Chuyện mấy bức ảnh khoả thân của Lộc Hàm mà Khang Tụng nắm được, từ đầu đến cuối vẫn làm Ngô Thế Huân lo lắng, vì vậy anh và Lâm Tranh đã bàn bạc với nhau cuối cùng quyết định sẽ nói với đạo diễn Vương Tống Vĩ, để ông sắp xếp tiến hành bí mật quay trước cảnh giường chiếu của hai người.
Cũng là để đề phòng “anh bạn” ngoại quốc Khang Tụng, đột nhiên lại không màng tới lời cảnh cáo trấn áp của Ngô Thế Huân, làm ra những quyết định như kiểu tung ảnh ra chẳng hạn.
Ngộ nhỡ lộ ra tin tức, thì cũng có thể mạnh mẽ mà tuyên bố đồng thời mời nhân viên đoàn phim làm chứng đó chỉ là một cảnh quay. Chỉ cách có một đêm, chuyện quay phim bí mật cũng rất dễ lẫn lộn.
Đương nhiên, đây là cách làm trong tình huống xấu nhất dù sao vẫn là không muốn mọi người sớm biết đến sự tồn tại của《Tầm Mịch》. Bên phía Ngô Thế Huân cũng bảo đảm, sẽ nỗ lực hết sức không để loại chuyện đó phát sinh.
Sau khi đạo diễn Vương trầm tư suy nghĩ rất lâu xong, tự nhiên cũng sẽ thông suốt mà đồng ý. Nhưng mà điều ông lo lắng, là lo Ngô Thế Huân và Lộc Hàm không thể diễn tốt cảnh giường chiếu, dù sao trong mắt ông, hai người họ cũng là lần đầu tiên hợp tác, còn đều là nhân vật chính. Trên phương diện tình cảm vẫn sẽ không đủ tự nhiên, nhất là loại cảnh giường chiếu nhạy cảm như vậy.
Lâm Tranh vừa nghe trong lòng vừa tự nhủ cười thầm, lại nhìn Ngô Thế Huân mặt đầy thành ý, hai mắt sáng rực nhìn đạo diễn Vương nói: “Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng khắc phục. Tôi cũng sẽ chăm sóc cho người mới, tôi và Lộc sư đệ quan hệ cũng khá tốt mà!”
Thật đúng là không thể trượng nghĩa và thành khẩn hơn thế!
Ngoài mặt Lâm Tranh biểu hiện cực kỳ thản nhiên, nhưng trong nội tâm đã sớm muốn gào thét.
Cảnh giường chiếu hả hehe!
Có tin được không, hai người bọn họ dư sức hoàn thành nhiệm vụ?
Có được sự đồng ý này, cho nên có thể giải thích được buổi chiều nay Lộc Hàm mặt ngơ toàn tập được Ngô Thế Huân đưa đi đến một căn phòng đã được sắp xếp máy quay hoàn chỉnh, sau đó trên đường mới được bị cáo thông báo là đi quay cảnh giường chiếu.
Rõ ràng tối qua mới cùng Tiểu Bàn tập đến cảnh cơ mà! Sao đột nhiên hôm nay lại thay đổi kế hoạch?
Ngô Thế Huân ở bên cạnh cậu, lén lút nháy mắt, nhỏ giọng nói sợ cái gì, Lộc Hàm tức đến không nói được gì chỉ muốn cách anh xa một chút.
Trong thời gian một tiếng nhân viên đoàn phim sẽ sắp xếp lại lần cuối đạo cụ và góc quay, cũng là cho Ngô Thế Huân và Lộc Hàm có thời gian làm quen tìnn tiết của cảnh quay.
Nghe nói, đạo diễn Vương mang theo tâm trạng sẽ bị NG nhiều lần, cùng tâm trạng bao giờ quay xong bao giờ thu dọn mà làm việc, Lộc Hàm lúc này tâm như đã chết xem ra không thể có cơ hội thoái thác rồi…
Tình tiết cụ thể của cảnh giường chiếu này cũng là một cảnh phức tạp.
Trong cảnh phim, cần đại khái khoảng đến giây toàn cảnh, đến giây cho góc quay đặc tả cảnh hôn, bốn năm góc quay quay cảnh quần áo bị cởi ra lộ ra một phần cơ thể. Cuối cùng là góc quay đặc tả biểu tình trên khuôn mặt nhân vật từ đầu đến đoạn cao trào.
Sau đó lúc chiếu cũng sẽ được hậu kỳ cắt bớt, muốn có được đoạn quay tự nhiên hoàn chỉnh cuối cùng, nhất định là phải quay nhiều góc nhiều lần mới có thể lựa chọn.
Lộc Hàm lật những trang kịch bản với chi chít những yêu cầu, liền cảm giác trời đất sắp sụp đổ đến nơi rồi!
Trong các tác phẩm của đạo diễn Vương cũng có những điểm hạn chế nhất định, bình thường là quay nam nữ, nhưng lần này là giữa nam nam với nhau ông cũng cần phải có thêm thời gian nắm bắt.
Vì vậy, trước tiên ông yêu cầu hai người họ tự phát huy, từ lúc hôn cho đến lúc cởi áo dùng cảm giác của bản thân để diễn.
Lời vừa nói ra, Tiểu Bàn và Lâm Tranh ở hiện trường đã lúng túng không ngừng, chỉ sợ nói như thế hai người kia làm thật lại sẽ bị bao nhiêu người ở đây nhìn ra là bọn họ lái xe lão luyện thế nào.
Nhưng mà không có lập trường cũng như lý do để nói ra, vì vậy hai người đều rất biết điều mà kín miệng.
Căn phòng quay cảnh này được trang trí tạo nên một cảm giác ấm áp, dưới sàn nhà còn trải thảm lông cừu, hai người bọn họ đều mặc đồ ngủ thoải mái đứng bên cạnh giường đối diện với bức tường. Ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ chiếc đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt Lộc Hàm, cậu ngẩng đầu lên nhìn vào thứ ánh sáng đó, thời khắc này đang dùng một khuôn mặt đầy thâm tình nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân thật sự đã nhập vai rồi!
Trong kịch bản, đây là giai đoạn sau khi hai người yêu nhau lần đầu tiên ở chung, sau khi tắm xong rất tự nhiên mà phát triển “bước tiếp theo” của chuyện tình cảm.
Lộc Hàm buông xuống bất an trong lòng, tuy là trong đôi mắt vẫn vương vấn chút khẩn trương, nhưng cứ như muốn giấu đi, lại càng làm cho người khác cảm thấy có một chút hưng phấn lại một chút chờ mong ở trong đó.
Bước tiếp theo, Ngô Thế Huân giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt má Lộc Hàm, rồi từ từ tiến đến hôn xuống. Từ tiếp xúc mềm mại lúc đầu, lại tiến đến răng lưỡi giao nhau, Ngô Thế Huân hiển nhiên hoàn toàn đang diễn ra một màn kích tình, muốn biểu đạt sự kích động của đàn ông đã đạt đến giới hạn đến dám làm ra những hành vi to gan hơn nữa.
Anh cũng đang cố gắng dẫn dắt Lộc Hàm, khiến cậu có thể bỏ đi cố kỵ và sợ hãi, chỉ cố gắng chuyên chú vào diễn xuất, không cần biết là đang diễn bản thân mình hay chỉ là giả vờ.
Lúc nụ hôn kịch liệt diễn ra, bàn tay khác của Ngô Thế Huân đã chạm đến eo của Lộc Hàm, hơi dùng sức ma sát một chút, nương theo hành động đó làm vạt áo ngủ của cậu có lúc nâng lên lại có lúc hạ xuống, ẩn ẩn xuất hiện vòng eo mảnh khảnh trắng nõn. Đồng thời, Lộc Hàm cũng trở nên mạnh dạn mà nâng hai tay lên bám lấy bờ vai rắn chắc của Ngô Thế Huân.
Một trận hoả nhiệt ái muội đang được diễn ra, các nhân viên nữ ở hiện trường không kiềm chế được mà nuốt nước miếng ừng ực. Dường như ánh mắt của bọn họ đều không thể rời khỏi mỹ cảnh trước mặt, nhưng một chút âm thanh cũng không dám phát ra sợ làm ảnh hưởng đến hai người.
Thật là có cảm giác xem trộm người ta xxx…
Nhưng mà bất ngờ lại xuất hiện ở đoạn tiếp theo.
Ngô Thế Huân đỡ lấy cái eo của Lộc Hàm dần dần ép xuống dưới thân mình, hạ thân của mình cũng khẽ động. Ai cũng có thể nhìn ra đây là ái muội “ma sát”, nhân viên hiện trường là hủ nữ không ngừng gào thét trong lòng. Quá là x tình đi!!!
Khuôn mặt ửng đỏ của Lộc Hàm đúng là đã kiềm chế đến giới hạn, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà có hơi giãy dụa, khẽ đẩy Ngô Thế Huân từ trên người mình ra.
Chớp mắt Ngô Thế Huân đang nhập vai, cũng bất lực mà cúi xuống nhìn người trước mặt đang đỏ như tôm luộc, trong lòng thầm nghĩ cái tên nhóc da mặt mỏng này đúng là cũng không thể ngay lập tức dẫn dắt được mà.
Không như anh đã từng cùng ngôi sao nữ chỉ mặc đồ lót diễn cảnh xx, tất nhiên bản lĩnh bình tĩnh phải lão luyện hơn so với người mới rồi!
Đạo diễn Vương ở trước màn hình hoài nghi nhìn hai người đang nhỏ giọng trao đổi trong căn phòng, lúc nhìn Ngô Thế Huân an ủi Lộc Hàm “đừng khẩn trương”, “cố gắng thoải mái mà diễn”, đột nhiên liền có ý tưởng xẹt qua đầu ông!
Vốn là trong kịch bản đã quy sẵn giai đoạn này là hai người yêu nhau, củi khô bốc hoả, nhưng mà bởi vì phát sinh loại sự tình này hoàn toàn có thể thêm thắt tình tiết dẫn dắt người xem.
Trong bộ phim, là Thời Thu Tập (Lộc Hàm) chủ động theo đuổi Lương Thần (Ngô Thế Huân), lúc này hai người đã ở bên nhau, thời khắc hai người thân mật Thời Thu Tập có biểu lộ ra cảm xúc khẩn trương và uỷ khuất, có hơi khẽ đẩy Lương Thân đang phát dục ra, sau đó Lương Thần sẽ mỉm cười hỏi ngược lại: “Lúc đầu to gan theo đuổi mình lắm mà, sao bây giờ lại yếu ớt như vậy?” Nói ra câu này xong, lại tiếp tục hành động.
Nếu như thế, không những mang đến cho cảnh x chút cưỡng ép đầy gian tình, lại càng thực tế với sự cố kỵ vì mình cũng là đàn ông trong lòng Thời Thu Tập, chứ không phải là kiểu đương nhiên sẽ là khóc lóc nỉ non như con gái.
Tóm lại có người đàn ông nào nguyện ý làm người bị đè đâu?
Chính là như thế!
Vừa vặn sự khẩn trương của Lộc Hàm lại phù hợp với yêu cầu của cảnh quay.
Sau khi nói ra rõ ràng những yêu cầu, đạo diễn Vương kích động tiếp tục nhiệm vụ quay phim, tất cả mọi người cũng đều tràn đầy năng lượng tiếp tục công việc.
Kết quả cuối cùng cư nhiên lại là dùng tốc độ thời gian nhanh nhất, mà hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ của phân đoạn cảnh quay giường chiếu.
Nữ nhân viên trong đoàn: rốt cuộc vì sao bản thân như ăn phải máu gà mà liều mạng như vậy? Cứ chậm rãi mà hưởng thụ gian tình của nam thần không phải tốt hơn sao? Thật đúng là ngu ngốc mà!
————————————————
Quá trình quay phim diễn ra quá thuận lợi, được nghỉ ngơi sớm làm mọi người thật vui vẻ chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng ai, phim trường trong nhất thời cũng trở nên vô cùng tĩnh mịch.
Sau đó ở một phòng nghỉ cách căn phòng vừa quay phim không xa, trong căn phòng đến đèn cũng không mở, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào.
“Nào, đừng, đừng có mà làm loạn…”
Một giọng nói cầu xin yếu ớt từ góc phòng vang lên, tiếp theo sau, lại là một trận âm thanh ma sát của vải vóc, một giọng mũi nồng đậm dục vọng của đàn ông vang lên: “Không được, anh đã nhịn cả buổi chiều rồi!”
Sau đó lại có tiếng thắt lưng được cởi bỏ, tiếng va chạm của miếng kim loại trên thắt lưng rơi xuống nền đá vang lên âm thanh thanh thuý.
“Ưm…về rồi hẵng nói đi…”
“Suỵt!”
Tiếp theo, có người cố sức ép xuống âm thanh rên rỉ từ góc phòng truyền ra, đồng thời không ngừng nhắc nhở người phía trên “cẩn thận có người”, “anh còn làm loạn là em giận” vân vân và mây mây, nhưng rốt cuộc cũng không cự lại được tiếng da thịt mềm mại tiếp xúc.
Cuối cùng, trong hơi thở nặng nề, người đàn ông cũng cũng hít một hơi thật sâu. Sau đó tựa như ở trên môi đối phương khẽ cắn một cái, rồi tiếng hôn nhau trong bóng tối tịch mịch cũng vang lên rõ ràng.
“Yêu nhau thật còn phải đóng cảnh giường chiếu, em phải hiểu anh khó nhịn thế nào!”
“Lúc nãy nhìn thấy biểu tình của em ở dưới thân anh, nếu như không phải trong phòng có máy quay, anh chỉ muốn súng cướp cò làm em đến khóc ngay lập tức!”
Một giọng nói mang theo vài phần uỷ khuất vang lên: “Anh không cần mặt mũi nữa hả…”
Rất nhanh sau đó, hai người đều mặc lại quần áo bước ra khỏi phòng, trước khi đi có người đàn ông còn thấp giọng than phiền ai oán: “Nếu như không phải hai người kia còn ở khách sạn chờ chúng ta đi ăn cơm, anh nhất định sẽ không nhanh như vậy!”
Sau đó tiếng bước chân cũng đi xa dần.
Một cánh cửa bên cạnh phòng nghỉ chậm rãi mở ra, chính là nhìn thấy đạo diễn Vương thất tha thất thểu xoa xoa cái đầu của mình từ trong phòng bước ra.
Nếu như không phải là ở trong phòng hơi tối, nhất định có thể nhìn thấy khuôn mặt ông lúc này thật giống như ăn phải shit, đỏ bừng bừng.
Đến khi tất cả mọi người đều đi hết, ông mới nhớ ra ông để quên món quà tặng cho vợ trong phòng nghỉ riêng của mình.
Bởi vì bình thường ông cũng chỉ ngồi trước màn hình quay phim, cho nên căn phòng này cũng luôn được khoá, lâu rồi, mọi người cũng quên mất ở đây còn có một căn phòng.
Ông lấy xong đồ của mình liền ngồi xuống sô pha nhắn tin weixin với vợ, bởi vì thói quen nghề nghiệp tránh để làm phiền đến lúc quay phim, bình thường ông cũng chỉ để máy ở chế độ yên lặng.
Cho nên nói chuyện một hồi cũng không phát ra âm thanh nào.
Sau đó, đúng lúc ông chuẩn bị rời đi còn chưa kịp đứng dậy liền nghe thấy một giọng nói nho nhỏ vang lên.
“Nào, đừng, đừng có mà làm loạn…”
“Không được, anh đã nhịn cả buổi chiều rồi!”
…
Đạo diễn Vương đối với giọng nói mỗi người đều có trí nhớ rất tốt, cho nên ngay lập tức ông đã nhận ra đó là giọng nói của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm.
Vì vậy, khi ông còn chưa làm rõ tình hình cụ thể liền đã bị ép nghe một trận xuân cung đồ sống động.
Đạo diễn Vương: “…”
————————————————
【Tiểu kịch trường】
Đạo diễn Vương: Có một câu chửi tôi nhất định phải nói!
Tiểu Bàn: Hầy, ông đừng ngây thơ thế, làm người đã có kinh nghiệm, tôi có thể nói với ông, một câu chửi căn bản cũng không giải quyết được vấn đề!
Đạo diễn Vương: Cho nên sau này tôi làm sao có thể nhìn thẳng vào hai người bọn họ lúc quay phim đây?
Ngô ảnh đế: Ông cứ cố gắng mà ăn nhé, “thức ăn cho chó” mà không đủ xem như tôi thua!
Đạo diễn Vương: Cẩu chồng chồng…