Lời thách thức của Lâm Hoa rõ ràng nghe đã thấy mùi vị gian trá. Nhưng bất quá, hoàng thượng đại nhân kia đã cho phép nàng tùy tiện ở Ngự hoa viên rồi không phải sao? Còn có, cả dàn hoa hồng sủng phi của hắn thích nhất cũng vì nàng mà chặt bỏ, vậy dàn hoa oải hương kia? Cũng nên chặt đi để thị uy một chút?
"Tại sao ta phải làm vậy? Ây da, ta cũng không cần ngươi nể ta" - Nghĩ là vậy, nhưng nàng cũng không rảnh đi mắc mưu nhàm chán của Lâm thị kia. Thích thì tự mình đi mà chặt!
"Xem ra, bản lĩnh của ngươi cũng chỉ có vậy"
Bản lĩnh chỉ có vậy?
"Ít ra cũng hơn ngươi, thân là Quý phi dẫn đầu hậu cung, lại không bảo vệ được dàn hoa yêu thích của mình" - nàng cười nhạt bồi một câu, thật muốn đánh nhau với nữ nhân này, các trò của nàng ta bày ra, đúng là lộ liễu.
"Ngươi..."
"Nếu ngươi không còn gì để nói, thì ta đi nha, bảo trọng"
"Ngươi đứng lại đó" - Lâm Hoa cứng rắn lên tiếng
Bước chân dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không để nàng ta vào trong mắt, Dương Chi vẫn tiếp tục bước đi.
"Dù sao ta cũng là người lớn nhất trong hậu cung này, ngươi tưởng chỉ bằng một chút sủng ái của hoàng thượng là có thể lên mặt?"
Nàng quay lại ái ngại nhin Lâm Quý phi, nhẹ nhàng cười một tiếng
"Ta không chỉ có một chút sủng ái của hoàng thượng, ta còn có thân phận, ta có nhân phẩm. Còn ngươi, xem đi xem đi, một bước lên làm phượng hoàng thì thật sự nghĩ mình là phượng hoàng? Cũng không tự xem lại, bản thân không có gì ngoài cái công cứu giá. Ngươi cũng tự xem lại phần tình cảm mà hoàng đế kia dành cho ngươi đi, là tình yêu? Hay chỉ là ơn nghĩa?"
Thứ lỗi cho tính cách của Mặc Dương Chi nàng trước giờ đều nói thẳng, nàng ở hiện đại cũng như bây giờ, chưa từng xem thường người nghèo khổ, nhưng loại người sang một chút liền thay hình đổi dạng, nàng rất khinh thường!
Bất quả, lời nói của nàng đã chọc đúng chỗ đau nhất của Lâm Hoa, đủ mạnh mẽ để làm cho tính cách háu thắng cùng tự ái trong người Lâm Hoa trỗi dậy, nàng nắm chặt bàn tay, căm hận hiện lên rõ ràng trong ánh mắt
"Ngươi nghĩ ngươi thật sự có thân phận sao?" - nàng ta đay nghiến hét lên - "Ngươi căn bản chỉ là hiến phẩm của quốc gia ngươi, một công chúa hòa thân từ trước đến nay thanh cao lắm sao? Ngay cả chặt một hàng cây ngươi cũng không dám làm, nói chi đến việc thân phận cùng thanh cao?"
Cuối cùng ý muốn nàng ta vẫn là dụ dỗ nàng chặt dàn hoa oải hương kia
"Ngươi đâu, đem chặt dàn hoa oải hương kia, thay tất cả bằng cẩm tú cầu cho bổn cung"
Cũng chỉ là dàn hoa, bất quá chặt chúng đi, nàng không phải cằn nhằn so đo với cái nữ nhân chết tiệt này. Nàng dứt lời cũng không để ý đến ai quay đầu hướng Hiền phúc cung mà đi. Thiệt là, cùng cẩu hoàng đế đi dạo, hiện giờ nàng vẫn chưa được dùng bữa sáng.
Môi mỏng của Lâm Hoa khẽ kéo lên một đường cong ma mị
-----------
Phí Oanh căn bản đứng ngồi không yên
"Nương nương, người biết Lâm quý phi cố ý kích động để người hủy dàn oải hương kia, sao người vẫn làm chứ"
Nàng đang ăn bánh quy và.. nhớ cẩu hoàng đế, không hiểu sao, dạo gần đây, nàng rất thường xuyên nghĩ đến hắn, lại dần dần sinh ra cảm giác ghen tị với nữ nhân tên Tâm Như kia. Nàng nghe Phí Oanh nói thế, mới nhìn nàng cười vui vẻ
"Thì sao chứ, hoàng thượng hắn sẽ không làm gì ta đâu"
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài phát ra một thông dụ
"Hoàng thượng giá lâm"
Dương Chi nhanh chóng đứng lên, không phải để hành lễ mà thật sự nàng đang nhớ hắn
Đổi lại gương mặt mong chờ của nàng là ánh mắt chất vấn của hắn
"Là nàng đã hạ lệnh chặt bỏ dàn oải hương?" - trong giọng nói của hắn có biết bao nhiêu là lạnh lẽo
Vốn tính tình vô tư, nàng vẫn hồn nhiên trả lời
"Đúng, là ta đó, ta thay bằng cẩm tú cầu, ta rất thích bông hoa đó, dàn oải hương kia đúng là xấu xí"
Ánh mắt hắn tức giận ngập trời, sự tức giận che mất lí trí của hắn, cuối cùng ban một khẩu lệnh
"Người đâu, giam Hiền phi vào phòng củi, tự suy ngẫm hành vi của mình ba ngày ba đêm, không có lệnh của trẫm, không được phép cho ăn cơm"
Nàng cuối cùng cũng nhận ra là hắn đang tức giận, nhưng tức chuyện gì chứ?
"Ngươi có quyền gì mà giam giữ ta chứ"
"Này, buông ra, ta đã làm gì chứ, tên hôn quân khốn khiếp"
Đổi lại là bóng lưng tàn nhẫn của hắn. Cái quái gì thế này?
-----------------
Trong phòng củi đúng là lạnh lẽo, hơn nữa còn rất tối a. Nàng bị đưa vào đây từ lúc xế chiều, hiện giờ đã là ban đêm, nàng thật sự sợ đến nỗi run cầm cầm, từ lúc sinh ra nàng sợ nhất chính là bóng tối. Còn có, lí do hắn tức giận là gì nàng nghĩ mãi cũng không ra? Cả hoa sủng phi hắn thích còn có thể vì nàng mà chặt, tại sao tức giận chỉ vì hoa oải hương, hơn nữa, không phải chính hắn bảo nàng được tự ý ở Ngự hoa viên sao? Bao nhiêu uất ức ập tới khiến nàng chỉ muốn khóc. Ai bảo chị đại thì mạnh mẽ, nàng đúng nghịch ngợm, đúng ra có chút không xem ai ra gì, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là nữ nhi mười chín tuổi, được cưng chiều từ bé, thử hỏi làm sao chịu được sự trừng phạt mang tính tinh thần này.
Cánh cửa phòng củi khẽ kêu kót két, nàng ngước nhìn, cứ ngỡ tên hoàng đế kia sẽ vì nàng mà đến..
"Minh Nguyệt.." - nàng khẽ gọibg-ssp-{height:px}
"Dương Chi tỉ tỉ, sao tỉ lại ngốc như vậy chứ. Tại sao lại chặt bỏ hoa oải hương?"
Nàng cuối cùng lấy lại tinh thần, muốn hỏi Minh Nguyệt một số chuyện
"Sao thế, tại sao ta không được chặt hoa oải hương?"
"Ây da cái tỉ tỉ ngốc này, hoa đó là hoa Tâm Như tỉ tỉ yêu thích nhất, mà Tâm Như tỉ tỉ lại là người hoàng đế ca ca yêu thích nhất, tỉ đụng vào nó, chẳng khác gì chọc trực tiếp hoàng đế ca ca"
Ra là thế, thật thương tâm
"Này Dương Chi tỉ tỉ, đừng nói với muội, tỉ động tâm với hoàng đế ca ca?
"Làm gì có, muội nghĩ bậy bạ cái gì vậy, ta căm ghét hắn còn không hết, động tâm cái gì chứ" - mặt nàng có chút đỏ, liền quay đi chỗ khác
"Vậy tại sao tỉ lại bày ra cái bộ dạng thương tâm đó chứ. Nếu tỉ thật sự thích hoàng đế ca ca, vậy muội liền tác thành cho hai ngươi. Nhưng mà cũng khổ cho tỉ, ngài ấy lại để tâm rất nhiều đến Tâm Như tỉ tỉ, tỉ cần phải cố gắng nhiều lắm"
Dương Chi rõ ràng đang bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, nhưng lại nhận ra mình thất thố, liền nhanh chóng phủ định
"Ta làm cái gì thích hắn mà muội lại nói vậy, muội có thấy ai đời lại đi yêu thương người đem nhốt mình lại ở chỗ âm u này, còn không cho ăn cơm?"
Cầm khay thức ăn trên tay, Minh Nguyệt hiện giờ mới nhớ ra
"Đây này, biết huynh ấy không cho phép tỉ ăn, muội liền đến đây cho tỉ ăn, mau mau ăn đi, từ chiều đến giờ tỉ đã không ăn gì rồi"
Dương Chi xúc động nhìn tiểu công chúa, đúng là ở cổ đại này, chỉ có ba người là thật lòng với nàng. Nàng vừa ăn vừa hướng Minh Nguyệt hỏi
"Muội không sợ hắn trách phạt muội sao?"
Minh Nguyệt tinh nghịch ngồi vỗ muỗi, vừa cười đáp
"Muội đã cảnh cáo bọn lính rồi, muội nói với họ, nếu ai dám đi méc với hoàng thượng, cùng lắm muội chỉ bị khiển trách một chút, nhưng còn bọn họ, chắc chắn sẽ không yên thân. Muội cam đoan bọn chúng không dám lỗ mãn"
Dương Chi thích thú, cẩu đế không cho nàng ăn, liền có người cho nàng ăn, hắn nếu yêu thích nữ nhân kia như vậy, nàng sẽ không thích hắn nữa, vẫn là cuộc sống trước kia của nàng, nhưng có điều, nếu thù này không trả, tuyệt đối không phải là Mặc Dương Chi, Lâm Hoa cứ đợi đấy.
"Minh Nguyệt, hì hì, ta sợ nhất là bóng tối, ghét nhất là đói a"
Hiểu ý nàng, Minh Nguyệt liền nháy nháy mắt
"Tỉ cứ yên tâm, giao cho muội. Sẽ có đèn đến đây, cơm đủ ba bữa" - nàng rất thuần thục và tự hào cam đoan. Cuối cùng bồi thêm một câu
"Nhưng... tỉ thật sự không động tâm với hoàng đế ca ca sao?"
Nàng trầm ngâm, đúng là mấy ngày trước nàng rất thường xuyên nghĩ về hắn, lại càng muốn gặp hắn, nhưng trước giờ nàng chưa từng yêu ai, nên nàng cũng không biết rõ ràng đấy là cảm giác gì. Hôm nay, hắn vì dàn hoa kia, vì nữ nhân kia mà trừng phạt nàng, thật sự làm cho tâm nàng rất đau. Như vậy là sao chứ?
"Ta..ta cũng không biết, ta chỉ biết...hiện giờ ta rất ghét hắn, hắn vì nữ nhân khác mà trừng phạt ta.."
Tiểu công chúa đắc ý cười lớn, vậy rất tốt, nàng sẽ tác thành cho bọn họ
-------------
Hàn Lạc Thần sau khi hạ chỉ giam nàng liền lập tức trở về tẩm cung, không quên dặn hạ nhân trồng lại dàn oải hương khác trong khoảng thời gian ngắn nhất. Hắn không muốn khi Nam Cung Tâm Như trở về sẽ không còn nhìn thấy chúng
Nữ nhân kia, hắn đã quá dung túng cho nàng, khiến nàng hành động không thèm nhìn trước ngó sau, ai cho phép nàng dám chặt đi dàn hoa của Tâm Như?
"Hoàng thượng, Hiền phi nương nương vốn không biết đó là dàn hoa cầm kị, lại nói nàng là lá ngọc cành vàng trên tay Mặc quốc vương, nô tài e ngài phạt nương nương như vậy sợ nàng ấy sẽ bị hoang mang về mặt tâm lí, phòng củi căn bản không có đèn cũng không có lò sưởi" - Lưu Tề một bên khuyên ngăn, tâm tình hoàng thượng mấy ngày nay thật phức tạp. Khi thì vì chuyện Tam vương phi mà đau lòng khi lại vì Hiền phi nương nương mà vui vẻ. Lưu Tề vốn mong Hiền phi có thể đem hoàng thượng rời bỏ quá khứ, chấp nhận buông tay Tam vương phi, nhưng có lẽ đó là cả một quá trình dài
Nghe lời nói đầy hàm ý của Lưu Tề, hắn mới chợt nhớ ra. Chẳng phải hắn là người cho nàng tùy ý ở Ngự hoa viên sao? Hắn cũng không nói nàng không được đụng đến dàn hoa đó. Nhưng khi biết tin nàng cho ngươi chặt bỏ dàn hoa của Tâm Như, hắn đã không kìm được tức giận mà phạt nàng.
"Nàng ấy hiện giờ thế nào, đã ăn uống gì chưa?"
"Hồi bẩm, vì mệnh lệnh của hoàng thượng, không ai dám mang thức ăn đến cho nương nương"
Phải rồi, là hắn hạ lệnh, hắn đã làm gì vậy chứ? Nhưng nói cho cùng, hắn sẽ không để bất luận kẻ nào đụng vào những thứ vốn dĩ của Tâm Như, kể cả nàng.
Lưu Tề thấy không thể lay chuyển được tâm ý của đế vương, liền theo bổn phận hỏi một câu
"Vậy hôm nay hoàng thượng có triệu vị nào thị tẩm không ạ"
"Không cần, trẫm muốn nghỉ ngơi"
Thật sự từ khi hắn qua lại cùng Hiền phi, cùng nàng uống rượu trò chuyện, hắn đã đem chuyện thị tẩm quăng sang một bên. Hiện giờ hắn lại đang nghĩ về nữ nhân to gan kia, có chút khó chịu trong người mà chính hắn cũng không hiểu. Đêm đó, Hàn Lạc Thần ngủ trong sự trằn trọc.
--------------
Một ngày bị giam trong phòng củi cứ thế trôi qua với cái bụng lúc nào cũng ở trạng thái đủ đầy, Dương Chi đi qua đi lại vì cái bụng quá no của mình
"Cái nha đầu Minh Nguyệt này, biết ta thích mấy thứ này còn cố tình mang đến, làm ta ăn đến muốn lăn luôn rồi"
"Mà sao tự dưng..mình lại buồn ngủ thế này? Mình vừa mới ngủ dậy cơ mà?... không xong rồi... thức ăn...thức ăn..có.."