Nhược Vũ hất cằm thách thức Lâm Nhất Phàm, vốn dĩ cô còn rất biết ơn hắn nhưng bây giờ đã tiêu tan hết vì câu nói lưng chừng nửa này nửa kia của hắn ta.
Đi một vòng rốt cuộc cũng chỉ bảo vệ người yêu bé nhỏ của hắn ta thôi.
Nhược Vũ chút giận lên Lâm Nhất Phàm để lấp lim sự ganh tị vô duyên vô cớ trong lòng mình, cô là ai chứ, cô cần hắn quan tâm sao.
Lâm Nhất Phàm nhìn bộ dạng của cô liền nở nụ cười ranh mãnh, muốn trả lại nụ hôn vay của mình sao? Cô ấy tưởng anh là cái ngân hàng à nhưng đã vay ngân hàng thì phải có lãi nhỉ.
Lâm Nhất Phàm bật dậy bắt lấy tay Nhược Vỹ đè cô xuống, chế ngự cả thân thể của cô.
-Cô muốn trả thì phải trả cả vốn lẫn lời.
-Muốn cái…
“Ưʍ.”
Lâm Nhất Phàm hăng say xâm chiếm môi nhỏ của Nhược Vũ, chiếc lưỡi điêu luyện di chuyển liên tục làm cô muốn cắn nhưng không tài nào cắn được.
Nhược Vũ vắt hết trí não của mình để tìm cách thoát thân nhưng thân thể cô tê tê dại dại muốn buông xuôi ngay tại chỗ.
Lâm Nhất Phàm vuốt ve mạn sườn của Nhược Vũ xuống tới cái đùi nõn nà ở phía dưới, đôi mắt hắn trở nên mơ màng bởi hương thơm quyến rũ từ cô.
Nhược Vũ mất hết lí trí, cô bấu hai tay vào eo hắn, bị hôn đến trời đất quay cuồng.
Chiếc áo phông bị vén lên lộ vùng bụng phẳng lì trắng muốt, vết sẹo nhỏ ở bụng cũng đã mờ dần.
Lâm Nhất Phàm say mê cuồng vọng, hắn luồn tay vào áo cô tìm tới đôi gò bồng đầy đặn.
Nhược Vũ bừng tỉnh buông tay ôm ngực.
-Đừng đụng vào.
Cô quay mặt đi xấu hổ tự cắn lưỡi của mình, cô đang làm gì vậy, đây là em trai của Lâm Khải Trạch, là em trai của tên cầm thú đó, cô nhất định phải tỉnh táo.
Nhược Vũ xô Lâm Nhất Phàm qua một bên định bước xuống giường nhưng cô đã chọc giận “cậu em” của hắn rồi lại còn muốn chạy, hắn đâu phải loại người nhân từ như vậy.
Lâm Nhất Phàm kéo cô trở về vị trí muốn đạt được mục đích của mình, Nhược Vũ khua tay loạn xạ, lắp bắp nói.
-Lâm Nhất Phàm… Không được… Tuyệt đối không được… Thả tôi ra.
Nhược Vũ càng chống cự càng tăng thêm tính chiếm hữu của hắn, cô là vợ của hắn thì có gì là không được, hay là người cô muốn không phải hắn.
-Cô không muốn tôi động vào cô, vậy cô muốn ai, Lâm Khải Trạch sao?
Nhược Vũ mở to mắt nhìn con ngươi của hắn hằn tơ máu, ai nhập hắn vậy, Lâm Nhất Phàm đáng sợ quá.
-Tôi…
“Ưm”
Sao cũng được nhưng hôm nay người nằm trên giường với cô là hắn, là Lâm Nhất Phàm này.
Không để cho Nhược Vũ kịp giải thích, Lâm Nhất Phàm lần nữa mút hết mật ngọt trên bờ môi mọng như quả cherry chín đỏ.
Bàn tay hư hỏng không động tác thừa luồn vào lưng cô tháo móc khoá của áσ ɭóŧ.
Nhược Vũ trợn mắt, khoảng ngực trở nên mát mẻ, lập tức một trận ấm nóng từ tay Lâm Nhất Phàm ập tới nhào nặn liên tục, cảm giác như có một dòng điện xẹt qua não cô rồi chạy rần rần khắp người.
Thân thể này không phải là của cô nhưng cảm giác này là cô cảm nhận được, cô càng tránh, Lâm Nhất Phàm càng dùng sức khiến cô trở nên tê liệt.
Lâm Nhất Phàm rời cánh môi mềm mại của Nhược Vũ, tìm tới nơi nhỏ xíu cao cao màu hồng nhạt ngậm lấy, Nhược Vũ quặn người đẩy đầu hắn đi.
Sức cô không đủ lớn để chống đỡ, hắn ngậm một bên, tay kia bận bịu xoa bóp một bên, đổi vị trí liên tục.
Nhược Vũ sắp chịu không nổi nữa, nước mắt cũng đã rơi rồi, cô hạ giọng năn nỉ hắn.
-Lâm Nhất Phàm đừng mà, xin anh…
“Ưʍ.”
Bàn tay của Lâm Nhất Phàm đã tìm tới chiếc đùi non mềm của cô rồi, ngón tay hắn đùa giỡn xoay tròn vùng nhạy cảm của cô, Nhược Vũ cắn răng để mình không phát ra những âm thanh xấu hổ.
Lâm Nhất Phàm rất thích nhìn biểu cảm hiện giờ của cô, bình thấy cô phùng mang trợn má quen rồi, hôm nay thấy mặt này của cô thật sự rất mới mẻ.
Mà sự mới mẻ này làm cho hắn thêm phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Nhược Vũ nghĩ nếu thoát được sẽ đâm đầu vào tường cho đỡ tức, giờ phút này cô không thể làm gì được, mà cảm giác Lâm Nhất Phàm chạm vào da thịt cô lại không muốn hắn rời đi, điên rồi, loạn rồi.
Lâm Nhất Phàm cởi phăng chiếc áo pijama màu đen, nút áo văng lên sàn nhà kêu những tiếng rất nhỏ, múi bụng săn chắc cuồn cuộn khiến cô hít thở không thông, Nhược Vũ đỏ mặt quay đi nhưng rất nhanh đã bị Lâm Nhất Phàm làm cô quay trở lại.
Hai đùi cô trở nên mát mẻ, chiếc quần lụa đã bị hắn kéo xuống không thương tiếc, Nhược Vũ hoảng loạn thật sự, cô ngửa cô gào lên, hai tay giữ chặt chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng phấn.
-Lâm Nhất Phàm, nếu anh quá đáng tôi sẽ cắn lưỡi chết ngay lập tức.
Cô hai mươi hai tuổi, vị hôn thê cũng có rồi nhưng chuyện tiếp xúc da thịt này ngoài Lâm Nhất Phàm ra thì chưa từng với ai khác, mọi chuyện đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy cô không thích ứng kịp.
Lâm Nhất Phàm dừng động tác lại, hắn ngước lên nhìn cô, cả cơ thể cô từ trắng cả chuyển sang hồng, cô không nói dối, cô đang rất tức giận.
Hắn mất hứng nhưng hoả nhiệt vẫn chưa nguội lạnh, Lâm Nhất Phàm ngã qua một bên kéo cô sát vào thân mình, bàn tay to gấp đôi tay của Nhược Vũ, vuốt vuốt lưng trần của cô như giúp cô hạ hoả.
Hắn ôm lấy cô, cả hai chỉ còn hai chiếc qυầи ɭóŧ trên người, Nhược Vũ có thể cảm nhận được vật nóng hổi giữa hai chân hắn cạ vào phần bụng dưới của mình, cô nín thở, nhẹ người nhích ra nhưng hắn càng đẩy sát vào, giọng hắn khàn khàn trên đỉnh đầu cô đe doạ.
-Cô còn nhúc nhích tôi sẽ nhét nó vào người cô.
Có ai vô lại bằng hắn nhưng hắn thật sự không hoàn thành nốt giai đoạn cuối cùng nữa.
Đọ về độ vô lại hắn vẫn còn kém xa anh trai mình.
Nhược Vũ có thể cảm nhận được cả cơ thể hắn nóng ran, yết hầu nhấp nhô lên xuống, có lẽ hắn đang kiềm chế bản thân mình.
Nhược Vũ trong vòng tay hắn như một con mồi đặt trước miệng cọp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xơi.
Lâm Nhất Phàm tựa cằm trên chóp đầu của Nhược Vũ, hương tóc cô thơm mùi hoa Lavender mê luyến, trót lỡ say hương thơm này rồi thì không thể thoát ra được, hắn siết chặt vòng tay, đặt lên tóc cô một nụ hôn rồi nhắm mắt.
Mùi hương này, cảm giác này có lẽ hắn sẽ không thể tìm thấy ở một ai khác, kể cả đó có là Giai Kỳ.
Khuôn ngực trần đầy đặn của Nhược Vũ dính chặt vào ngực của Lâm Nhất Phàm, cô buông lơi thân mình không chống cự nữa.
Trong căn phòng tối, chỉ còn ánh sáng của chiếc điện thoại, video trên màn hình vẫn chớp sáng liên tục.
Giai Kỳ nghiến răng với tay lấy bình hoa trên bàn ném mạnh xuống đất.
Tiếng đổ vỡ trong màn đêm khiến bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy rùng mình.
Giai Kỳ hất tung chiếc điện thoại tội nghiệp xuống sàn nhà nhưng video vẫn chưa tắt, cô lao xuống như một xác sống dùng chân giẫm lên màn hình cho đến khi nó nứt ra rồi tắt ngấm.
Vì sao vậy? Lâm Nhất Phàm, vì sao vậy? Anh nói yêu tôi, nói muốn cưới tôi mà, vậy tại sao anh lại hôn cô ta trước mặt bao nhiêu người.
Bà già đó tuyên bố chỉ chấp nhận Châu Nhược Vũ là con dâu mà anh cũng đứng yên cười được sao? Đồ giả tạo, đồ dối trá.
Giai Kỳ như một người điên hét lên không ngừng, cô không yêu Lâm Nhất Phàm nhưng cô không muốn người khác vượt mặt cô, kẻ đó càng không được là Châu Nhược Vũ.