Chỉ một lúc sau, mùi hương đã lan đến tận phòng khách khiến Bích Diệp đứng dậy mà đi vào nơi phát ra hương thơm đó. "Xem em kìa...y như bé heo tham ăn vậy!"
"Anh còn nói, không phải tại vị đầu bếp nào đó nấu quá tốt sao"
Cô nhìn món ăn được bày trí đặc sắc trên bàn, thì ra hôm nay anh trổ tài nấu món tôm hùm đất sốt tỏi ớt cho mình, kèm theo món canh thớm nữa.
Cung Hoàng chọn ngồi đối diện cô, tay bắt đầu động đũa gắp một con tôm sau đó ngồi tỉ mỉ bóc vỏ cho nó. Bích Diệp cũng gắp một con cho vào đĩa và bắt tay lột thử, phải nói đây là lần đầu cô ăn món này đấy. Nhưng người nào đó cứ ngồi loay hoay mãi vẫn không lột xong, thấy một màn vụng về của cô, Cung Hoàng không khỏi muốn cười, cậu đưa con tôm vừa lột xong cho vào dĩa của cô gái trước mặt.
"Ăn của anh đi"
"....cảm ơn anh"
Dù cản thấy hơi xấu hổ nhưng cô cũng không từ chối đồ ăn đâu.
"Mmm...ngon thật đấy. Chắc anh học nấu ăn lâu rồi nhỉ?"
Tay vừa lột vỏ tôm vừa trò chuyện cùng cô
"Ừm...anh học từ hồi còn cấp hai, nhưng nấu cho người khác ăn thì chưa từng, em... là người đầu tiên được ăn món anh nấu"
Tiểu Diệp nghe thấy mình là người đầu tiên được ăn món anh ấy nấu liền có một cảm xúc bất chợt lướt qua trong tim. Thấy cô bỗng dừng ăn mà ngẩn người nhìn mình, anh biết Bích Diệp đã bắt đầu để tâm những gì anh làm cho cô. Tay phải anh tiến đến nắm bàn tay trái của cô và đặt bàn tay của mình lên trên.
"Và anh mong...em có thể trở thành người duy nhất...của anh" hai tiếng cuối được anh đã ngắt ra, như nhằm thể hiện một ý nghĩa khác.
Cung Hoàng bây giờ cảm thấy nếu mình không tấn công cô sớm, sợ rằng nếu mình không chủ động hơn chắc chắn cô ấy sẽ trở thành của người khác. Dù cổ vẫn rất ngây ngô trong tình cảm nhưng anh nghĩ cô có trái tim, vẫn có cảm giác của riêng nó nhưng chỉ vì không dám đối mặt. Nếu cô đã không thể chủ động trong suy nghĩ và cảm xúc của mình thì anh sẽ làm giúp, để người con gái này có thể hiểu được con tim mình.
Bích Diệp nghe được lời anh nói nhưng lại không hiểu hàm ý của nó.
"Như vậy sao được, em nghĩ nếu để mọi người cùng thưởng thức tài nấu ăn này của anh chắc chắn sẽ không ngừng tán thưởng. À phải rồi, hay em gói ít phần lại cho Na Na với Hoàng Lân nhé, chắc chắn họ sẽ rất thích."
Câu nói này khiến Cung Hoàng thoáng tức giận, cô vẫn chẳng chịu hiểu tâm ý của cậu.
"Hay do cách thức truyền đạt của mình quá phức tạp".Anh thầm nghĩ và cho là đúng. Đối với cô ngốc này có lẽ phải đổi cách thức khác thôi. Nhưng lúc này anh không khỏi tức giận đôi chút.
Anh đứng dậy khỏi ghế, không thèm nhìn cô nữa mà đi khỏi.
Bích Diệp nhìn cách hành xử của anh là liền biết anh đang giận mình. Sao mà bọn con trai này từ lúc lên cao trung ai cũng đều tâm tính thất thường như thế chứ. Rõ ràng lúc trước ai cũng rất ân cần với mình mà.
Bích Diệp cảm thấy việc cần làm lúc này chính là tìm một chuyên gia có thể giúp cô nghĩ cách làm anh nguôi giận, mà người này không ai khác chính là Na Na. Cứ mỗi lần cô cần tâm sự bé con này luôn trò chuyện cùng cô rất nhiệt tình. Một lúc sau, đầu dây bên kia đã bắt máy
"Alo Diệp tỷ, gọi em có việc gì không nhaaa"
"Em thôi ngay giọng điệu đó đi".
"Chị thật là...người ta nhớ chị thôi. Từ lúc chị tu tiên ôn luyện đã không gặp nhau rồi còn gì"
"Em đó...chỉ giỏi lí luận"
"Mà chị gọi em chi thế. Hay lại tranh cãi với một trong hai người kia rồi."
"Em đúng là đi guốc trong bụng chị"
"Thì chúng ta lớn lên cùng nhau mà, em đây sao không hiểu sự tình rắc rối của chị"
"À thì...chị mới làm Cung Hoàng giận, nhưng chị chẳng biết lí do tại sao nữa. Chị cảm thấy mình không hề sai gì".
Còn Na Na sau một hồi nghe chị kể lại sự việc liền hiểu rõ. Tuy cô nhỏ hơn chị ấy nhưng về phần EQ thì chắc chắn không thấp như vậy. Cô cùng họ lớn lên, sao không thấy rõ thái độ của hai chàng trai kia đối với Bích Diệp. Đối với Hoàng Lân, cô nghĩ có lẽ cậu ta chỉ xem Bích Diệp là chị họ thân thiết, nhưng hành vi và cảm xúc của cậu với Bích Diệp lại khiến Na Na cảm thấy rất quái lạ. nhưng riêng Cung Hoàng thì Na Na biết rất rõ, anh có tình cảm với Bích Diệp, thậm chí là đã để ý rất lâu, trước cả khi Na Na chính thức làm quen với họ. Chỉ tiếc nhân vật nữ chính của chúng ta EQ lại âm vô cực như thế chứ. Haizz, xem ra cô còn làm chuyên gia tư vấn không công cho chị ấy dài dài.
"Chị thật là..."
"Chị thế nào? Rõ ràng chỉ muốn dành phần cho em với Lân thôi mà anh ấy cũng keo kiệt".
Trong lòng Na Na lại thêm một trận thở dài nữa.
"Chị à. Có một việc nó phức tạp hơn chị nghĩ nhiều. Có một số thứ không san sẻ được, chị hiểu không?".
"....."
"Biết ngay là chị vẫn không hiểu mà, giờ em sẽ nói dễ hiểu hơn. Nếu chị dành cả tâm tư nấu ăn cho em nhưng sau đó em nói không ăn mà đem cho người khác, chị sẽ thấy thế nào?"
"Đúng là...sẽ hơi khó chịu. Nhưng nếu em muốn cho ai chị cũng sẽ không chấp nhất đâu."
"Trời ơi...chị đúng thật là hết nói nổi."
"Thôi bỏ qua việc đó đi, em nghĩ phải làm sao anh ấy mới hết giận."
"Thế thì chị cứ...."
"Được rồi cảm ơn em, em đúng là thiên sứ của chị".
"Được rồi, không làm phiền hai người nữa. Cứ triển theo kế hoạch chắc chắn thành công."
Sau khi cúp máy, Na Na liền cười khanh khách.
"Haha Hoàng ca, xem như em giúp anh một tay vậy. Mong hai người không phụ lòng em".