn về hướng Thời Thu Tập đang nằm trên giường.
Tình tiết đến đoạn này, là đoạn Thời Thu Tập cực lực phản đối cô gái theo đuổi Lương Thần, sau đó cô gái kia nảy sinh ác ý muốn trả thù. Cuối cùng khơi dậy mâu thuẫn giữa tình bạn của Thời Thu Tập và Lương Thần, Thời Thu Tập bị bệnh một mình ở nhà, đến cuối cùng Lương Thần cũng biết là hai người bị khích bác ly gián cho nên liền đến nhà tìm Thời Thu Tập.
Lương Thần lúc này cực kỳ chần chừ, bởi chính anh đã có một loại dự cảm mạnh mẽ là tình cảm của Thời Thu Tập dành cho bản thân mình, hình như không chỉ đơn giản như anh tưởng là tình huynh đệ mà thôi.
Trong tình tiết ở đây, là bước ngoặt trong tình cảm của nam chính, vô cùng khảo nghiệm khả năng diễn xuất của hai người.
Tình tiết tiếp tục.
Thời Thu Tập không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lương Thần, cậu chỉ nghiêng người qua, nhàn nhạt nhìn lên khung ảnh đặt ở tủ đầu giường.
Sau đó dưới sự chú ý của Lương Thần, cậu giơ tay lên bám vào đầu giường vô cùng mất sức mà ngồi dậy.
Lương Thần nhanh chóng đứng dậy đi qua, cúi người xuống đỡ lấy Thời Thu Tập tiều tuỵ, anh không hiểu được người trước mặt chỉ biết giúp cậu ngồi dậy dựa vào đầu giường. Khi anh còn đang định quay lại chỗ ngồi, bỗng nhiên cổ của mình bị một lực tay kéo thân thể anh cúi xuống.
Giây tiếp theo, có một đôi môi nhẹ nhàng hôn lên môi anh, khi anh còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đang níu lấy cổ anh đã vội vã buông ra.
“Cậu…”
Lời nghi vấn nhẹ nhàng bị chặn ở cổ họng, Lương Thần cúi người xuống đôi mắt nhìn thẳng vào đầu giường, nhất thời thất thần làm anh không dám cử động lung tung, chỉ có thể dùng xúc cảm của da thịt mà cảm nhận được cái ôm thật chặt lúc này của Thời Thu Tập.
Cái trán của cậu ấy dựa vào vai phải của anh, cách một lớp áo Lương Thần vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên người Thời Thu Tập, bàn tay của cậu đặt trên sống lưng anh tựa hồ như đang nhẹ nhàng cử động.
“Lương Thần…”
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí ta tí tách, nhưng trong căn phòng lại vô cùng yên tĩnh, Lương Thần ngừng hô hấp an tĩnh lắng nghe.
“Mình thích cậu…”
“Cắt—“
Tiếng đạo diễn Vương truyền đến, tinh thần căng thẳng làm việc của nhân viên đoàn phim cuối cùng cũng được buông lỏng.
Bên ngoài căn phòng, khi đạo diễn chuyên tâm xem lại cảnh vừa quay trên màn hình, nhân viên ở xung quanh tuy rằng trạng thái đã được thả lỏng, nhưng cũng không dám xem nhẹ, cũng không dám nói ra những lời dư thừa. Đạo diễn Vương có khả năng chỉ vì một cảnh không hoàn mỹ mà sẽ quay lại từ đầu.
Trong căn phòng, khi Lộc Hàm nghe được tiếng của đạo diễn liền rất nhanh vội buông Ngô Thế Huân ra, thành thành thật thật ngồi dựa vào đầu giường.
Ngô Thế Huân cũng đứng thẳng người dậy, hít thở thật sâu, vặn vẹo cái eo rồi lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Bởi vì những lời họ nói bên ngoài đều sẽ nghe rất rõ, cho nên hai người cũng không dám nói linh tinh.
Chỉ có thể lịch sự trao đổi.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Lộc Hàm: “Không sao!”
Lại nghĩ đến ban nãy mình chủ động hôn môi, Lộc Hàm cảm thấy thật ngại ngùng, ở bên ngoài có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhìn hai tên đàn ông hôn nhau. Tuy là chỉ là cái chạm môi khe khẽ, nhưng vẫn làm cậu cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Hơn nữa bên ngoài vẫn còn một Hứa Lộ Lộ, một chị đại của Huân Lộc fans, một hủ nữ mà bọn họ không có việc gì cũng yy ra được, nhìn thấy cảnh kia ắt hẳn là kích động đến phát điên.
“Được rồi!”
Một câu của đạo diễn Vương làm mọi người xung quanh đều vỗ tay hưởng ứng, nhiệm vụ quay phim hôm nay đến đây là kết thúc rồi!
Còn chưa đến h đêm, đây đúng là được nghỉ ngơi thu dọn sớm hơn so với mọi ngày.
Lúc Lộc Hàm thay xong trang phục từ phòng nghỉ bước ra, Tiểu Bàn đã nhanh chóng đưa đến cho cậu một cốc sô cô la còn nóng, rồi nhận lấy cái túi từ Lộc Hàm, chuẩn bị đi.
Lúc đã đi đến chỗ xe thùng, Tiểu Bàn chần chừ nhìn xung quanh, cuối cùng hoài nghi hỏi Lộc Hàm: “Anh Huân đâu?”
Lộc Hàm cúi xuống xem điện thoại, trả lời: “Anh ấy còn có chuyện muốn nói với anh Ngô Mặc.”
————————————
“Lộc tiên sinh, mời bên này!”
Nhân viên đoàn phim nhìn thấy Lộc Hàm đang đứng ở cửa liền lập tức đứng dậy hoan nghênh, một mực cung kính dẫn đường.
Lộc Hàm cười lịch sự, gật đầu nói: “Vất vả rồi!”
Tiểu Bàn cũng đi theo Lộc Hàm nhanh chóng bước qua.
Ban nãy ở hiện trường, Ngô Thế Huân có nói với Ngô Mặc một ít các vấn đề công việc của Lộc Hàm, chính là mong anh sắp xếp hợp lý đừng để cậu phải quá mệt. Tuy hiện tại là thời điểm để gia tăng nhân khí của cậu, nhưng cũng không cần phải quá gấp rút tìm các hợp đồng đại ngôn và phim ảnh, cứ chậm rãi cũng được.
Ngô Mặc để Lộc Hàm về khách sạn nghỉ ngơi trước, Ngô Thế Huân lúc trước vì phải chăm sóc cho Lộc Hàm cũng đã xin kéo dài thời gian cho một hợp đồng chụp ảnh trang bìa cho tạp chí thời trang, hiện tại cũng đã bị Lâm Tranh dẫn đi đến phòng chụp ảnh. Anh trên đường đi cũng đã gọi cho Lộc Hàm nhắc cậu nên nghỉ ngơi sớm.
Nhưng mà phiền phức lại là Lộc Hàm vừa về đến khách sạn, vừa cởi áo khoác ra, Ngô Mặc lại vội gọi điện đến nhắn cậu mau đi tham dự một buổi tiệc tối từ thiện của các ngôi sao.
Lộc Hàm vẫn còn chưa nổi, theo lý mà nói không cần tham gia các loại hoạt động trên. Nhưng Ngô Mặc vội vàng bảo cậu đi, nguyên nhân là vì, thương hiệu trang sức mà Lộc Hàm làm đại ngôn muốn thông qua phương thức này tiến gần một bước trong việc quảng bá tuyên truyền sản phẩm của mình.
Ở hiện trường sẽ không phải tất cả các ngôi sao đều tham gia hoạt động đấu giá, nhưng mọi người nhất định đều lấy hết tinh thần trang điểm lộng lẫy đi tham dự.
Một là có thể gia tăng độ nhận biết trong thời gian ngắn của bữa tiệc, hai là tham gia chỉ có lợi mà không có hại.
Vừa mới đeo lên chiếc vòng tay mà Lộc Hàm cảm thấy rất hợp ý, cánh cửa từ đằng sau được mở ra. Lộc Hàm quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Khang Tụng đang mỉm cười bước vào.
Trong biểu tình nhẹ nhàng thả lỏng của Lộc Hàm nhất thời có một chút cảnh giác, Tiểu Bàn không biết nguồn cơn trong đó, còn ngốc nghếch nghi hoặc nhìn người đàn ông lai với khí chất vô cùng cao quý vừa bước vào, đồng thời hỏi: “Xin chào…ngài là?”
Khang Tụng mỉm cười lịch sự, duy trì khoảng cách, trả lời Tiểu Bàn: “Tôi là người phụ trách của sản phẩm mà nghệ sỹ nhà cậu là đại ngôn lần này, lát nữa Lộc tiên sinh sẽ cùng tôi tham gia bữa tiệc.”
Tiểu Bàn gật đầu: “Vâng vâng!”
“Thời gian không còn nhiều, Lộc tiên sinh, có thể đi rồi!”
Khang tụng nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn Lộc Hàm một cái.
Lộc Hàm gật đầu, quay lại nói với Tiểu Bàn: “Cậu cứ nghỉ ngơi chút đi!”
Buổi đấu giá vẫn chưa chính thức bắt đầu, mọi người hiện tại đều ở sảnh lớn chia năm sẻ bảy nói chuyện, nhân viên phục vụ cầm theo khay đựng đồ ăn mỹ vị cùng nước uống các loại phong phú đi tới đi lui.
Từ thang máy trên tầng nhìn xuống, Lộc Hàm đang ngắm nhìn cảnh vật phía dưới, có chút phiền muộn suy nghĩ không biết đến thời điểm nào mới được trở về, lại cúi xuống nhìn đồng hồ bây giờ là hơn h tối.
Khang Tụng đứng ở phía sau Lộc Hàm, không nói tiếng nào rất yên tĩnh đứng đó.
Lộc Hàm luôn cảm thấy ánh mắt từ đằng sau đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cậu lại không muốn quay đầu. Nếu như phải nhìn thẳng vào người kia, cục diện sẽ rất lúng túng, dù sao cảm tình Khang Tụng dành cho mình và trình độ to gan của người kia, Lộc Hàm cũng có hơi hiểu.
Xuống tới sảnh lớn, Khang Tụng rất nhanh đã bị các bên hợp tác nhìn thấy, còn rất chủ động tiến tới hỏi thăm. Lộc Hàm đứng ở một bên nhẹ nhàng thở ra, sau đó chậm rãi rời khỏi, tự bản thân tìm một góc yên tĩnh âm thầm đứng giết thời gian.
“Hey!”
Đột nhiên có người vỗ lên vai Lộc Hàm một cái.
Lộc Hàm bị giật mình lập tức quay đầu, thiếu chút nữa liền kêu lên, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tống Thanh Sơn đang cười đến híp cả mắt.
Lộc Hàm nhất thời cực kỳ ngạc nhiên, liền hỏi: “Anh Thanh Sơn? Hóa ra anh cũng ở đây à?”
Tống Thanh Sơn cười cười “ừ” một tiếng, tiếp tục nói: “Đã sớm nhìn thấy cậu rồi, lúc nãy không thoát được thân, không phải bây giờ vừa rảnh rỗi là đến tìm cậu ngay sao!”
Lộc Hàm cũng cảm thấy thoải mái hẳn lên, ở đây có người quen tâm tình cũng nhẹ nhàng hẳn, cũng giải quyết được chuyện ngượng nghịu khi phải đơn độc đi cùng Khang Tụng.
Khang Tụng đứng cách đó không xa, đứng bên hành lang, như có điều suy nghĩ mà đánh giá Lộc Hàm đang tươi cười vui vẻ bên này, tự nhiên cũng mỉm cười.
Sau đó gọi một người phục vụ vừa đi qua, ở bên tai cậu ta thấp giọng nói gì đó, người phục vụ gật đầu lập tức liền chạy tới hướng bên trong hành lang.
Không sau đó bao lâu, cậu ta liền mang tới chiếc khay trên đó đặt hai cái ly chân dài đựng sâm panh màu vàng nhạt, nước trong ly sâm panh sóng sánh theo nhịp bước chân của người phục vụ.
Khang Tụng cầm lên hai chiếc ly kia, hướng người phục vụ lịch sự nói một câu cảm ơn, sau đó anh ta lắc lắc cái ly trong tay, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm rượu trong ly.
Đại khái khoảng nửa tiếng nữa, buổi đấu giá mới chính thức bắt đầu.
Mọi người dần dần bước vào phòng chính, tìm vị trí của mình, sau đó ngồi xuống chờ buổi đấu giá bắt đầu.
Tống Thanh Sơn ngồi xuống xong thì quan sát xung quanh nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Lộc Hàm.
Lúc nãy anh và cậu đã giao hẹn, hai người tuy là cùng tham gia bữa tiệc nhưng sẽ đều không tham gia buổi đấu giá cho nên sẽ ngồi ở hàng hai, vị trí cũng không phải sắp xếp trước cho nên Tống Thanh Sơn có thể ngồi cùng Lộc Hàm.
Nhưng hiện tại căn bản là anh lại không thấy bóng dáng Lộc Hàm đâu cả, anh nghi hoặc nhìn đồng hồ, buổi đấu giá sắp đến rồi. Từ bên cạnh anh có người đàn ông lai vừa đi thẳng qua, nói gì đó vào tai người phụ trách, sau đó lại tự mình rời khỏi.
Tống Thanh Sơn quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy bóng lưng của vóc dáng to lớn kia lại cảm thấy rất quen mắt.
Sau đó nghĩ lại, người đi cùng Lộc Hàm hôm nay hình như là con lai?