Dụng cụ để câu cá hồ của hoàng đế đã sẵn sàng. Dương Chi theo thói quen tay thành thạo gắn mồi rồi quẳng cần câu. Hôm nay, trời xanh mây tạnh, gió thổi nhè nhẹ, nàng rực rỡ với tà áo xanh lam nhẹ nhàng bay trong gió, một thân phận cao quý bao nhiêu người mơ ước. Nhưng nàng trước sau đều là một vẻ thân thiện dễ gần, thật khiến người gần nàng cảm thấy thoải mái, đặc biệt các nha hoàn thân cận, đối với nàng đặc biệt yêu thích, cùng với đó là lòng trung thành tuyệt đối
"Hiền phi, xem ra ngươi trời sinh gan thật lớn" - giọng nói chanh chua của Lâm Hoa vang lên
Dương Chi quay mặt về phía khác nên không nhìn thấy vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Lâm Hoa, mà nàng căn bản cũng không có ý định quay lại, quẳng cho nàng ta hẳn một trái bơ thật lớn
"Hoàng thượng giá đáo"
Dương Chi khẽ cười nhẹ một tiếng, kịch bản quả thật không có thay đổi là bao. Bất quá...kết quả đương nhiên phải thay đổi
Hàn Lạc Thần nhìn hành động của Dương Chi và ánh mắt tỏ vẻ ủy khuất của Lâm Hoa cũng đủ hiểu bọn họ lại đang tranh cãi, hắn thật sự không hiểu, từ cổ chí kim hậu cung được xem là nơi mua vui cho các bậc đế vương, còn hắn mỗi lần xuất hiện ở đây, đều là để giải quyết những vấn đề của nữ nhân thường tình. Bất quá, chuyện này chỉ mới bắt đầu xuất hiện từ lúc Hiền phi thay tính đổi nết.
Không đợi Lâm Hoa diễn xuất, cũng không đợi Hàn Lạc Thần mắng chửi, Dương Chi trực tiếp đứng lên hướng Hàn Lạc Thần nói một câu
"Hoàng thượng, thần thiếp là thích câu cá ở đây. Không vấn đề gì chứ?" - sau đó, còn liếc mắt đưa tình với hắn một cái
Hắn đương nhiên biết vì cái gì mà nàng bạo gan như vậy. Nhưng chuyện này thật sự làm hắn tức giận, tiểu yêu tinh này, nàng là người đầu tiên dám đe dọa và khiêu khích sự nhẫn nại của hắn.
Không nói hai lời, cũng không nhìn đến Lâm Hoa, hắn tiến lên đá bay giỏ cá của nàng trở lại hồ
"A....ngươi..ngươi" - nàng bất ngờ mà trở nên ấp úng. Hắn là đang tức giận sao?
Hàn Lạc Thần hạ tay bắt lấy cổ tay nhỏ bé của nàng, lôi xồng xộc về phía nam Ngự hoa viên
"Giải tán hết cho trẫm" - hắn hướng những người còn lại đuổi đi
"Này...này ngươi kéo ta đi đâu..buông ra mau"
Hàn Lạc Thần trong long bào bước chân sải rộng, làm nàng nhỏ bé chật vật chạy theo sau
"Buông tay ta ra, nếu không Nam Cung Tâ..."
"Câm miệng cho trẫm"
Hắn quát nàng một tiếng, thuận tay kéo nàng ra phía trước, làm cho nàng lảo đảo một phen. Dương Chi có chút sợ hãi, hắn rõ ràng rất để ý cái người tên Nam Cung Tâm Như này
"Nàng đừng thách thức sự nhẫn nại của trẫm, nếu không, chính mình gánh lấy hậu quả" - giọng hắn lạnh lùng vang lên, cùng gương mặt như tảng băng, ánh mắt nhìn thấu tâm can nàng
Hai giây sợ hãi, sau đó nàng vùng ra khỏi tâm nhắm của hắn, khiêu khích nói
"Hoàng thượng thật hay đi? Chẳng phải đêm hôm qua chính ngươi kể cho ta nghe chuyện này. Sao bây giờ lại như ta len lén nghe chuyện của ngươi. Ngươi kể cho ta, cũng đâu có nói ta phải giữ bí mật?"
Đó là do trẫm tưởng nàng đã say! Hắn thật sự muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng cũng không có nói gì. Đúng là tự hắn trong lúc không tỉnh táo đã nói ra, nhưng nàng cũng không cần đem chuyện này uy hiếp hắn!
"Được, vậy bây giờ chính trẫm cảnh cáo nàng, nếu nàng còn nhắc đến chuyện này một lần nào nữa. Trẫm nhất định không để nàng yên ổn"
"Không yên ổn thì ngươi làm gì ta? Hứ! Ngươi đừng ở đó mà giở trò đe dọa. Bổn công chúa ta không sợ" - nàng thầm tạ tội với Mặc công chúa, cho nàng mượn danh phận sử dụng một chút
Hắn lần đầu tiên vì một nữ nhân mà đau đầu như vậy. Có phải Linh Nam quốc đã dưỡng nàng thành một vị công chúa không biết trời cao đất dày? Bất quá Hàn Lạc Thần hắn trước giờ sẽ không đơn giản đe dọa một kẻ nào, hắn nói được làm được
"Rất tốt, vậy Mặc công chúa đây có muốn thử một chút?"
"Ta.."
Ánh mắt hắn quả nhiên sắc bén, hại nàng có chút sợ hãi. Nói đi cũng phải nói lại, đây là cổ đại, là quá khứ, cái chế độ phong kiến độc quyền này. Nàng phát ngôn câu nói vừa rồi có phải hay không có chút chán sống? Nhưng nàng bản tính trời sinh không thích nhường nhịn. Chơi thì chơi, ngươi tưởng ngươi là hoàng thượng thì ta sẽ phải khép nép cùng nhún nhường?
"...rất muốn thử!"
Đầu hắn bắt đầu xuất hiện ba vạch đen. Trước giờ, hắn nói một là một, hai là hai, chỉ cần một ánh mắt có chút tức giận của hắn, tất cả đều khép nép lo sợ. Nhưng những thứ đó đem đặt lên cái nữ nhân chết tiệt này đều thay đổi?
Hắn còn chưa kịp phản bác, Dương Chi đã tiếp tục công kích
"Nhưng ta nói cho hoàng thượng biết. Trước khi ngươi có thể làm ta sống không yên ổn, thì cả cái đất Linh Bắc này đều biết được hoàng thượng của họ là một kẻ si tình. Thậm chí yêu sâu đậm một nữ nhân là đệ muội của mình, Tam vương phi?" - nàng đắc ý hướng hắn nháy nháy đôi mắt, đủ đê tiện trêu nghẹo hắn. Trêu nghẹo một đế vương? Cảm giác cũng thật là khác người a
Hắn đột nhiên sợ hãi, đôi mắt có chút dao động. Hàn Lạc Thần không sợ chính hắn mất đi danh tiếng. Cái hắn sợ chính là Tâm Như của hắn, nếu chuyện này đồn ra bên ngoài, chắc chắn nàng ấy sẽ không thể an nhàn sống như trước. Một nữ nhân nhu mì yếu đuối, sao có thể chịu được sự nhèm pha của người khác?
Rồi Hàn Lạc Thần nhìn đến cái nữ nhân trước mắt. Nhìn đôi mắt giảo hoạt của nàng nhìn hắn đầy đắc ý. Quả thật xưa nay ngoài Minh Nguyệt và Tâm Như, nàng là nữ nhân thứ ba dám nhìn hắn như vậy. Có chút tức giận hắn phát hiện, nữ nhân này sử dụng cứng sẽ không hiệu quả!
"Nói đi, nàng muốn gì"
Dương Chi ngạc nhiên nhìn hắn. Hoàng thượng là đang thỏa hiệp sao? Nàng thật muốn diện kiến dung nhan của nữ nhân làm hắn cuồng si này.
"Sao thế? Không còn muốn làm cho ta sống không yên ổn sao?"
Thật sự muốn một đao chém chết nàng. Hắn nghi ngờ, nữ nhân nàng có phải có tận mười lá gan? Nhìn hắn chuẩn bị tức giận, Dương Chi thức thời liền lên tiếng
"Được, vậy hoàng thượng phải đáp ứng ta ba điều kiện. Ta cam đoan dù có dùng cực hình tra khảo cũng sẽ không hé răng nửa lời!" - nàng làm hàn động tuyên thề, mạnh miệng thề độc trước hắn. Bất quá, nàng không phải người cổ đại, lời thề đó, nàng cũng không chắc mình có làm được không? Hắc hắc!!!
Hành động có chút đáng yêu của nàng làm lửa trong người hắn giảm đi không ít. Nhưng ba điều kiện? Có phải có chút quá phận?
"Ba điều kiện?" - hắn nhìn nàng hỏi lại
"Đúng a! Nhưng ngươi yên tâm. Ta bất quá chỉ có những việc ăn uống vui chơi trong cái hậu cung này. Cũng không có ảnh hưởng đến quốc gia đại sự của ngươi. Thế nào?"
"Rất tốt. Nói đi" - coi như hắn làm những điều này vì nữ nhân hắn yêu, bảo vệ nàng.
Dương Chi cao hứng cực kì, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Tiến triển ngoài cả kiểm soát của nàng
"Thứ nhất, Ngự hoa viên. Ta muốn hoàng thượng cho ta được thoải mái trong đó, thích câu cá sẽ câu, thích trồng hoa sẽ trồng? Được chứ" - điều kiện này nàng là nhắm vào Lâm Hoa quý phi kia! Mối thù của nàng, còn chưa có trả xong!
"Tiếp đi"
Như vậy là đồng ý rồi a! Rất thuận lợi
"Thứ hai, mỗi tháng ta muốn xuất cung một lần, dạo phố một chút, sau đó sẽ trở về?"
"Không được" - Hàn Lạc Thần không chần chừ liền từ chối
"Tại sao chứ?" - nàng biết ngay tên cẩu hoàng đế này sẽ không để nàng thuận lợi đạt được mục đích
"Nàng thân là phi tử, trước giờ phi tử không được phép xuất cung"bg-ssp-{height:px}
Nàng nghe thế liền dán sát vào người hắn, giọng nói ranh ma vang lên
"Nhưng nếu hoàng thượng ân chuẩn thì có thể mà. Đúng chứ?"
Hàn Lạc Thần nhìn nàng có chút chán ghét, xuất cung làm gì? Đi tìm tri kỉ sao?
"Hai tháng sẽ có một ngày xuất cung, khi xuất cung phải cải nam trang, và chuyện này là bí mật giữa nàng và trẫm. Trẫm sẽ không thỏa thuận nữa. Nếu không đồng ý, coi nhưng chúng ta chưa bàn tới chuyện này"
Nhìn hắn không cho nàng cơ hội mặc cả, nàng đành ngậm ngùi đồng ý, hai tháng thì hai tháng, ít ra nàng sẽ không phải sống mãi trong cái lồng xa hoa này như những nữ nhân khác
"Được rồi được rồi, hoàng thượng ngươi thật keo kiệt a"
Nữ nhân này còn có gì không dám nói? Hắn đối với nàng như vậy đã là quá dung túng, bằng không nàng đã bị một đao mà đi với Diêm vương
"Thứ ba? Mau nói đi"
"Thứ ba a? Hiện giờ ta chưa nghĩ ra, vài hôm nữa sẽ tới tìm ngươi nói chuyện. Giờ ta phải về chơi cờ, tạm biệt"
Nói xong nàng phủi áo quay đi, trước giờ, cũng chỉ có một mình nàng dám đứng trước mặt đế vương mà quay bước trước. Hàn Lạc Thần căn bản không thể tiếp nhận được thái độ của phi tần vô phép tắc này, nhưng hắn lại lười trách phạt, cũng chỉ nhìn nàng một chút rồi quay bước, gương mặt có chút vui vẻ. Không khí trong hoàng cung dạo gần đây thật tốt!
-------------
Trước cửa Thần Kính điện, quân lính canh gác nghiêm ngặt, thấy bóng dáng hoàng thượng trở về, tất cả đều hành lễ, Lưu Tề thái giám đã về từ trước, hành lễ xong liền bẩm báo
"Thanh Phong tướng quân đang đợi ngài bên trong"
Hắn không đáp lại, đi thẳng vào trong, đến tẩm điện, vừa đi thẳng lên ghế rồng, vừa hướng Thanh Phong hỏi
"Có chuyện gì sao?"
Thanh Phong mặt có chút cười chế giễu đáp
"Có chuyện gì mới đến tìm hoàng thượng được sao? Có phải là đã cản trở việc người tán gẫu cùng Hiền phi?"
Hàn Lạc Thần không nghĩ sẽ đem chuyện thỏa thuận nói cho Thanh Phong, nhưng thuận miệng than trách
"Cái nữ nhân đó thật to gan, trước giờ trẫm chưa gặp nữ nhân nào như vậy!"
"Sao thế? Bắt đầu để tâm đến nàng rồi sao?"
Hắn có chút ngạc nhiên nhìn Thanh Phong, sau đó tức giận
"Để tâm sao? Nếu không nể tình Mặc quốc vương, trẫm đã một đao chém chết nàng"
"Được rồi được rồi, không cần tức giận, thần đến đây là có chuyện muốn nói"
"Vậy thì mau nói" - hắn vẫn âm ỷ tức giận nên giọng nói có chút cọc cằn
Thanh Phong có chút kiêng dè khi nói đến vấn đề này, cuối cùng cũng khó khăn mở miệng
"Hàn Liệt vừa cho người báo, đại hội Tứ Đại Thiên Quốc lần này, bọn họ sẽ không trở về"
Không khí dường như trầm lặng một chút, Hàn Lạc Thần rõ ràng có chút mất mát, thật lâu rồi hắn không được gặp nàng.
"Tại sao?"
"Trong thư hắn có ghi, Tam vương phi trong người không khỏe, không thể đi đường xa"
"Tâm Như không khỏe? Sao không ai báo cho trẫm, nàng ấy hiện giờ thế nào?" - đúng vậy, nhắc đến nữ nhân này, hoàng thượng hắn đều không thể kiểm soát chính mình
Thanh Phong có chút chán ghét nhìn hắn, không ngần ngại nói thẳng
"Hoàng thượng, nàng ấy hiện giờ chính là Tam vương phi, nàng ấy đã có Hàn Liệt chăm sóc, hoàng thượng nên tỉnh táo lại, nên buông bỏ cái tình cảm không có kết quả này đi"
Hắn không trả lời, sao hắn lại không biết điều đó chứ? Chỉ là trái tim hắn không làm được, rất lâu rồi nàng ở biên cương xa xôi không gặp hắn. Có ai biết hắn đã mong đợi ngày gặp nàng bao nhiêu? Cuối cùng... Hắn vốn có thể dùng uy lực của hoàng đế cướp nàng về, nhưng hắn đã không làm vậy, bởi vì hắn biết giữ được người nhưng không giữ được trái tim. Hắn nhìn Thanh Phong ừ một tiếng, như đã hiểu
Hàn Lạc Thần đột nhiên nhớ đến một chuyện
"Thanh Phong, ngươi không thể tiếp nhận Minh Nguyệt sao?" - hắn hỏi vấn đề này, chính là không muốn Minh Nguyệt trở nên giống hoàng huynh như hắn, nhìn người mình yêu thương bên cạnh người khác, tâm không thể yên
Thanh Phong theo quán tính mặt biến sắc, thẳng thừng đáp
"Hoàng thượng, thần đã nói vấn đề này nhiều lần, vĩnh viễn thần chỉ để tâm đến một người"
Bất bình thay muội muội, Hàn Lạc Thần có chút tức giận
"Nữ nhân tên Liễu Hà đó, xuất thân kĩ nữ, không xứng với ngươi, càng không thể đem so bì với Minh Nguyệt"
"Xin hoàng thượng thận trọng lời nói, ngươi còn không hiểu thần sao? Chỉ cần là người thần yêu thương, thì ̀dù nàng có xuất thân như thế nào đối với thần không quan trọng"
choang
"Công chúa, sao người lại bất cẩn như vậy chứ"
Cả hắn và Thanh Phong đều hướng ra phía ngoài, thân ảnh bé nhỏ tinh nghịch hiện đang run rẩy, cứ ngỡ Minh Nguyệt sẽ quay lưng bỏ chạy đi bởi lời nói đầy thâm tình đó, nhưng tiểu công chúa rất nhanh lấy lại bình tĩnh
"Hoàng huynh, Phong huynh bánh bao này là muội làm từ sáng đến giờ, mặc dù có... hơi xấu xí nhưng hai người ăn thử đi"
Thanh Phong không còn vẻ mặt nghiêm túc lúc nãy, đối với Minh Nguyệt, y xem nàng như một tiểu muội muội đáng yêu, lời nói lúc nãy, cũng không phải cố ý để nàng nghe thấy
Bánh bao gì đó, cuối cùng cũng ăn xong, Minh Nguyệt cũng rời Thần Kính điện đến Hiền phúc cung đưa cho Dương Chi bánh bao. Lúc này, Hàn Lạc Thần mới nhìn Thanh Phong đánh giá
"Thật ra thì, lúc nãy, ta đã nhìn thấy muội ấy"
Thanh Phong kinh ngạc nhìn hắn, Hàn Lạc Thần nói tiếp
"Ta biết ngươi chung tình, không thể tiếp nhận muội ấy, vậy nên ta muốn muội ấy sớm từ bỏ đi, đừng như ta là được"
Nhìn hắn đồng cảm, quả nhiên, đường tình duyên của huynh muội này, thật trắc trở. Bất quá, Thanh Phong hắn không thể tự gượng ép mình.