Sao tôi lại khóc thế này?
Vì cái gì chứ?
Chả nhẽ...
“Uyển Khanh, mày sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Phương Nghi sốt ruột.
“Tao đi rót nước!” Hương Chi vội vàng chạy đi lấy nước.
Hương Chi cho tôi uống nước xong vuốt vuốt lưng tôi, “Có cần xuống phòng y thế không?”
“Tao không sao, chỉ cảm thấy người hơi khó chịu thôi”, tôi buồn bã.
“Không cần xuống phòng y tế đâu, nó chả sao cả, chỉ là...” Lan Vy nãy giờ im lặng, giờ lại lên tiếng, “Chỉ là nó ghen với Phương Nghi thôi”
“Ghen!!!”, hai đứa kia đồng thanh.
“Ai...ai...ai...ghen!!”, tôi hoảng hốt.
“Mày còn cãi à, để xem mày còn cãi được không, mày thử chối là không nhìn thấy Phương Nghi đi với Châu Diệc Phong xem”. Vy Lam khoanh tay nhìn tôi, bộ dạng như đại ca xã hội đen vậy, thật đáng sợ.
“Thì ra là mày đi rình trộm bọn tao à?” Phương Nghi nhịn cười nói với tôi.
“Tao không có”, tôi phản đối.
“Mày lại còn mạnh mồm, có khi mày còn muốn chặt cái cây chỗ hai đứa nó đứng cũng nên”, Vy Lam liếc tôi.
“Mày...sao mày biết?”
Tôi vừa nói xong liền muốn cắn lưỡi mình ngay lập tức, như vậy khác nào tôi thừa nhận mình nhìn lén chúng nó.
Hương Chi kinh ngạc nhìn tôi, “Dương Uyển Khanh mày ghen thật hả? Phương Nghi, mày biết nó có người yêu rồi mà?”
‘'không có, tao không có thật mà!!!”, tôi điên khùng xua tay.
“Mày có!!”, ba đứa lại đồng thanh.
“Không có!!!”, tôi kiên quyết phủ nhận.
“Có”, Vy Lam híp mắt đe doạ.
“Không – có”, Tôi vẫn kiên quyết phủ nhận.
Hai đứa kia cũng không kém, “Chắc chắn mày có”.
Cuộc chiến tranh giữa có và không có bùng nổ.
Chỉ cần tôi “Không có” là cả đội quân “Có’’ phản bác lại liền.
Cái này chính là đàn áp, là đàn áp.
Tranh cãi một hồi cả lũ mặt đỏ bừng bừng.
Nhưng mà nhờ có chúng nó tôi cũng không khóc nữa.
Cho dù bắt tôi nhịn đói tôi cũng không nhận mình ghen.
Việc gì tôi phải ghen chứ.
Tôi...không sợ...tôi không thích...Châu Diệc Phong.
Cãi nhau chán chê cho tới khi chuông vào lớp reo lên mới hết.
Chuông reo, Châu Diệc Phong mới mò về lớp, gương mặt cười cười khiến tôi chỉ muốn cho gãy hai cái răng cửa.
“Đi đâu mà không ăn cơm?”, tôi hất cằm lên hỏi
“Đi chơi bóng rổ thôi mà”, Châu Diệc phong trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội.
Đám nói dối à, tưởng tôi không biết chắc.
“Có chuyện gì à”, Châu Diệc Phong hỏi tôi.
“Ngồi lùi ra, hết chỗ ngồi rồi”, tôi giận dữ dẫm vào chân cậu ta thật mạnh rồi đẩy cậu ta ngồi lùi ra ngoài.
Châu Diệc Phong không biết chuyện gì vô duyên vô cớ bị tôi đạp cho phát, có vẻ rất đau nhưng không dám kêu, cậu ta có vẻ rất tức giận, nhíu chặt mày nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Từ lúc đấy cho tới khi tan học tôi và cậu giận nhau, không thèm nói với nhau câu nào.
Tôi cầm áo khoác khoác vào người, chẳng may vung tay hơi mạnh nên đập vào đầu cậu ta.
Không phải là tôi cố ý nhưng cũng tại hắn nói dối tôi nên tôi mặc kệ không thèm xin lỗi.
Đáng đời!
Tôi đeo ba lô ra khỏi lớp cùng tụi bạn.
Ba chúng nó vẫn cứ nhất quyết bắt tôi thừa nhận mình ghen, không bao giờ, còn lâu tôi mới nhận.
“Châu Diệc Phong, bọn tao muốn ăn bánh cá”, Phương nghi quay đầu nói với Châu Diệc Phong đang đi phía sau.
“Được, đợi mình”, Châu Diệc Phong lập tức trả lời.
Một lúc sau Châu diệc Phong quay lại với cái bánh cá trên tay, hắn chia cho Phương Nghi, Hương Chi, Vy Lam mà không chia cho tôi, rồi bốn người ra gốc cây nói chuyện vô cùng rôm rả.
Họ không thèm để ý đến tôi.
Vẫn không để ý đến tôi.
Rõ ràng cậu ta là bạn cùng bàn, là hàng xóm, lại còn là bạn hồi bé, cậu ta còn...còn...lén hôn trán tôi cơ mà. Vậy tại sao lại lơ tôi.
Cậu ta rõ ràng không thèm liếc tôi lấy một cái, Châu Diệc Phong như vậy khiến cho tôi vô cùng tủi thân.
Vì vậy tôi vô cùng tức giận, chạy đến chỗ con người kia, đập vào cánh tay cậu ta một phát, mặt hùng hổ, “Tôi cũng muốn ăn!!!”
Châu Diệc Phong bị đánh có chút bất ngờ, ôm cánh tay của mình, mặt đen lại nhìn tôi.
“Không cho phép cậu ăn, về nhà ăn cơm cho tôi!!’’
Tôi hét lên, “Tôi không thích, cậu phân biệt đối xử với tôi”
Cậu ta cũng không vừa, hét lại, “Mấy đồ này toàn đồ dầu mỡ linh tinh, cậu ăn vào cho bệnh à, về nhà tôi nấu cho ăn”.
Châu Diệc Phong, vừa nói xong câu này cả ba đứa kia đều quay sang lườm hắn.
“Tôi không thèm”, tôi hét vào mặt cậu ta.
Châu Diệc Phong trừng mắt nhìn tôi
Tôi cũng không thua kém trừng mắt nhìn lại hắn.
Học sinh đi qua thấy chúng tôi cãi nhau đều đi qua chỉ trỏ, hóng chuyện.
Ba đứa kia ăn xong, đứng một bên xem phim hay thấy nhiều người đứng lại nhìn, có vẻ thấy xấu hổ nên kéo tôi về.
“Về thôi đừng đứng đây nữa, người ta đang nhìn kìa.” Phương Nghi vừa kéo tôi vừa lên tiếng.
“Không về”, tôi bướng bỉnh hét lên tiếp tục trừng mắt.
Sức tôi làm sao bằng ba đứa nó được, chúng nó kéo tôi về nhà, đến chỗ vắng người chúng nó mới buông tôi ra.
Tôi lại điên cuồng, chạy lại chỗ Châu Diệc Phong túm cổ áo cậu ta kéo xuống.
“Cậu nói nhanh lên, sao hôm đó cậu lại hôn tôi, rốt cuộc cậu có thích tôi không?”
Ba đứa kia đứng bên cạnh đã há hốc miệng.
Châu Diệc Phong bất ngờ, đôi mắt hắn long lanh một cách lạ thường, hắn không nói gì cả.
Tôi nóng nảy, “Cậu còn nói dối tôi, hôm nay cậu đi với Phương Nghi mà dám bảo đi chơi bóng rổ.’’
Châu Diệc Phong có chút sửng sốt.
“Cậu là đồ xấu xa”, tôi rống lên.
Châu Diệc Phong mặt đen lại, hắn nhìn tôi chằm chằm, hắn tức giận hét lên.
“Cậu không thấy tôi đang hối lộ bạn thân của vợ tương lai sao?, đồ ngu ngốc.”
Cái gì?
Tôi choáng.
Tiếp tục choáng.
Bạn thân của vợ?
Mà...ba đứa này là bạn thân tôi.
Vậy...vậy...chẳng nhẽ tôi là...
Mặt tôi đỏ lên, tôi lùi về phía sau mấy bước rồi cắm đầu cắm cổ chạy như bị chó đẻ đuổi.
Thật xấu hổ, xấu hổ quá!
Về đến nhà, tội chạy ngay lên phòng, leo lên giường chùm chăn kín mít, mặc dù trời rất nóng.
Aaaaaaa, thể diện, thể diện mất hết rồi.
Chính tôi!!
Là tôi!!
Tôi đã hỏi Châu Diệc Phong có thích tôi không?
A a a a a a a a a a
Tôi chùm trong chăn khỏng phút, nóng quá, hết không khí, tôi bỏ chăn ra thở hổn hên.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Dương Uyển Khanh, là bọn tao”, Hương Chi nói.
“Đừng vào”, tôi ở trong phòng nói vọng ra.
Bọn này có bao giờ nghe tôi nói, có tiếng mở cửa, cả ba đứa đều đi vào.
“Uống thuốc chưa?” Vy Lam hỏi
Tôi cầm cái gối phi ngay vào mặt nó.
Vy Lam nhanh tay bắt được cái gối, tụi nó đều tủm tỉm cười nhìn tôi.
“Chắc chắn lúc sáng là ghen với Phương Nghi rồi”. Vy Lam liếc mắt nhìn tôi.
“Chúng mày còn...nữa”, Phương nghi vừa nói vừa chu môi hôn gió tôi.
Mặt tôi lại đỏ lên, “Tao không có’’, tôi lí nhí.
“Mày còn cãi nữa, bọn tao hiểu tất cả mà”. Hương Chi cười đầy quỷ dị.
“Hiểu cái gì mà hiểu chứ.” Tôi nhăn nhó.
“Thực ra, Châu Diệc Phong muốn biết thêm thông tin sở thích của mày nên hỏi bọn tao”. Phương nghi nói tiếp, “Nhưng đâu phải dễ, vì thế hắn phải hối lộ chị em bọn tao đấy chứ, mày nghĩ sao mà tao bỏ người yêu tao vậy?”.
“Chỉ cần một đứa hành động là đủ, ba đứa thì lộ liễu quá, nên bọn tao giao cho Phương Nghi, ai ngờ mày còn đi nhìn lén chúng nó nói chuyện rồi khóc chứ”
Vy Lam vừa nói xong, cả bọn đều cười ầm lên.
“Chúng mày, chúng mày dám bán tao với đống đồ ăn đấy à”. Tôi giận dữ
Hương Chi vỗ vỗ gương mặt tôi, “Ai bảo mày là bạn bọn tao chứ’’
“Chúng mày...chúng mày...”, tôi không thể nói nên lời, sao chúng nó lại khiến tôi xấu hổ như vậy, mai đi học sao dám đối mặt với hắn đây.
“Vậy mày có thích hắn không?” Phương Nghi chống tay nhìn tôi hỏi.
“Tao không biết”, tôi thành thật.
Tuy là tôi không ghét hắn lắm nhưng nói đến thích, thì tôi thật sự không biết.
“Mày thử xem”, Vy Lam nhìn tôi.
“Thử?” tôi hỏi lại.
“Châu Diệc Phong mà hỏi mày thích hắn không thì mày cứ nói có để bọn tao được ăn kem.” Hương Chi giải thích.
Tôi tức giận, đứng bật dậy, giơ nắm đấm lên. Bọn nó thấy vậy đã vội chạy xa ra khỏi cửa, trước khi đi chúng nó còn không quên nói vọng lại.
“Nhớ đồng ý đấy”
Tụi này chỉ vì bữa kem mà bán tôi, thật đáng đánh.
Tại chúng nó mà sảy ra chuyện này mà hại tôi cả đêm không ngủ được, nằm trên gường lăn qua lăn lại, không biết ngày mai làm sao đối mặt với Châu Diệc phong đây.