Buổi trưa Quý Biệt bị Đoạn Trục giữ lại, mười hai giờ bốn lăm cậu mới chạy đến trung tâm hoạt động, đẩy cửa bước vào, cả phòng toàn là người của câu lạc bộ hùng biện, còn có hai giáo viên hướng dẫn, đều nhìn Quý Biệt bằng ánh mắt lên án.
Đội trưởng đang nói đến chuyện cuộc thi hùng biện, Quý Biệt đi vào, Chu Ẩn đúng lúc vừa nói: “Sáng thứ bảy mọi người tập trung ở cổng trường, nhớ cầm theo quần áo đủ cho ba ngày.”
“Thi hùng biện sao lại phải ra ngoài ở?” Quý Biệt vô tư vứt cặp lên đầu đội phó, cậu ta nhanh nhẹn né đi, Quý Biệt liền ngồi xuống bên cạnh.
“Tao đã nói từ sớm rồi.” Đội trưởng lạnh nhạt nói, “Tháng trước.”
“Ở từ thứ bảy đến thứ hai?” Quý Biệt đếm ngón tay, đúng lúc có thể qua được thời gian Đoạn Nguyên ở nhà, hết sức mừng rỡ, còn hỏi “Có thể ở thêm mấy ngày nữa không?”
Đội trưởng ghét bỏ lườm cậu, tiếp tục nói những điều cần biết.
“Sao mày đến trễ vậy?” Đội phó ghé sang hỏi Quý Biệt, “Không phải nói mười hai rưỡi đến à?”
Quý Biệt thở dài một hơi, nói: “Đừng nhắc nữa, đại thiếu gia muốn ăn đồ tiện lợi ở căn tin phía bắc, tao vừa tan học là chạy sang đó mua, rồi phải đưa sang cho anh ấy.”
Căn tin phía bắc nằm ở bên cạnh trung tâm hoạt động, ngược hướng với khu dạy học lớp , Quý Biệt trong một tiếng đồng hồ đi hết ba vòng vườn trường, mới đến được đây.
Do gần đến ngày thi đấu, nhà trường cũng rất xem trọng thành tích của câu lạc bộ hùng biện, các thành viên đều ở trung tâm hoạt động cả một buổi chiều.
“Mày ăn gì chưa?” Đội phó thấy Quý Biệt chạy đến nỗi mặt hồng lên, môi thì đỏ tươi, hỏi cậu.
Quý Biệt xoa bụng, nói: “Ăn rồi, đại thiếu gia thưởng cho đó.”
Đoạn Trục gần đây không biết bị cái gì, ngày nào cũng muốn trông Quý Biệt ăn cơm, Quý Biệt thấy phiền cực kỳ, hôm nay câu lạc bộ có chuyện, vốn định ăn qua quýt vài miếng rồi đi, nhưng bị Đoạn Trục kéo lại, ép cậu ăn cho xong.
“Người đến muộn thật sự phải ở lại quét phòng à?” Quý Biệt hỏi đội phó, “Thấy cũng khá sạch rồi mà.”
Đội phó dời tầm mắt, nhìn đội trưởng ở trên đang dõng dạc khích lệ tinh thần, hỏi Quý Biệt: “Thế nào, vội đi à?”
“Cũng không phải…” Quý Biệt nói, “Tao sợ thiếu gia nhà tao đợi lâu sẽ tức giận.”
Cuối cùng Quý Biệt cũng không phải ở lại dọn vệ sinh, bọn họ luyện tập quá muộn, hai cô lao công đứng ngoài cửa đợi bọn họ hai mươi phút, màn biện luận mô phỏng cuối cùng mới kết thúc.
Quý Biệt đeo cặp lên chạy vọt ngay ra cổng trường, từ xa nhìn thấy xe nhà, liền chạy nước rút tới.
Cậu vào trong xe dựa lên ghế thở hồng hộc, Đoạn Trục đưa chai nước cho cậu, hỏi: “Chạy gì mà gấp vậy.”
“Anh đợi bao lâu rồi?” Quý Biệt nhận lấy nước, vặn nắp ra uống một ngụm, hỏi.
Đoạn Trục nhìn Quý Biệt một hồi mới nói: “Không lâu lắm.”
Buổi tối lúc ăn cơm, Quý Biệt đột nhiên nhớ tới chuyện ra ngoài ở, hồ hởi phấn khích nói với Đoạn Trục.
Đoạn Trục nghe xong, nhíu mày, hỏi Quý Biệt: “Tại sao phải đi tận ba ngày?”
Quý Biệt nhướng mày, nói: “Ban tổ chức cuộc thi sắp xếp đó. Hơn nữa không phải Đoạn Nguyên về nhà sao, em đi tránh bão.”
“Chủ nhật đã kết thúc, tại sao thứ hai mới về?” Đoạn Trục lại hỏi.
“Tối chủ nhật kết thúc, thì phải ngủ lại một đêm chứ.” Quý Biệt chống cằm, hỏi Đoạn Trục, “Đại thiếu gia chẳng lẽ là không nỡ rời xa em sao?”
Đoạn Trục không nói gì, anh ăn xong rồi, liền bỏ đũa xuống đi vào phòng sách, Đoạn Trục đang bận chuyện nộp đơn, mùa hè năm sau, anh lên đại học rồi. người có học ko đọc sstruyen
Nói tới chuyện này, Quý Biệt lại thấy lo lắng.
Cậu nghĩ nếu như Đoạn Trục đi rồi, Đoạn Nguyên đi trao đổi trở về, vậy cậu ở trong căn nhà này, sẽ thật sự không còn chỗ dựa nữa.
Chỉ hi vọng cái thằng Đoạn Nguyên kia đi một chuyến về sẽ ngoan hiền hơn, nếu không Đoạn Trục vừa đi, cậu và Đoạn Nguyên sẽ quay lại cảnh chém giết mày chết tao sống ngày trước.
Con người Đoạn Trục —— cũng rất kì lạ.
Quý Biệt uống một ngụm nước trái cây, tầm mắt xoay chuyển, rồi nhảy xuống ghế, đi tìm Đoạn Trục.
Cậu ngang nhiên đẩy cửa phòng sách của Đoạn Trục, anh đang gõ lạch cạch trên bàn phím, chỉ liếc Quý Biệt một cái, rồi dời tầm nhìn về màn hình laptop.
Quý Biệt đi tới, làm bộ làm tịch nhìn màn hình máy tính của Đoạn Trục, sau đó vươn tay đẩy laptop ra, rồi ngồi lên bàn làm việc của Đoạn Trục, tay đặt trên vai Đoạn Trục, cười ngọt ngào nhìn anh.
Đoạn Trục nhấc tay đặt lên chân Quý Biệt, khi Quý Biệt cho rằng anh sẽ đẩy cậu ra, Đoạn Trục đến gần hôn lấy cậu.
Hơi thở của Đoạn Trục rất nóng, tay anh cũng nóng, môi cũng nóng, đầu lưỡi đang truy đuổi lưỡi Quý Biệt cũng rất nóng.
Đoạn Trục bấm eo Quý Biệt, cách lớp áo len mỏng có thể cảm nhận được sức lực và nhiệt độ cơ thể anh.
Môi lưỡi Quý Biệt đều để cho Đoạn Trục chiếm lấy, cả người như được ngâm trong hormone, thoải mái lại khô nóng, bỏng rát lại rất sảng khoái, cậu để chân trần, ngón chân mềm mịn trắng nõn đều co quắp lại.
Đoạn Trục nâng mông Quý Biệt, ôm cậu dậy, vừa hôn cậu vừa bế cậu vào gian nghỉ ngơi trong phòng sách.