Tống Thanh Thanh xấu hổ cong khóe miệng, cụp mắt xuống, không được tự nhiên mà nắm tay lại.
Ninh Hồi cũng cảm thấy kỳ lạ, nhìn thêm vài lần, sau đó ghé sát bên tai Ninh Tương, nhẹ nhàng nói: “Ta đi ra ngoài hóng gió, muội đi không?”
Ninh Tương nói một hồi mới nhận ra mình phớt lờ đường tỷ, gật đầu nói có, chào hỏi những người ngồi trong một câu rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tối, sao trời túm năm tụm ba lấp lánh, nổi bật dưới ánh đèn dầu của thuyền tranh nhưng lại không sáng ngời cho lắm.
Hai tay Ninh Hồi nắm lấy lan can gỗ, gió thổi tới như tan biến hết mọi phiền não trong lòng.
“Thuyền bên kia thật náo nhiệt.” Thanh Miêu chỉ vào thuyền tranh không xa phía trước nói.
Thuyền bên đó có không ít người, tiếng đàn nhạc vang lên không dứt, còn có thể thấy vũ nữ váy áo tung bay, nhìn từ xa trông cực kỳ huyên náo.
“Còn mời người của phường ca vũ tới góp vui nữa.” Ninh Tương lắc đầu: “Không biết là nhà nào ăn chơi trác táng, tỷ nhìn về hướng khác đi, ngộ nhỡ thấy cái gì không hay, cẩn thận bẩn mắt.”
Ninh Hồi gật đầu, Sở Hốt nhướng mày nhìn về phía bên kia, trong lòng hiểu rõ nhưng lại không nói gì.
Trong lòng Ninh Hồi còn đang thương nhớ hoa, mỉm cười nói: “Ta đi dạo một lát.”
Ninh Tương lại không muốn đi lại nhiều, đỡ lan can nói: “Tỷ đi đi, ta ở đây hóng gió một lát.”
Thấy nàng nói vậy, Ninh Hồi bèn dẫn theo Thanh Đan Thanh Miêu, còn có Sở Hốt đi theo.
Thuyền này rất lớn, được đặc biệt thiết kế để du ngoạn trên sông, mọi thứ trên thuyền đều không thua kém gì một ngôi nhà.
Nàng nhìn khắp nơi tìm kiếm mục tiêu, đi được vài bước nhỏ, vừa mới rẽ không ngờ lại đụng phải Tống Thanh Thanh.
Tống Thanh Thanh được nha hoàn đỡ miễn cưỡng đứng vững, lời răn dạy đến miệng chưa kịp nói ra, thấy là Ninh Hồi bèn nuốt trở lại, sắc mặt nàng tay biến hóa nhiều lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Ngươi đi đâu thế?”
“Không đi đâu cả, chỉ đi dạo xung quanh thôi.” Ninh Hồi cười đáp.
Tống Thanh Thanh và Ninh Hồi cũng không tính là quá thân quen, nhưng ngặt nỗi là hai người trước đây đều ái mộ Bùi Đô, cũng từng có chút giao tình, hơn nữa ngày đó trong tiệc mừng thọ Trưởng công chúa Hoa Dương, Ninh Hồi giáng cho Liễu Phương Tứ một cái tát cũng khiến nàng ta cực kỳ hả dạ.
Nghĩ vậy trong lúc quay đi, nàng ta bèn thấp giọng nhắc nhở nàng một câu: “Nể tình giao tình trước đây của chúng ta, ngươi đừng trách ta không nhắc nhở, có người nhìn thanh cao xuất trần như tiên nữ, nhưng thật ra tâm địa còn đen hơn cả bếp than đấy.”
Tống Thanh Thanh nói xong cũng không đợi nàng phản ứng lại rốt cuộc có chuyện gì thì đã rời đi, Ninh Hồi nghiêng người nhìn nàng ta, thanh cao xuất trần? Ở đây còn có ai gánh nổi bốn chữ này ngoài Quận chúa An Lăng Ngụy Thành Vãn chứ?
Tống Thanh Thanh trong ký ức nguyên chủ là một người khéo léo đưa đẩy tạo quan hệ với người khác, đây là lần đầu tiên nói những lời như thế này.
Giọng Tống Thanh Thanh nói cực kỳ bé, hai người Thanh Đan Thanh Miêu cũng không hề nghe thấy, nhưng Sở Hốt luyện võ, mắt tinh tai thính lại nghe được rõ ràng, trong lúc nàng do dự vẫn lên tiếng nói: “Thiếu phu nhân, nàng ta nói cũng có lý, lần trước Tề Thương mang hoa nhài tới cho Thế tử xem, triệu Phương đại phu cẩn thận xem xét, trên cành hoa có vài thứ không tốt, người phúc lớn mạng lớn nên mới không bị thứ đó làm ảnh hưởng tới tính mạng.”
Chuyện ám sát ở ngoại ô thì khó nói nhưng chuyện hoa nhài lại rõ rành rành, dù không có chứng cứ thiết thực nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của nàng ấy, tám chín phần là sự thật.
Quận chúa An Lăng này là con gái duy nhất của Quận vương Giang Đô, hiện giờ Thánh thượng cũng có thái độ dè dặt với Quận vương khác họ Giang Đô này, những hạ nhân như họ không dám làm gì nhiều, không có chứng cứ nên cụ thể nên làm thế nào vẫn phải để Thế tử tạm thời xem xét một phen.
Ninh Hồi nghe thấy Sở Hốt nói lời này, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh.
Tình tiết trong tiểu thuyết đều dựa theo cái nhìn của nhân vật chính, loại nhân vật phụ như họ, rất nhiều lần đều chỉ được sơ lược, chỉ khi đối diện với vai chính mới có thể khiến người ta tốn nhiều bút mực.
Ninh Hồi không biết nhớ tới cái gì, trong lòng nhảy dựng: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta có một suy nghĩ rất không ổn.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Cái gì?”
Ninh Hồi đáp: “Quận chúa An Lăng này rất có khả năng giống với ta, đều không phải hàng chính chủ.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “...!Vì sao người lại có suy nghĩ này?”
Ninh Hồi: “Ngươi không nghe Sở Hốt nói sao? Món đồ chơi trên hoa nhài có khả năng làm mất mạng đấy.” Nhưng nguyên chủ quả thật đã mất mạng, khiến một người ngoại lai như nàng phải làm lá chắn.
Nguyên chủ trong tiểu thuyết chưa chết, thân là chị dâu ác độc, nàng được coi là nữ phụ tuyến ba, ban đầu nàng còn hoài nghi không thể hiểu nổi cái nhìn lạnh lùng của Quận chúa An Lăng với nàng, sau đó Ngô thái y lại không tra ra được cái gì trên hoa nhài nên nàng cũng tạm thời quên đi chuyện này.
Nhưng giờ nghe Tống Thanh Thanh và Sở Hốt lần lượt nói như vậy, liền cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Thanh Thanh Thảo Nguyên đọc tiểu thuyết rất nhiều, nó hiểu ý “ồ” lên một tiếng: “Người cảm thấy nàng ta cũng xuyên không? Nói không chừng là trùng sinh? Tới tìm cả nhà người báo thù rửa hận.” Trong cốt truyện gốc, Bùi Chất chính là kẻ gϊếŧ chết cha nàng ta và khiến nhà nàng ta tan nát.
Ninh Hồi: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói rất có lý, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng nguy hiểm.”
Nàng chết không quan trọng, nhưng cái chết đấy nhất định phải đáng giá, trước khi chết nàng nhất định phải tích cóp đủ một triệu giá trị xanh hóa để mở ra thông đạo.
Ninh Hồi đi được vài bước liền kinh ngạc phát hiện không ngờ mình vẫn luôn nghĩ tới cái từ “chết” này, nàng nói với Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Sao ta có thể nghĩ như vậy chứ? Không nên chút nào.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên có chút ưu sầu túm lỗ tai của mình: “Đúng vậy, có ngu ngốc thế nào đi nữa cũng phải cố gắng cứu lấy bản thân chứ.”
Ninh Hồi: “...” Không muốn nói chuyện với con gấu trúc này thêm một lời nào nữa.
“Tìm thấy rồi!”
Ninh Hồi vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh thuyền, rất nhanh đã tìm thấy hoa bày trên bàn nhỏ, màu đỏ tươi đẹp, giống hệt như một con chim đỏ rực bay xuyên qua lá xanh.
Nàng luôn nhìn chằm chằm bông hoa đó, Thanh Đan cũng phát hiện mấy ngày nay nàng rất thích hoa hoa cỏ cỏ, thế nên bèn lên tiếng nói: “Thiếu phu nhân thích hoa này sao?”
Ninh Hồi miễn cưỡng khống chế tay của mình: “Đúng vậy, ngươi đi tìm người quản lý thuyền hỏi một chút xem có thể bán hoa này cho chúng ta không.”
Thanh Đan nhanh chóng nhận lệnh đi tìm người, Thanh Miêu cầm khăn phe phẩy quạt, cười nói: “Thiếu phu nhân trước đây tuy cũng thích hoa cỏ nhưng cũng không đến nỗi ham thích như vậy, hiện giờ lại hận không thể ngày nào cũng ôm hoa cỏ ngủ cùng.”
Ninh Hồi căn bản không nghe rõ Thanh Miêu nói cái gì, trong mắt trong lòng nàng đều là nghìn giá trị xanh hóa trước mắt.
Nàng ngồi trên ghế dài mở to mắt, sợ bản thân chớp mắt một cái là nghìn sẽ không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thanh Miêu thấy dáng vẻ nàng như vậy, không nhịn được mà bật cười, Sở Hốt cũng có chút buồn cười, khuôn mặt luôn căng chặt thoáng hòa hoãn, thiếu phu nhân này thật sự si mê hoa cỏ tới ngây ngốc.
Thanh Đan đi chừng nửa nén hương đã quay lại, nàng gõ cửa tiến vào: “Quản thuyền nói hoa này không đáng giá bao nhiêu, nếu thiếu phu nhân thích thì cứ lấy đi.”
Ninh Hồi nghe vậy híp mắt cười, duỗi tay muốn bưng chậu hoa lên, Thanh Đan Thanh Miêu đồng thời kéo tay nàng lại: “Sao có thể để người động tay, lát nữa nô tỳ bảo người đem về phủ là được rồi.”
“Vậy chúng ta về luôn bây giờ là được, đi loanh quanh trên thuyền cũng không có gì thú vị.” Người quan hệ tốt ghé sát vào nhau nghe hát, nói chuyện son phấn tơ lụa, quan hệ không tốt thì mỉa mai trào phúng ám chỉ lẫn nhau, còn không bằng về nhà ngủ một giấc cho lành.
Sở Hốt vẫn luôn kiệm lời nhất có thể, Thanh Đan Thanh Miêu lại càng nghe lời nàng nói, nói đi liền đi.
Ninh Hồi đi từ bên trong ra ngoài tìm Ninh Tương, không ngờ xung quanh lan can thuyền lại náo nhiệt lạ thường.
Những người vốn dĩ đang ở trong nghe hát đều đã ra ngoài, đám người Tống Thanh Thanh và Lâu Phiến đứng cách Ninh Tương không xa nhìn lại.
“Các người nói xem Nhị lang của Bùi gia có ở bên trong không?”
“Ngươi vẫn còn thương nhớ sao? Cẩn thận bọn ta nói cho Liễu tiểu thư biết đấy.”
“Biết thì có sao, ta sợ nàng ta chắc? Ngươi nhìn đi, dùng thủ đoạn như vậy để đạt được mục đích, nàng ta chính là tự tạo nghiệt cho mình!”
“Ngươi nhỏ tiếng chút đi, mấy công tử Liễu gia còn ở phía trước đấy.”
Nữ tử vừa nói lúc này đã im bặt, nghiêng người nghiêm mặt, dáng vẻ rất không hứng thú với đề tài vừa rồi.
Đúng vậy, nàng ta quên mất, hôn sự của Nhị lang Bùi gia đã được định đoạt rồi, mấy ngày nữa sẽ thành thân.
Nghĩ vậy nàng ta lập tức hung hăng trừng mắt với con thuyền tranh đang tới gần kia, tâm tư nữ nhi gì đó thoáng chốc tan thành mây khói, phất tay áo đi vào trong.
Ninh Hồi đúng lúc gặp thoáng qua nàng ta, lại thấy hốc mắt đỏ lên đong đầy nước mắt, trong lòng nàng cảm thán vài câu.
Trước đây nguyên chủ cũng vì chuyện của Bùi Đô và Liễu Phương Tứ mà khóc lóc đòi sống đòi chết, Bùi Đô thì chỉ có một, nhất định sẽ khiến cô nương khắp kinh thành này tan nát trái tim.
“Tỷ mau tới đây đi, ở đó làm gì thế?” Ninh Tương vẫy tay với nàng, tới gần kéo nàng: “Hôm nay cũng thật trùng hợp, con thuyền đó toàn là công tử thế gia, nghe nói Thái tử điện hạ và mấy Vương gia cũng ở trên đó.”
Hai thuyền dần dần song hành với nhau, các tiểu thư tụ lại với nhau cũng không dám lộ mặt, dắt díu nhau mỉm cười đi vào trong phòng.
Họ thì thầm nói nhỏ, giọng nói khe khẽ nghe lại rất hòa thuận vui vẻ, Ninh Hồi và Ninh Tương nhìn nhau, náo nhiệt đều là của người khác, người đã thành thân và chưa lập gia đình khác biệt thật lớn.
Hai đường tỷ muội không có hứng thú, cách đó không xa đột nhiên lại truyền tới một tiếng hét chói tai.
“A a!!”
Âm thanh dồn dập sắc bén lộ rõ vẻ hoảng hốt, mọi người đi về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy tiểu thư Hộ bộ thị lang gia ngã ngồi trên boong thuyền, làn váy tán loạn, trâm cài trên tóc cũng rơi xuống do động tác quá mạnh, lăn một vòng từ khe hở lan can rơi tõm xuống sông.
Mà tiểu thư còn lại kia rõ ràng không biết bản thân chật vật đến nhường nào, chỉ căng cứng cả người, giơ tay che miệng chỉ vào mặt nước, cả người run bần bật, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt.
Nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng ta cũng có dáng vẻ hoảng sợ, đôi tay đặt dưới nách nàng ta ra sức kéo người vào trong, nhưng vì hai chân của mình cũng mềm nhũn không có sức lực nên ngã ngồi ra phía sau.
Nam nữ trên hai con thuyền thấy cảnh đó cũng không rõ nguyên do, đi lại gần phía trước.
Ninh Hồi cũng tò mò chống lan can nhìn, đột nhiên mở to mắt, đôi mắt tràn ngập cảm thán: “Uầy…”
Thanh Thanh Thảo Nguyên thích xem náo nhiệt, ngó đầu ra, cũng không hỏi trợn tròn cái mắt nhỏ của mình: “Ù uầy…”.