Mấy ngày này Ninh Hồi ăn không ngon ngủ không yên, Thanh Đan và Thanh Miêu lo đến mức chân mày nhăn thành rãnh: “Nếu thiếu phu nhân buồn thì tới hoa viên đi dạo đi ạ.”
Thanh Miêu ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.
Hôm nay nắng không gắt, bên ngoài còn có gió nữa, rất mát mẻ.”
Ninh Hồi trông rầu rĩ, không chút sức lực nào: “Không muốn dạo hoa viên.” Cả vườn hoa cỏ chỉ có thể ngắm không cho nàng đào, còn không phải cào tim cào gan nàng à?
Thanh Miêu dụ dỗ: “Vậy thiếu phu nhân muốn làm gì?”
Ninh Hồi nhấp môi, kéo tay Thanh Miêu: “Thanh Miêu à, ta muốn xuất phủ.”
“Xuất phủ đi đâu ạ?”
Ninh Hồi cũng không gạt nàng ấy: “Tới núi Thiên Diệp.”
Thanh Miêu nhìn về phía Thanh Đan, trấn an thiếu phu nhân nhà mình: “Thiếu phu nhân, núi Thiên Diệp ở ngoại thành, giờ này đi...!đến chiều sẽ không kịp về.
Chi bằng sáng mai đi sớm.”
Ninh Hồi lập tức lên tinh thần, vui mừng hớn hở: “Vậy được, sáng sớm ngày mai chúng ta tới núi Thiên Diệp.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn bộ dáng ngu ngốc của Ninh Hồi thì lặng lẽ thở dài một hơi.
Sao nó cảm giác như đang nhìn con gái ngốc nhà mình thế nhỉ? Rõ ràng nó là một con gấu trúc đáng yêu, không sinh ra con người được mới đúng.
Hôm nay không thể đi núi Thiên Diệp, Ninh Hồi cuối cùng vẫn nghe Thanh Đan, Thanh Miêu khuyên nhủ đi dạo hoa viên.
Mấy ngày này Bùi lão phu nhân và Bùi Chu thị không hẹn mà cùng miễn nữ quyến trong phủ đi thỉnh an.
Vậy là nàng liền không bước chân khỏi cửa viện lấy một bước, ngày nào cũng nhổ cỏ không biết mệt.
Không có Thế tử kềm chế, đối với nàng mà nói, có cỏ mà nhổ cũng là một loại hạnh phúc.
Thanh Đan và Thanh Miêu rất sợ nàng lại đi nhổ cỏ, khuyên can mãi mới kéo được người ra khỏi viện.
Thủy tạ hoa nở, chim tước reo vui, không có mặt trời chói chang, hoa cỏ cũng cởi bỏ dáng vẻ uể oải, lộ ra sức sống bừng bừng.
Ninh Hồi bước trên con đường nhỏ rải đá cuội, hai tay rục rịch không thôi.
Nàng hít thật sâu, gây dựng tâm lý nửa ngày mới có thể đè nén kích động muốn khiêng cuốc xông lên.
Đình lục giác bên thủy tạ có tiếng nói ồn ào truyền ra, Thanh Đan nhón chân nhìn qua khe hở cảnh lá, quay lại nói: “Thiếu phu nhân, là mấy người Đại tiểu thư.”
Đại tiểu thư đương nhiên là chỉ Bùi Hân, Ninh Hồi dừng bước hỏi: “Không phải nói bị cấm túc sao?”
Thanh Miêu vẫn luôn chú ý chuyện này, cười châm chọc nói: “Miệng của Đại tiểu thư rất giỏi, đứng trước mặt phu nhân nói vài câu, khiến người ta đau lòng thả ra rồi.”
Ninh Hồi đương nhiên biết Bùi Chu thị thương nữ nhi này bao nhiêu.
Bùi Hân nũng nịu mềm giọng một hồi, được thả ra cũng không ngoài ý liệu.
Hai người còn đang nói chuyện đã thấy nha hoàn thiếp thân Quất Hạnh của Bùi Hân đi tới, khom gối hành lễ: “Thiếu phu nhân, các vị tiểu thư kêu nô tỳ mời người qua ngồi một lát.”
Trong đình lục giác có không ít người.
Đương kim Quốc công, cũng là cha chồng của nàng là một “nam tử rất nỗ lực”, vậy nên thế hệ con cháu Bùi gia rất phong phú.
Trừ ba dòng chính là con trai trưởng Bùi Chất do chính thê đã qua đời sở sinh và Bùi Đô, Bùi Hân do Bùi Chu thị sở sinh ra thì còn bảy, tám thứ nữ, thứ tử nữa.
Trong số các cô nương Bùi gia thì Bùi Hân là trưởng nữ, còn lại bốn nữ nhi thì có hàng nhị và hàng tam là Bùi Trân, Bùi Duyệt do Chu di nương được sủng ái nhất sở sinh, hai tiểu nữ nhi Bùi Vân và Bùi Đóa thì mẹ đẻ đã mất sớm, còn không lưu lại tên họ.
Dù sao chiến trường chủ yếu của vai chính quyển tiểu thuyết này chính là đấu nơi khuê phòng, đấu ở vương phủ rồi đấu tới Hoàng cung, mà đã muốn đấu thì đương nhiên phải nhiều người rồi.
Bùi Trân, Bùi Duyệt và ái thiếp Chu di nương chính là địch nhân lớn nhất của nữ chính giai đoạn đầu.
Chờ Liễu Phương Tứ gả tới, rồi lại thêm một Ninh Hồi nữa, nữ chính dùng một đánh năm cứ phải gọi là xuất sắc.
“Đại tẩu...”
Lão nhị Bùi Trân đoan trang ngồi trên ghế, mỉm cười lễ độ dịu dàng với nàng.
Dung mạo nàng ta không được minh diễm như Bùi Hân, càng có vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ giống với Chu di nương, mặt trái xoan, chân mày lá liễu, lúc nói chuyện cũng lrất nhẹ nhàng.
Thoạt nhìn thì tốt tính, chứ thật ra lại tạo không ít chướng ngại cho Bùi Hân, còn nhiều lần thành công.
Người mà Bùi Hân ghét nhất là chính thứ muội này của mình, luôn cảm thấy nàng ta cả ngày kiếm chuyện không muốn mình được sống tốt, cảm thấy tim gan đối phương đều là màu đen.
Bởi vì có Bùi Trân dẫn đầu, mấy muội muội khác đều lần lượt chào hỏi, chỉ có Bùi Hân dựa nghiêng trên ghế mỹ nhân, liếc xéo nàng không nói một lời.
Đây là lần đầu Ninh Hồi thấy Bùi Hân sau khi trở về từ thôn trang.
Nàng ta mặc áo ngắn đối khâm màu trắng gạo bên trên, váy lụa thắt eo thêu lưu vân màu đỏ nhạt bên dưới, lại phối với đai lưng lụa cùng màu.
Màu sắc thật sự rất đẹp, tuy rằng còn chưa cập kê nhưng cũng đã loáng thoáng thấy được dáng vẻ khuynh thành ngày sau.
Bùi Trân mời nàng ngồi xuống, lại rót một ly trà, cười nói: “Chờ tháng nữa nhị tẩu tử vào cửa, phủ chúng ta lại náo nhiệt rồi.”
“Náo nhiệt thế nào cũng không liên quan gì tới ngươi.” Bùi Hân lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta.
Huynh trưởng thú thê, không liên quan gì đến Bùi Trân cả.
Bùi Trân che môi cười khẽ: “Lời này của đại tỷ mà vào tai phụ thân thì cũng không biết người sẽ nghĩ sao.
Đều là người một nhà sao có thể nói làm hai chứ.”
Bùi Hân nhìn Bùi Trân lại khó mà cười nổi, nàng châm chọc nói: “Bùi Trân, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Cả ngày treo hai chữ ‘phụ thân’ bên miệng, không biết còn tưởng tiểu nhi vô tri nhà nào đấy.
Ngươi không xấu hổ ta còn thẹn thay ngươi.
Đi ra cửa cũng đừng ghé tới cạnh ta.
Quả nhiên do Chu di nương dạy dỗ, đúng là không ra làm sao.”
Nụ cười trên mặt Bùi Trân hơi nhạt đi, không đấu khẩu với Bùi Hân nữa mà bắt chuyện với Ninh Hồi: “Tính tình đại tỷ đúng là nóng nảy.
Đại tẩu phân xử giùm ta với, rốt cuộc ta nói sai ở đâu?”
Ninh Hồi mờ mịt ngẩng đầu lên: “Ngươi vừa nói gì? Vừa rồi ta không chú ý nghe.” Nàng còn đáng bận thèm thuồng hoa cỏ bên kia, hơi đâu bận tâm mấy người này nói gì.
Bùi Hân nghe vậy thì cười ra tiếng: “Lanh chanh đi nịnh hót lại không biết người ta có xem ngươi ra gì không.
Nhị muội, thứ cho tỷ nói thẳng nhé, ngươi không phân rõ thân phận của bản thân quá rồi đấy.” Nàng ta dừng một chút rồi lại nói: “Học đại tẩu một chút đi, phải biết cam chịu số phận.”
Câu trước còn lọt tai, chứ đến câu sau là Ninh Hồi thấy hơi chướng chướng rồi: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, nếu ta không hiểu sai thì nàng ta đang giễu cợt ta đúng không?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên chống cái mặt béo phị của mình: “Ta nghĩ không sai đâu.”
Ninh Hồi “a” một tiếng: “Ta thấy hơi tức giận rồi đấy.”
Có thể nói cả đời nguyên chủ bị hủy hoại trong tay Bùi Hân.
Nàng ta đến trước mặt Bùi Quý phi trợn mắt nói mò, gả nguyên chủ mà nàng ta chán ghét nhất cho đại ca Bùi Chất mà nàng ta không thích nhất.
Nàng ta thì thoải mái rồi, có thể hả giận, nhưng nàng ta có nghĩ đến nguyên chủ vốn dĩ không làm gì sai không? Điều sai duy nhất có lẽ là nàng không giống các quý nữ khác yên lặng thầm mến, nàng biểu hiện quá mức nhiệt liệt, chọc Bùi Hân chướng mắt.
Quan trọng nhất chính là, Bùi Hân cảm thấy nàng không đủ ưu tú, cũng không biết thẹn, không có chút dè dặt của nữ tử nhà lành, không xứng với Bùi Đô như ngọc như hoa.
“Sao đại tẩu không nói gì thế?”
Ninh Hồi trầm mặt, đặt tách trà xuống bàn cái ‘cộp’, đứng dậy nói: “Ngươi muốn ta nói gì? Phụ họa ngươi nói đúng hay dùng thân phận trường tẩu dạy dỗ ngươi nói năng hành xử một chút?” Nàng lạnh lùng nhìn nàng ta: “Bùi Hân, đừng có được nước làm càn.”
Bùi Hân không ngờ nàng lại không nể mặt mũi như vậy: “Ngươi...”
“Tốt nhất ngươi đừng tới làm phiền ta, nếu chọc giận ta rồi, chờ ta trở lại sẽ khiến ngươi nếm thử mọi thứ ta từng phải chịu đựng đấy.” Ninh Hồi mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh đe dọa.
Hậu đài của nguyên chủ vẫn rất cứng rắn, thân bá phụ là Đường Lăng hầu, tuy phụ thân chết trận nơi sa trường nhưng cũng từng là Đại tướng quân uy chấn thiên hạ.
Thánh thượng vì muốn lung lạc bộ hạ cũ của phụ thân nàng trong quân nên có thiên vị nàng vài phần.
Bằng không ban đầu Bùi Quý phi muốn chỉ hôn cho nàng và Bùi Chất thì Thánh thượng đã không đồng ý dứt khoát như vậy.
Trong mắt Hoàng đế, thân phận của nguyên chủ có thể gả cho thần tử mà ông ta tán thưởng nhất đúng là quá thích hợp.
Bùi Vân, Bùi Đóa còn nhỏ không dám nói gì, Bùi Hân tức giận đến ngực phập phồng không ngừng, Bùi Trân và Bùi Duyệt thì ở bên cạnh xem trò cười.
Ninh Hồi phất tay áo rời đi, cực kỳ tiêu sái dứt khoát.
Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong không gian vỗ tay bôm bốp: “Ký chủ, có phải người cảm thấy mình cực kỳ tiêu sái cực kỳ ngầu lòi không?”
Ninh Hồi: “Đúng vậy, ta cảm thấy thế.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên che miệng gấu trúc cười lăn lộn khắp mặt đất.
Ký chủ thỉnh thoảng không ngọt cũng không mềm thế này đúng là quá đỉnh.
Trong lòng Ninh Hồi thoải mái hơn nhiều, bữa trưa còn ăn thêm một chén cơm.
Thanh Thanh Thảo Nguyên không nhịn được kêu nàng ăn ít một chút, thành khẩn nói: “Những thứ này không giống thuốc nước cơ năng ăn ở Thủy Lam Tinh chúng ta đâu.
Kiềm chế lại đi, không sau này cũng sẽ tròn vo như ta đấy.”
Nữ nhân đều sợ mập, trước kia ở Thủy Lam Tinh hoàn toàn không cần lo lắng loại chuyện này, trong đầu Ninh Hồi cũng không có khái niệm béo gầy gì cả.
Nghe được Thanh Thanh Thảo Nguyên miêu tả thì vội buông đũa: “Thế thì thôi.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên lại không nhịn được mà thở dài một hơi.
Rốt cuộc nó tìm ký chủ hay tìm con gái nuôi thế.
Lúc này chỉ có thể đau lòng rơi lệ xót xa, lúc chọn ký chủ đầu óc nó bị úng nước mất rồi.
…
“Nương, người không biết đại tẩu nói chuyện quá mức thế nào đâu.” Bùi Hân nắm tay Bùi Chu thị quơ quơ nũng nịu, miệng sắp dẩu đến bầu trời rồi.
Bùi Chu thị khép sổ thu chi lại, lộ rõ vẻ không biết làm sao cho phải, lắc đầu hỏi: “Có phải con lại kiếm chuyện với đại tẩu không?”
Bùi Hân đương nhiên không nhận: “Con nào có.”
Bùi Chu thị nhức đầu ôm nàng ta vào lòng, vuốt ve tóc nàng ta, mặt mày âu sầu: “Ta còn không biết tính con hay sao? Hân Nhi, khi nào con mới học được cách trưởng thành đây?”
Lòng Bùi Chu thị cay chát.
Nếu gả con bé đi rồi, tính tình như vậy sau này nên sống thế nào đây.
Đô Nhi là nam tử, trời đất bao la, nhưng còn Hân Nhi…
Bùi Hân không hiểu sao mẫu thân lại có vẻ bi thương như vậy, malf nàng ta bị dọa sợ: “Nương, người sao vậy ạ?”
Bùi Chu thị lau nước mắt bên khóe mắt: “Không có gì đâu Hân Nhi, hai tháng này con chuyển đến ở cùng nương đi.”
“Tại sao ạ?” Bùi Hân không muốn chuyển tới chút nào, Bùi Chu thị luôn thích cấm cản nàng ta, nào có thể tự tại như ở viện của mình.
“Trước đây con đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, còn rất nhiều thứ không học.
Nhân mấy ngày này nương dạy cho con.”
“Cũng vội vàng gì đâu ạ.” Bùi Hân dụi tới dụi lui trong lòng Bùi Chu thị không thuận theo.
Bùi Chu thị lại lập tức nghiêm mặt: “Không thương lượng gì hết, Quất Hạnh, đi thu dọn đồ đạc cho tiểu thư.”
Bùi Hân vội vàng ngồi ngay ngắn, thấy vẻ mặt Bùi Chu thị như vậy cũng không dám lên tiếng gì nữa, chỉ đành mặc cho Quất Hạnh trở về.
Nàng ta xoay người nằm vật ra giường, vẻ mặt không vui.
Bùi Chu thị cũng không dỗ nữ nhi, tiếp tục lấy sổ thu chi ra nhìn.
Đồng Chi vén rèm thò đầu vào nhìn, bị không khí trầm trọng này làm cho ngây người, nhưng rồi vẫn bước tới bẩm báo: “Phu nhân, thiếu phu nhân sai nha hoàn bên người tới, nói là sáng sớm ngày mai muốn ra ngoài tới núi Thiên Diệp một chuyến.”
Bùi Chu thị ngẩng đầu: “Núi Thiên Diệp? Nó muốn tới am Thanh Thủy trên đỉnh núi sao?”
“Chắc là vậy ạ.”
Bùi Chu thị gật đầu: “Ta biết rồi, cứ để nó đi đi.”
Đồng Chi lui ra ngoài, Bùi Hân đảo tròng mắt một vòng rồi cũng đi ra cửa, vẫy Lê Nhị ở gần đó lại, nhỏ giọng phân phó: “Ngươi tới phủ Trưởng công chúa Hoa Dương một chuyến, báo cho Liễu Phương Tứ là sáng mai bổn tiểu thư muốn mời nàng ta tới núi Thiên Diệp chơi.”
Lê Nhị ngập ngừng: “Tiểu thư, nhưng mà…”
Bùi Hân trừng đôi mắt hạnh: “Nhưng nhị cái gì, bảo ngươi đi thì mau đi, lề mà lề mề.”
Bị nàng ta trừng mắt nhìn, Lê Nhị lập tức rụt vai, rốt cuộc vẫn đi làm.
Bùi Hân xoa cằm, cuối cùng cũng vui vẻ.
Bùi Hân vừa ra khỏi phòng, Bùi Chu thị cũng không còn tâm trạng xem sổ sách nữa, trên mặt hiện vẻ lo lắng.
Đồng Diệp giúp bà ấn bả vai, nhỏ giọng trấn an: “Đại tiểu thư còn nhỏ, giờ đúng lúc đến tuổi ham chơi thôi.
Như tiểu thư nói đấy ạ, phu nhân cũng không cần vội vàng gì.
Vừa phải lo hôn sự cho nhị công tử lại vừa phải dạy dỗ tiểu thư quản nhà.
Bận trong bận ngoài, phu nhân tội gì phải sốt sắng như thế?”
Bùi Chu thị ý bảo Đồng Diệp dừng tay, lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu đâu.”
Bà xoay người vào Phật đường nhỏ, châm một nén hương cắm vào lư hương, khói xanh nhẹ nhàng phiêu tán, tro hương rơi vỡ thành mảnh vụn.
Bùi Chu thị quỳ xuống bồ đoàn, nhìn chằm chằm tượng Phật một hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, đầu ngón tay lần Phật châu run rẩy.
‘Ngã phật từ bi, cách trở nhiều năm, bể khổ phụ nhân vẫn hoài mong mỏi có thể được một lần khoan dung.’.