“Lộc Hàm!!!”
Ngô Thế Huân gào lên chạy đến bên cạnh Lộc Hàm, quá bất ngờ mà trợn trừng mắt, hoảng loạn quỳ xuống dưới dất, anh nắm chặt lấy tay cậu.
Trong chớp mắt, hốc mắt của Ngô Thế Huân đã đỏ au, tay chân luống cuống, anh không dám khinh suất mà bế Lộc Hàm lên sợ bị thương đến xương cốt của cậu.
Áo sơ mi màu be đã bị máu nhuộm đỏ, đến bàn tay nắm lấy tay Lộc Hàm của Ngô Thế Huân cũng dính đầy máu.
Ngô Thế Huân hoảng loạn nhìn về hướng khuôn mặt của Lộc Hàm, đối với người đang hấp háy đôi mắt nằm kia dường như anh cũng thấy cậu đang khóc. Gương mặt trắng noãn kia gần như một nửa đều bị máu tươi nhuộm đỏ, Ngô Thế Huân càng không thể tin được khi phát hiện trên mặt cậu cũng có vết thương.
“Lộc Hàm…Lộc Hàm…Em cố gắng lên…”
“Đừng khóc…Em sẽ không sao cả!”
Lộc Hàm mở miệng ra tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng mà nỗi đau kịch liệt từ thân thể truyền đến chỉ khiến cậu đau đến nhíu mày lại, căn bản không có cách nào phát ra âm thanh. Tuy rằng ý thức mơ hồ, nhưng mà nỗi đau trong lòng vẫn thảng thốt như cũ khiến cậu rơi lệ.
Ngô Thế Huân ở trước mặt càng lúc càng trở nên tối đen, giọng nói của anh cũng xa dần.
Cuối cùng Lộc Hàm nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
————————————————
Đây là làm sao?
Bản thân mình đã chết rồi ư?
Lộc Hàm cúi đầu nhìn quần áo trên người, cư nhiên cậu lại đang mặc một cái áo sơ mi màu trắng sạch sẽ.
Cậu đứng trên con đường vừa dài vừa hẹp, ở nơi phương xa kia ánh sáng cũng chỉ là một điểm nho nhỏ. Cậu mơ hồ tìm kiếm bước lên phía trước, bỗng nhiên cổ chân lại bị tóm lấy, đồng thời còn thấy có một cơn gió lạnh từ cổ chân truyền vào cơ thể thẳng đến tận trái tim, lớp da trên cổ chân còn cảm nhận thấy xúc cảm trơn nhẵn sền sệt.
Lộc Hàm cúi xuống, vừa nhìn đã thấy người bám lấy mình ở phía sau.
Đồng dạng là sơ mi màu trắng, nhưng mà trên người cậu ấy lại có máu chảy nhỏ giọt, bàn tay nắm lấy cổ chân Lộc Hàm dính đầy máu tươi. Lộc Hàm kinh ngạc phát hiện người nằm ở dưới đất máu đã sắp trào ra che hết cả khuôn mặt, nhưng mà rõ ràng khuôn mặt kia chính là bản thân cậu.
“Cậu không phải đã chết rồi sao…Tôi chính là cậu…” Giọng nói người kia yếu ớt vang lên.
“Không thể, không thể nào…” Lộc Hàm không dám tin.
Người đó tiếp tục bám lấy, phát ra tiếng rên đau đớn: “A…cậu đã bị bạn thân của mình đâm chết rồi…sao cậu lại không tin…”
“Cậu nói láo!”
h sáng, đại não của Lộc Hàm đau đớn kịch liệt, thế giới trời đất quay cuồng, cậu đau đến ôm chặt lấy đầu, giống như có ánh sáng kích thích đến chói lóa chiếu thẳng vào đôi mắt.
Dãy dụa rất lâu, giống như đạo ánh sáng kia lại đột nhiên tan mất, sau một giây mọi thứ lại quay về tĩnh lặng, Lộc Hàm dần dần cảm thấy đầu óc của cậu mơ màng căng trướng, bên tai mơ hồ truyền tới tiếng nói xa lạ của một cô gái.
“Bác sỹ! Bệnh nhân sắp tỉnh rồi!”
Từ từ, Lộc Hàm mở mắt ra.
Đập vào mắt cậu là khuôn mặt lo lắng đến tiều tụy của Ngô Thế Huân, còn có Lâm Tranh, Tiểu Bàn và bác sỹ cùng y tá đeo khẩu trang.
“Tôi…”
Vừa muốn nói gì đó, Lộc Hàm mới phát hiện ra mình căn bản không thể phát ra âm thanh. Cổ họng cậu khô đến mức như chưa từng được uống nước, đau đến nhức nhối.
Ý thức của cậu mơ hồ, nhìn thấy một nhóm người bên cạnh mình, bác sỹ còn đang dặn dò gì đó, sau cùng mọi người mới dần dần tản đi, chỉ còn lại Ngô Thế Huân.
Tầm mắt của Lộc Hàm lúc này đã hoàn toàn rõ ràng, Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh giường cùng với Lộc hàm, đợi cậu tỉnh táo. Anh dùng khăn sạch thấm vào nước, nhẹ nhàng chấm lên môi cậu.
Anh nói: “Trước tiên đừng nói gì cả, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã!”
Lộc Hàm không có nghe thấy, bởi cậu còn đang mải suy nghĩ.
Cảm nhận một chút thân thể của mình sau tai nạn, Lộc Hàm còn cảm thấy trên đầu ngón tay của mình bị kẹp thứ gì đó, cậu biết đó là dụng cụ chữa bệnh, nhưng khi cậu còn muốn nhúc nhích hạ thân, lại đột nhiên nhận thấy nửa bên dưới của mình không có tri giác.
Cậu nhất thời lo lắng, ánh mắt hoảng loạn nhìn Ngô Thế Huân, chiếc chăn ở bên dưới cũng nhè nhẹ nâng lên, ý chỉ phía dưới.
“Đừng lo lắng, chỉ là tạm thời thôi. Chân em không có vấn đề gì, chỉ là lúc trước vẫn còn vết thương cũ, xảy ra tai nạn chỗ đó lại càng dễ dàng bị thương. Bác sỹ nói không bao lâu nữa sẽ hồi phục!”
Giọng nói của Ngô Thế Huân ôn nhu hướng Lộc Hàm giải thích, giống như tai nạn xe lần này không phải là vấn đề gì lớn.
Nhưng mà thật sự lại không phải vậy.
Bản thân Lộc Hàm không cảm nhận được, chỉ là chưa phản ứng kịp mà thôi. Nếu như cậu cẩn thận, hướng ánh mắt nhìn xuống một chút liền có thế thấy có mảnh băng trắng quấn trên mặt mình.
Sau tai nạn cả khuôn mặt cậu chảy đầy máu, Ngô Thế Huân lúc đó còn cho rằng cậu bị thương nặng ở phần đầu, nhưng mà khi Lộc Hàm được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Ngô Thế Huân mới nhìn thấy trên khuôn mặt cậu những vết khâu chắp vá tạo nên vết sẹo đáng sợ. Anh đột nhiên lúc này đã cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là tuyệt vọng.
Khuôn mặt là thứ thiết yếu đối với nghệ sỹ, nếu như dung mạo bị hủy đi, thì chẳng còn gì để nói chuyện tương lai nữa. Tuy là tàn nhẫn, nhưng giới giải trí chính là như vậy. Luôn có những người mới dung mạo như hoa không ngừng xuất hiện, ai cũng tươi mới đẹp đẽ, dung mạo khiến người khác kinh ngạc, chẳng ai có thể mãi dừng lại vì đồng tình một người.
Có lẽ là vì bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước khi xảy ra tai nạn, hốc mắt của Lộc Hàm đỏ hoe, sau đó là nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cậu yếu ớt mở miệng nói: “Em…đau…quá!”
Ngô Thế Huân đau lòng xót xa đến muốn khóc, nhưng anh cố nhẫn lại, chỉ cầm giấy ăn lên cẩn thận gấp lại, rồi dè dặt lau đi những giọt nước mắt của cậu.
Bác sỹ nói khuôn mặt của Lộc Hàm không thể dính nước.
Lúc này động tác của Ngô Thế Huân lại thu hút sự chú ý của Lộc Hàm.
Tại sao anh ấy lại cẩn thận chấm đi nước mắt trên mặt cậu?
Lộc Hàm bất an cố gắng ngăn lại nước mặt, thử động đậy ngũ quan của mình, nhưng mà mọi thứ đều vô cùng cứng ngắc. Lộc Hàm lúc này mới nhận ra mặt của mình sưng vù đến mức vô cùng nghiêm trọng, thậm chí trên khuôn mặt còn được quấn bằng một lớp vải rất dày.
“Mặt…của…em…”
Cậu đột nhiên gấp gáp đến muốn khóc lên, vô lực nhìn về phía Ngô Thế Huân, trong lòng gấp gáp cầu xin một đáp án.
Ngô Thế Huân cúi đầu, biểu tình bi thương nhưng vẫn duy trì tiếp tục giúp cậu lau nước mắt.
Nội tâm anh tranh đấu một lúc, mới cố gắng lấy can đảm nói: “Không cần lo lắng…chỉ là, chỉ là hai vết sẹo mà thôi.”
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, cố gắng khuyên nhủ cậu, cũng là tự khuyên nhủ bản thân mình: “Đợi em hồi phục rồi, anh sẽ đưa em đi chỉnh hình, yên tâm đi! Kỹ thuật hiện nay cao siêu như vậy, nhất định có thể hồi phục nguyên dạng.”
Lộc Hàm không tin.
Cậu mới không tin chỉnh hình có thể khôi phục hoàn toàn giống như trước đây, trái tim tuyệt vọng cùng mất mát trong chớp mắt lại nặng thêm mấy phần. Cậu hiện tại ngoài trừ muốn khóc thì không còn cách nghĩ khác.
Tất cả mọi thứ của bản thân cậu dường như đều bị hủy hết rồi, cái gì cũng không còn.
Bạn thân, danh tiếng, tiền đồ.
Tất cả đều đã bị hủy rồi!
Lộc Hàm đột nhiên nhớ đến mẹ mình vẫn còn ở phương xa, khi mẹ được biết những tin này sẽ nghĩ thế nào? Có hay không sẽ bị hàng xóm cười nhạo không thể ngẩng đầu dậy làm người?
Nghĩ đến đây, sự tuyệt vọng của Lộc Hàm lại càng thêm nặng nề.
“Đừng bi quan như thế, anh biết em đang nghĩ gì!”
Ngô Thế Huân chưa từng dừng lại động tác lau nước mắt cho Lộc Hàm, anh hiểu cậu, cậu muốn khóc cũng là lẽ thường tình.
Anh lúc này cũng không biết làm sao chỉ có thể ôn nhu nhất có thể nói: “Anh là quan trọng nhất, có anh ở đây, mọi thứ đều có thể làm lại, em đừng sợ.”
————————————
Lộc Hàm hôn mê ba ngày.
Trên mạng cũng nổ tung ba ngày.
Chuyện tình cảm của cậu và Ngô Thế Huân đều khiến mọi người bán tín bán nghi, vì vậy những tin đồn lúc trước dần dần cũng có người tin tưởng.
Trong khi mọi người đang chờ đợi Thiên Âm bên này làm thế nào để trả lời, thì Ngô Thế Huân lại thể hiện thái độ của mình nửa có ý muốn come out.
Hết thảy đều không có theo dự liệu họp báo long trọng chính thức gì đó, cũng không có phóng viên, mà chỉ có bài đăng trên weibo của Ngô Thế Huân.
Anh nói: [Xin hãy tôn trọng tình yêu chân thành, nhạo báng người khác thật không có ỹ nghĩa gì!]
Một bài weibo ngắn gọn lại khéo léo kết thúc màn kịch nháo loạn này.
Không phải là chỉ cư dân mạng, mà là về phía Ngô Thế Huân. Anh quyết định từ này về sau, sẽ không hỏi đến bất cứ tin tức gì liên quan đến scandal đó nữa, con đường sự nghiệp có gặp trắc trở nghiêm trọng thế nào, anh cũng không quản.
Bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh Lộc Hàm.
Đợi đến khi nửa thân dưới của cậu có lại cảm giác, thậm chí là đến tận ngày khuôn mặt của cậu được khôi phục.
Và còn điều quan trọng nhất, là ngày mà Lộc Hàm thật sự bước ra khỏi ám ảnh đen tối đó.
Bên Lộc Hàm lúc này vẫn chưa đưa ra bất kỳ cậu trả lời có sức thuyết phục nào, chỉ mới tiến hành đăng bài thanh minh đối phó với những tin đồn của ngài bát quái và Hà Thịnh tung ra. Còn về Dương Thiên mấy năm trước, và hiện tại là Ngô Thế Huân, phòng làm việc vẫn chưa đưa ra câu trả lời dư thừa.
Dần dần, trong giới bắt đầu phát hiện ra sự biến mất của Lộc Hàm.
Phòng làm việc của Lộc Hàm đã đơn phương hủy bỏ hợp đồng về bộ phim tiếp theo của cậu, cũng phải bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng không nhỏ. Nguyên nhân rất đơn giản, là do Ngô Thế Huân nói.
Anh nói, anh thà bỏ tiền ra mua lấy kỳ nghỉ dài cho Lộc Hàm, chứ tuyệt đối không cho phép tình cảnh người trước người sau đứng lên diễn ra cảnh tượng liên tục hủy hợp đồng với Lộc Hàm.
Công danh lợi lộc trước mặt, không có bao nhiêu người sẽ vì một người xa lạ lựa chọn đồng tình. Vì vậy những kẻ hợp tác kia sẽ lựa chọn dư luận mà đổi vai, Ngô Thế Huân không muốn những chuyện như thế trở thành trò cười sau này của Lộc Hàm.
Trong thời gian một tháng, Lộc Hàm không xuất hiện ở bất kỳ một hoạt động nào, cũng không có tác phẩm mới, không có ai có tin tức của cậu.
Cho nên mọi người đều cho rằng, quả thật là Lộc Hàm chính là vết nhơ của công ty nên mới bị đóng băng hoạt động.
Nhưng mà chỉ có mấy người Ngô Thế Huân biết được, hơn một tháng này, bọn họ đã có biết bao nhẫn nhục.
Bọn họ đã điều tra rõ ràng được rất nhiều chuyện, nhưng vì kế hoạch lấy lại danh dự cho Lộc Hàm lúc này không tránh được phải lựa chọn im lặng.
Nhưng mỗi khi nghĩ lại bên ngoài vẫn còn nhiều người ngẫu nhiên sẽ nhớ đến chuyện này, sau đó như phát tiết lại mắng chửi đôi câu, Ngô Thế Huân chỉ hận không thể ngay lập tức đứng ra biện bạch.
Nhưng mà không thể được.
Lộc Hàm chưa thể gặp người khác, chuyện tai nạn xe và việc dung mạo cậu bị hủy không thể để cho bất kỳ ai biết được. Bọn họ chỉ có thể vô thanh vô tức nghỉ ngơi, đợi đến khi cơ hội chín muồi.
Quan trọng hơn là, tâm bệnh của Lộc Hàm.
Cậu vẫn chưa thoát ra được khỏi bóng ma đen tối trong lòng mình.