Đã hơn tháng kể từ khi kể từ khi chuyện bà dì tôi sảy ra. Từ hôm đó tôi không dám nhìn thẳng mặt Châu Diệc Phong lần nào. Lúc nào tôicũng cô gắng hạn chế không gặp mặt hắn ở mức tối đa kể cả ở nhà cũng như ở trường.
Khi trả áo cho Châu Diệc Phong, tôi cũng không dám đưa trực tiếp mà lại lén lén lút lút cất áo vào cặp hắn rồi viết câu cảm ơn trên giấy nhớ dán vào.
Thế là xong.
Chứ nếu gặp trực tiếp tôi không biết sẽ có truyện gì sảy ra nữa
Châu Diệc Phong cũng coi như chưa từng có chuyện này sảy ra, hắn không nói gì cho dù biết tôi trả áo cho hắn.
Điều này thật quá tốt.
Đầu giờ, tôi tung tăng bước vào canteen, Hôm nay tôi đã quyết tâm ăn được bánh mỳ ngon nhất của cô Tâm.
Tôi chỉ vừa mới đặt chân vào cửa canteen thôi mà...tại saooo.
"Dương Uyển Khanh, mau đứng lại cho cô".Nghe giọng của cô giáo tôi giật mình quay đầu lại nhìn
Cô giáo cười tươi như hoa vẫy vẫy cánh tay kêu tôi đến gần, một cảm giác bất an nảy sinh trong tôi.
"Uyển Khanh, em về phòng tổ của cô bê bộ mô hình về lớp, tiết sau thực hành nhé".
Biết không thể từ chối, tôi đành vâng vâng dạ dạ, nước mắt rôi đầy trong lòng.
Đã thế trước khi rời đi, cô còn tặng tôi một câu, "Em ăn ít thôi, đừng ăn nhiều quá, ăn nhiều sẽ không có ai thích đâu"
Cô ơi sao cô đối sử với em như vậy, bánh mỳ ơi đừng đi mà~~~
Tôi tuy đau đến đứt ruột nhưng tay vẫn ôm một thùng đồ lớn che khuất cả tầm nhìn. Tuy nhiều nhưng chúng cũng không nặng lắm vì toàn là những mô hình bằng nhựa.
Mô hình và tôi tay trong tay tiến về lớp, vừa đi vừa nhờ mọi người tránh đường.
Nhưng do không nhìn được dưới chân nên vừa đến bậc thang lên hành lang tôi đã bị vấp và ngã về phía sau.
Ngã là chuyện hay sảy ra với tôi, cũng quen rồi. Nhưng lần này ngã rất lạ, rất êm, không đau tí nào.
Ngã ra đất là chuyện nhỏ, chỉ phải chịu đau thôi. Nhưng ngã vào người khác lại là chuyện không đơn giản tí nào.
Tôi loay hoay một hồi cố ngồi dậy nhưng không được, hình như tóc tôi bị mắc vào đâu đó rất chặt, không gỡ được.
'‘Cậu còn nằm đấy, không mau ngồi dậy, tôi sắp bị cầu đè chết rồi đây này!!!”
Cái giọng nói đó...
Là nó rồi...
Tôi nghe xong đã phát run. Vừa nghe tôi đã biết là ai rồi.
tôi cố kéo tóc mình ra khỏi chỗ bị mắc nhưng càng kéo lại càng đau thêm. Sao nó lại bị mắc chặt như vậy chứ.
Tha cho tôi đi.
Tôi luống cuống, tay chân loạn xạ cố gỡ tóc nhưng càng gỡ nó càng rối và mắc chặt hơn. Đang xoay xở với mái tóc đang rối loạn chợt tôi nghe thấy tiếng nghiến răng của ai kia.
“CẬU ĐỪNG LOẠN NỮA”
Nghe xong tôi bất động ngay tại chỗ.
Một bàn tay luồn qua mái tóc, cận thận gỡ cho cô một cách nhẹ nhàng. Sau đó Châu Diệc Phong đẩy lưng tôi giúp tôi ngồi dậy.
Không cần phải nói chắc ai bũng biết cảm giác của tôi bây giờ như thế nào.
Giúp tôi đứng lên, Châu Diệc Phong cũng nhanh chóng đứng dậy cùng tôi xếp gọn mô hình vào thùng giấy rồi ôm giúp tôi đi về lớp.
Suốt dọc hành lang cả hai đều im lặng không nói gì. Cuối cùng tôi cũng vứt đi sự xấu hổ mà lắp bắp.
“Cậu...tôi...tôi...chuyện vừa nãy tôi xin lỗi. Còn...còn...chuyện lần trước tôi cảm ơn cậu”
Tôi nói xong mà bên cạnh không có tiếng trả lời, như kiểu mình bị tự kỉ vậy
Sắp đến gần đến lớp Châu Diệc Phong dừng lại, cúi đầu nhìn tôi.
“Vậy cậu định làm gì để cảm ơn tôi?”
“Cậu...cậu muốn thế nào cũng được, nhưng phải nằm trong khả năng của tôi.”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết”
Châu Diệc Phong xoay người, sải đôi chân dài bước về lớp.
Tình tôi rất tò mò và hay nghĩ ngợi linh tinh. Hắn lại còn nói bí hiểm như vậy khiến tôi cả giờ không nghe cô giáo giảng.
Nhịn không được, tôi nhích lại gần nhẹ nhàng hỏi. Nếu không tôi sẽ ngủ không yên.
“Cậu nói đi, cậu muốn tôi làm gì, nhanh lên, tôi còn chuẩn bị”.
“Nàyy, tai câu có vấn đề à?”
Cái tên này, dám phớt lờ tôi.
To gan, người đâu, đem hắn ra chảm.
Sau một màn độc thoại và độc thoại nội tâm của tôi, Châu Diệc Phong không phản ứng gì hắn vẫn chú tâm nghe giảng
“Có phải cậu định bán tôi cho mấy ông già phải không, cậu đừng thấy tôi xinh đẹp là muốn làm gì tôi cũng được nhá”
“Cậu nói thử xem?” giọng của hắn nhẹ nhàng nghe rất êm tai, nhưng vào tai tôi thành ra rất khủng khiếp.
Châu Diệc Phong híp híp đôi mắt lại. Tôi nhìn ánh mắt của hắn vô cùng tà ác.
giây... giây... giây... trôi qua hắn vẫn nhìn tôi, nhìn tôi tới mức run lên
“Cậu, xinh đẹp á, bán cậu, cậu đang nằm mơ à, tỉnh lại đi, bán cậu thì tôi được mấy đồng, thà tôi bắt cậu lại làm osin cho tôi, hằng ngày nấu cơm giặt quần áo, dọn dẹp cho tôi là may mắn cho cuộc đời cậu lắm rồi, may ra tôi còn cho cậu tiền thưởng nếu chăm chỉ, làm việc tốt”
“Cậu...cậu...cậu muốn chết à!!!” tôi tức giận gằn ra từng chữ một
Cái tên này, hắn chán sống rồi, chưa được chứng kiến “Thần meo chưởng” của tôi nên không biết trời cao đất dày là gì.
Tuy nhiên, tôi chưa kịp suy nghĩ hết tư thế thần chưởng của tôi thì thấy nặng nặng bên vai.
“ Nào, tránh ra”, Tôi đẩy cái gì đó trên vai mình
“Nếu tôi không tránh thì sao?” Tôi giật mình quay đầu lại, cô giáo sinh đang đứng sau lưng tôi. Quay ra nhìn cả lớp thấy chúng nó đang nhìn tôi Và Châu diệc phong tủm tỉm cươì.
Cười cái gì mà cười, tôi trợn mắt nhìn chúng nó.
“Hai anh chị giỏi lắm, ngồi học không nghe giảng còn sống chết gì ở đây. Mau ra ngoài đứng cho tôi, hết giờ ở lại trực nhật.”
Vậy là tôi ai oán đứng canh cửa lớp cùng Châu Diệc Phong và tất tôi nhiên không quên ban tặng cho hắn một ánh mắt sác bén như cái móc muốn móc vào gương mặt đáng ghét của hắn vậy.
Không có gì lạ hắn nghiễm nhiên trở lại là kẻ đáng ghét đứng đầu danh sách đen của tôi.
Vào giờ ra chơi, tôi hay cùng những đứa bạn của mình túm tụm lại một chỗ bốc phét, nhưng hôm nay tôi không còn sức lực nào cả, đứng cả tiết chân tôi đã bại liệt rồi, tí còn ở lại trực nhật nữa, nằm bẹp dí trên bàn, nước mắt+ING.
Chúng nó bàn tán cái gì tôi mặc kệ nhưng vấn đề là đề tài tán phét của chúng nó lại nằm trên người tôi.
“Tao thấy dạo này Uyển Khanh nhà chúng ta và Châu Diệc Phong rất thân thiết nha!” Hương Chi gãi cằm liếc nhìn tôi.
“Đúng vậy, lần trươc nó đau bụng, mà không thấy Châu Diệc Phong dưới sân thể dục lên lớp thì thấy hai đứa nó ngồi cạnh nhau mặt còn hồng hồng nữa” Vy Lam nói
Phương Nghi cũng không thua kém, “Ngồi cùng bàn, nhà sát vách, hôm nay còn nói chuyện đến mức bị phạt, chắc chắn có tình ý gì ở đây, lửa gần rơm lâu này cũng bén.’’
Chúng nó nói xong đều im lặng.
giây qua đi, tôi chỉ nhe thấy tiếng thở trong không khí, giây nữa qua đi vẫn là tiếng thở trong không khí.
Tôi quay sang nhìn tụi nó.
Ôi mẹ ơi, một loạt ánh mắt đang nhìn tôi, ý gì đây.
Những ánh mắt tràn ngập mờ ám.
Tôi run lên, mồ hôi lạnh ứa ra, “Chúng mày...chúng mày... định...định làm gì hả?” tôi lắp bắp.
“Mày với Châu Diệc phong” Chúng nó đồng thanh nói.
“Hả?”
“Mày thích Châu Diệc Phong phải không?” Vy Lan dí sát mặt nó vào tôi như hỏi cung tội phạm vậy.
Cùng lúc đó một loạt ánh mắt nóng rực đều hướng đến tôi thăm dò.
Thua, thua thật với bọn này, không hiểu chúng nó đang nghĩ cái gì nữa.
“Chúng mày đừng có nói linh tinh, làm gì có chuyện đấy” tôi xua tay.
‘’Có thật không, vậy trong giờ mày với hắn nói chuyện gì mà bị phạt”. Hương Chi nhìn tôi với ánh mắt quỷ dị.
Tôi im lặng~~~
Chúng nó nhìn biểu hiện của tôi, tôi nhìn biểu hiện của tụi nó.
“Đính thị là mày thích Châu Diệc Phong rồi”. Chúng nó đạp bàn nhìn tôi đồng thanh.
Trời ơi, thật là oan quá.
Tôi vội vàng lăc đầu thật mạnh,”Không bao giờ có chuyện đấy, tao tuyệt đối không thích hắn, chỉ có đứa điên mới thích hắn”
Ặc, vừa nói xong, liền thấy bóng dáng Châu Diệc Phong lấp ló sau lũ bạn, không biết hắn có nghe thấy những lời tôi vừa nói không. Tôi hoảng hốt nhìn theo từng cử chỉ của hắn.
Trong lòng cầu trời cho hắn không nghe được những gì tôi vời nói.
Càng ngày hắn càng tiến gần về phía tôi, rất gần, hắn ngồi vào vị chí của mình, híp đôi mắt nhìn tôi,”Cậu cũng đâu có phải người bình thường”.
Ông trời ơi, tell me why...
Vâng, câu nói này của hắn dường như đã giải đáp mọi thắc mắc của đám bạn tôi.
Chúng nhìn tôi cười như nhặt được vàng vui vẻ về chỗ.
Cuối giờ tôi phải trực nhật cùng tên kia, tôi dùng tốc độ bàn thờ làm hết phần việc của mình, rồi chạy ra chỗ châu Diệc phong đang quét lớp, đá một phát vào chân hắn trả thù cho việc hắn bảo tôi không bình thường rồi chạy thục mạng về nhà.
Đá hắn được một phát, cảm giác thật sung sướng nha.