Nhược Vũ trải qua một buổi chiều không hề dễ chịu, những ánh mắt tò mò trong phòng làm việc cứ len lén nhìn cô như thể muốn moi ra tất cả thông tin để biết rằng, thật ra cô đã làm trò xấu gì mà để Mộng Nhu có thành kiến sâu sắc như vậy.
Không có quản lý, Nhược Vũ lại lần nữa không được giao công việc, tập báo cáo trên bàn vẫn chưa ai mở.
Cô không tiếc công mình bỏ ra, chỉ cảm thấy chơi vơi giống như một kẻ thừa.
Hôm nay bộ phận phụ trách truyền thông không phải tăng ca, Nhược Vũ ảo não đi xuống tầng dưới gọi taxi đến.
Như thường lệ, cô lại ghé qua cô nhi viện một chuyến, Nhược Vũ ngồi trong xe âu sầu nhìn một hàng phượng dài nở hoa đỏ rực ở trước sân.
Mỗi một cái cây đều một lần nở hoa rực rỡ, cũng như đời người tăm tối mấy cũng một lần được toả ánh hào quang nhưng cây ra hoa rồi cũng héo tàn, đời người cũng như thế mà thôi.
Cô ở tuổi đôi mươi luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, giờ đã qua rồi thời vàng son ấy.
Dù cô còn rất trẻ nhưng cuộc sống của cô trước mắt thật sự bế tắc.
Đằng kia những dãy phòng được lợp ngói đỏ liền kề nhau, nơi đây không chỉ cho các em mái ấm, mà còn là nơi dạy cho các em ê a những chữ cái đầu tiên.
Ngày xưa khi còn bé Nhược Vũ không hiểu được ý nghĩa lớn lao của nơi này, bởi cô lúc ấy thứ gì coi cũng chẳng thiếu, còn bây giờ cô lại cực kỳ đồng cảm với những đứa trẻ ở trong kia.
Mặc dù cô có tiền, cũng có chút địa vị nhưng chỉ cô mới biết rõ bản thân mình thật sự rất đáng thương.
Cô không có nơi để về, còn phải sống một cuộc sống tạm bợ không phải của mình, trên vai còn mang một mối thù lớn.
Có vẻ như sự suиɠ sướиɠ trước kia là do cô đi vay mà có, nên bây giờ đến lúc phải trả lại cả vốn lẫn lời.
Xe của Nhược Vũ vừa rời đi thì chiếc xe phía sau cũng lăn bánh.
Lâm Nhất Phàm chau mày lướt qua cổng lớn của cô nhi viện Nhân Ái, nơi này là của Trương gia, sao cô ấy lại lưu luyến như đó chính là của mình?
Không dưới một lần Lâm Nhất Phàm bắt gặp Nhược Vũ thẫn thờ dừng lại nơi đây.
Chị họ Uyển Dư thân thiết với Trương tiểu thư như vậy còn không tỏ ra đau thương bằng cô ấy.
Có lần hắn còn bắt gặp cô từ khu mộ của Trương gia trở ra.
Lần dự đám tang của Trương tiểu thư chẳng thấy cô tỏ vẻ gì là quen biết, sao bây giờ lại trở thành bạn thân rồi?
Một người còn thở và một người nằm sâu dưới mộ làm sao trở thành bạn thân được đây?
Nhược Vũ về Lâm gia, việc đầu tiên là đi tắm, cái lưng chưa già mà đã đau nhức khiến cô đứng cũng khó khăn.
Cái tên Lâm Nhất Phàm chết tiệt đó dám hành hung tiểu thư xinh đẹp như cô, may là bị thương ở vị trí không ai nhìn thấy được, chứ lỡ ở nơi nào đó trên mặt, đồng nghiệp nhìn thấy còn tưởng cô giật chồng nên bị đánh.
Hôm nay ba mẹ chồng đều đã đi dự tiệc, cô cũng không cần phải xuống nhà ăn cơm.
Nhược Vũ định tắm xong sẽ gọi thức ăn nhanh về nhà để đổi khẩu vị.
Lâm phu nhân cứ suốt ngày vỗ béo cô bằng mấy món canh bổ dưỡng, cô chỉ cố nuốt cho bà vui chứ thật ra cô ngán đến tận cổ rồi.
Nhưng người tính không bằng Lâm Nhất Phàm tính, cô vừa mở cửa phòng tắm ra đã thấy hắn đứng tần ngần ở đợi sẵn.
Tóc hắn còn ướt, quần áo công sở đã được thay bằng bộ pijama màu xanh than.
Mùi sữa tắm thoang thoảng bên cánh mũi.
Cô chiếm phòng tắm nãy giờ, chắc có lẽ hắn sang phòng khách để tắm.
Mỹ nam gì chứ, nhìn hắn chỉ muốn đấm một phát cho hả dạ.
Nhược Vũ lướt qua hắn, cô ngồi trên giường lấy điện thoại gọi cho cửa hàng đồ ăn nhanh.
Còn chưa quay số, nệm của cô đã lún một bên.
Lâm Nhất Phàm đưa bát cháo thơm phức đến trước mặt cô nhạt nhẽo nói.
-Ăn đi.
Cái tên này bị gì vậy? Tự nhiên lại tử tế vượt mức bình thường, không lẽ đã trộn thuốc vào cháo cho cô ăn rồi.
Có thể lắm, vì hắn là em ruột của Lâm Khải Trạch mà.
Nhược Vũ quay mặt đi không thèm đếm xỉa đến, Lâm Nhất Phàm hôm nay cực kỳ kiên nhẫn, hắn không bỏ đi mà đặt bát cháo xuống đầu giường ra dáng ông chủ hất cằm ra lệnh.
-Tự ăn hoặc là tôi móm cho cô.
Ở đâu ra cái thói ngang ngược đó vậy, Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn hắn thắc mắc hỏi.
-Anh bị gì vậy, có phải anh trộn thuốc vào đây để tôi ăn xong lăn đùng ra chết.
Anh liền rước tình nhân về làm mợ ba có phải không?
Lâm Nhất Phàm thở hắt một cái, không hiểu cô suy diễn ra thứ gì nữa.
Hắn không muốn cãi nhau, ít nhất là bây giờ chưa phải lúc, Lâm Nhất Phàm ném túi thuốc vào tay Nhược Vũ quay mặt đi nói với không khí.
-Ăn xong thì uống thuốc vào.
Bình thường không nói móc nhau thì cũng cãi nhau um sùm, trưa nay còn dùng vũ lực với cô, bây giờ lại trầm tính như vậy cô thấy không quen.
Hơn nữa cô cũng không có bệnh.
Nhược Vũ hít mũi bỏ đi chỗ khác nhưng vô tình lại làm Lâm Nhất Phàm thấy không vui.
Hắn kéo tay cô lại bắt cô ngồi xuống giường, tự tay múc cháo đưa trước miệng của cô rồi hất cằm bảo cô há miệng.
-Lâm Nhất Phàm, anh bị ấm đầu sao.
Tôi không phải là cô gái kia, anh muốn chơi trò chăm sóc người bệnh thì kiếm cô ta mà thực hành.
Nhược Vũ mất kiên nhẫn, cô không rảnh ngồi đôi co với hắn nhưng đáp lại sự khó chịu của cô là một Lâm Nhất Phàm cực kỳ bá đạo.
Hắn thử một muỗng cháo, chắc chắn rằng cháo đã nguội rồi liền ngồi xuống giường áp sát Nhược Vũ.
Lâm Nhất Phàm kẹp cổ giữ chặt cô lại rồi kề muỗng cháo vào miệng của cô.
Nhược Vũ trợn mắt kháng cự, hắn liền dùng môi mình mt mạnh môi cô một cái.
Nhược Vũ nghiến răng rủa mắng hắn không ngớt tiếng nhưng Lâm Nhất Phàm tỉnh bơ như không.
-Ăn cháo hoặc là tôi ăn cô.
Lỗ tai Nhược Vũ ong ong loạn xạ, làm sao cô có thể bị khuất phục bởi tên này nhưng sức lực của cô không đủ để chống lại hắn.
Cô nuốt cục tức vào trong giật lấy chén cháo cố nuốt cho xong.
Nhìn cô ăn cháo mà như bị cực hình Lâm Nhất Phàm thấy thật ngứa mắt, hắn quay qua chỗ khác mở túi thuốc tách vỏ từng viên rồi để bên cạnh ly nước cho cô.
Nhược Vũ suýt nữa thì bị nghẹn, Lâm Nhất Phàm bị ma nhập rồi.
Cô vừa buông chén cháo Lâm Nhất Phàm đã đưa thuốc tới, Nhược Vũ như bị thôi miên, cô uống hết không chừa lại gì, dù chẳng biết hắn cho cô uống loại thuốc gì nữa.
-Vừa lòng anh rồi chứ?
Nhược Vũ đặt ly nước lên bàn khuôn mặt hậm hực cực kỳ bất mãn nhưng Lâm Nhất Phàm vẫn chưa xong, hắn kéo vai cô xoay lưng về phía mình rồi dứt khoát vén áo của cô lên.
Nhược Vũ mặc một bộ áo thun giấu quần màu trắng, hắn tự nhiên như người điên kéo áo của cô lên kiểm tra vết thương.
Nhược Vũ bị hắn giữ chặt bằng một tay, cô gào lên bất lực.
-Tên biếи ŧɦái, tôi mà là vua chắc chắn sẽ bắt anh đi thiến.
Thật ra lúc này Nhược Vũ đã đoán được hắn đang lo lắng cho vết thương sau lưng của mình, chính hắn gây ra bây giờ hắn lại tìm cách trị. Con người hắn cũng như thời tiết, lúc nắng lúc mưa không biết đâu mà lần.
Lâm Nhất Phàm nghe Nhược Vũ chửi đến nghiện, mỗi lần chạm vào cô mà cái miệng của cô không hoạt động hết công sức hắn lại thấy thiếu.