Từ lâu trong phòng đối ngoại - nơi vàng thau lẫn lộn đã lưu truyền nhiều phiên bản khác nhau, thêu dệt mối quan hệ giữa “mỹ nhân” CEO và hot boy “mặt lạnh” A Ảnh.
Có người nói, thực ra hai người là anh em cùng cha khác mẹ. Cha của “mỹ nhân” hồi trẻ trăng hoa bên ngoài nên có con riêng. Hơn hai mươi năm sau, ông đã tìm lại được người con ấy. Thế nhưng vì là con vợ lẽ nên nói cho cùng khó mà được kế nghiệp cả giang sơn, nên chỉ còn cách làm một tùy tùng không danh phận bên cạnh “đông cung thái tử”.
Phiên bản này khiến nhiều người đẹp trong phòng đối ngoại thấy thương cảm và tiếc nuối cho A Ảnh. Đến nỗi hình tượng mặt lạnh cùng dáng vẻ cao lớn cũng được coi như vỏ bọc mà anh cố tình khoác lên để che giấu nội tâm thực sự của mình. Người ủng hộ phiên bản này phần lớn là các mợ, trong đó, người đứng đầu chính là cô Tường làm lao công tại công ty.
Cũng có người nói, hai người họ thực ra là một đôi. Một bên là vị sếp đẹp trai đến nghẹt thở nhưng lại chưa từng có scandal nào về chuyện tình ái, lúc nào cũng lạnh tanh với tất cả nữ nhân viên trong khách sạn. Một bên là thuộc hạ hết mực trung thành, thân hình cao lớn cường tráng, ít nói nhưng lại cung cúc tận tụy, lúc nào cũng như hình với bóng bên cạnh CEO. Hai người này dù nhìn nhận kiểu gì đi nữa, chắc chắn phải là một đôi gay có một không hai trên khắp thế giới này! Tuy còn phải nghiên cứu thêm mới biết được rốt cuộc ai mới là người tấn công trước, nhưng đây đã là một sự thật vô cùng hiển nhiên.
Phiên bản này cũng khiến nhiều chị em trong phòng đối ngoại bàn tán sôi nổi, trong đó người cầm đầu chính là cấp trên của Thượng Linh – trưởng nhóm Thái Hoa.
Đương nhiên, cũng có một số chị em lại ủng hộ một số phiên bản khác như phiên bản báo ân báo oán, phiên bản vô gian đạo... Tuy nhiên, chúng tôi cũng sẽ không liệt kê cụ thể ở đây nữa.
Trong giây phút này, vấn đề cốt lõi là, Thượng Linh – nhân viên mới vào phòng đối ngoại, nhờ thời cơ hiếm có trong buổi tối nay, lại trở thành người đầu tiên biết được chân tướng mối quan hệ phức tạp và si mê ràng buộc giữa cả hai. Không còn nghi ngờ gì nữa, “mỹ nhân”… đang ghen.
Thượng Linh rầu hết cả lòng. Tình hình này xem chừng, ứng cử viên cho vị trí “sổ gạo” dài hạn trung thành và ngờ nghệch đã không cánh mà bay rồi. Trên cả quãng đường về, Thượng Linh tựa cằm lên cửa sổ xe thổi gió. Ánh mắt cô xa xăm, mơ màng. Cô không ngừng suy tính trong lòng: Có nên “chỉnh” anh ta lại thành “chuẩn men” hay không? Và liệu có “chỉnh” lại được hay không? Anh ta cũng có đáng phải “chỉnh” lại không?...
Thượng Linh cứ đắn đo như vậy suốt cả quãng đường về và người ngồi cạnh cô cũng chẳng nói lấy một lời. Như thường lệ, xe dừng lại tại giao lộ, đây không phải là lần đầu tiên cô đi xe của CEO về. Một tháng trước, sau khi ăn xong Augus cũng tiện đường đưa cô về nhà. Nhưng không giống những lần trước đó, lần này không có A Ảnh đi cùng.
Thực ra lúc nãy khi ở cửa khách sạn, “bạn” A Ảnh định lên xe đi cùng, nhưng “mỹ nhân” lạnh lùng lườm một cái, khiến anh ta miễn cưỡng rụt tay lại, đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn hai người lên xe. Xem chừng, “quan lớn” CEO có việc cần phải nói riêng với Thượng Linh.
Cửa trước chiếc Bentley vừa mở, theo chỉ thị của ông chủ, lái xe phải xuống nhường không gian trong xe lại cho hai người phía sau. Trong xe bỗng vang lên bản concerto của Bach, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô. Với khoảng cách gần đến mức này trong ánh trăng mờ ảo, Thượng Linh phát hiện ra phía dưới mắt trái Augus có một nốt ruồi nhỏ. Thì ra đây là nốt ruồi lệ trong tiểu thuyết. “Yêu tinh” đúng là “yêu tinh”, cần gì là có nấy.
Thông thường trong trường hợp này, để bảo vệ tình yêu của mình, các nhân tình thường sẽ có phản ứng như thế nào? Một là, dùng lời nói uy hiếp, hai là trực tiếp dùng tiền bạc để dứt khoát tống cổ đối phương. Dù là biện pháp nào đi nữa thì Thượng Linh cũng đều thích cả.
Song lần này, Thượng Linh đã đoán nhầm. Sau một hồi im lặng, những ngón tay đẹp đẽ của Augus hướng về phía cô, đặt lên lưng cô, kéo cô lại gần. Hai người sát đến mức không còn một khe hở nào, sau lớp quần áo mỏng, cô còn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Augus. Anh nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đến ngạt thở ấy.
Đôi môi thoảng mùi hương bạc hà khẽ nhếch lên trước mặt cô, giọng nói cương quyết lạnh lùng: “Tôi muốn em làm người tình của tôi!”
Thượng Linh suýt té xỉu…
Augus là tên tiếng Anh của “mỹ nhân” CEO nên tất cả nhân viên trong VIVS đều gọi ông chủ của mình bằng tên gọi này. Tên gọi “Augus” có một ý nghĩa độc nhất vô nhị, mà theo quan điểm của Mễ Mễ, nó vô cùng phù hợp với vị CEO có gương mặt “yêu tinh”, tính tình “yêu quái” này.
Mễ Mễ rất mừng cho Thượng Linh vì hiếm lắm mới có một người đàn ông vừa đẹp vừa giàu chủ động theo đuổi. Nhưng vấn đề ở chỗ Mễ Mễ không thể nào hiểu được, tại sao lại là “người tình”, mà không phải “người yêu”?
Thượng Linh giải thích cho Mễ Mễ rằng: Đối với một vị tổng giám đốc điều hành có địa vị xã hội như vậy, gay là một từ ngữ cực kỳ cấm kỵ. Anh ta muốn tìm cho mình một tấm bia đỡ đạn và đồng thời nhằm loại bỏ một tình địch tiềm ẩn. Đương nhiên, Thượng Linh cũng không loại trừ khả năng, đối phương bị cô tấn công chóng vánh, khi chưa phải “chỉnh” đã trở lại thành “chuẩn men”.
Bị Thượng Linh công chúa quay cho một hồi, Mễ Mễ chốt lại một câu: “Mình thấy Augus có lẽ là một gay tương đối mạnh, khả năng hắn lôi cậu ra làm bia đỡ đạn vì thế cũng cao hơn một chút. Vậy cậu đồng ý rồi à?”
“Anh ta đáp ứng yêu cầu, thì đương nhiên là mình đồng ý rồi!”
“Yêu cầu gì?”
Thượng Linh rút một tờ giấy mỏng từ túi xách ra, kẹp vào giữa hai ngón tay, vẫy vẫy trước mặt Mễ Mễ cười: “Baby, ngày mai chúng ta chuyển nhà thôi!”
Tờ giấy đó là một tấm séc, có năm chữ số. Hơn nữa bắt đầu từ giờ phút này, tháng nào cũng sẽ có một tờ séc như vậy.
Hay nói cách khác, Thượng Linh đã được bao. Mà người bao cô, là một tay gay.
Sau một hồi ngẩn người, Mễ Mễ nước mắt rưng rưng nói: “Thượng Linh! Chúc mừng cậu! Cuối cùng cậu cũng tìm được chủ nhân rồi!”
“Tại sao lại là chủ nhân mà không phải người tình?”
“Anh ta là gay, mà gay thì sẽ không làm chuyện ấy với cậu, cũng giống như chúng ta nuôi chó, mèo, cá, rùa… Cậu sẽ có cảm giác ham muốn một con rùa hay sao?”
“…”
Ba ngày sau, Thượng Linh và Mễ Mễ chuyển nhà.
Căn nhà nằm trên tầng cao của khu đô thị mới, kết cấu hài hòa với hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh. Dù chỉ có năm mươi mét vuông nhưng môi trường xung quanh rất sạch sẽ, nội thất đầy đủ, và quan trọng nhất là vị trí này rất gần công ty của Mễ Mễ, đồng thời quãng đường từ đây đến VIVS của Thượng Linh cũng rút ngắn lại một nửa so với nhà cũ.
Hôm chuyển nhà, hai người bất ngờ gặp A Ảnh tại ngã tư đường vào khu nhà. Thời tiết nóng nực, khác hẳn khi đi làm, A Ảnh mặc quần bò áo phông. Những cơ bắp săn chắc hiện rõ qua lớp quần áo cùng gương mặt đẹp trai và kiên nghị, khiến Mễ Mễ đổ gục ngay lập tức. Cô nàng liền giả bộ yếu ớt bị cảm, khiến A Ảnh không thể không giúp hai người dọn nhà.
Sau khi mọi thứ đâu vào đấy, Mễ Mễ đề nghị mời A Ảnh đi ăn để cảm ơn.
A Ảnh từ chối liên hồi, nhưng tuyệt nhiên không thể là đối thủ của Mễ Mễ, cuối cùng vẫn bị kéo đến một quán ăn Tứ Xuyên.
Trong lúc A Ảnh vào nhà vệ sinh, Thượng Linh cảnh cáo bạn hiền thêm một lần nữa: “Anh ta là gay, mà khả năng rất lớn là thiên về nữ tính đấy!”
“Không vấn đề gì, mình có thể tấn công được!” Mễ Mễ đúng là mê trai.
“…”
Lúc gọi món, Mễ Mễ gọi một chầu bia lạnh, nghĩ ra hàng loạt các lí do để bắt A Ảnh cạn ly. Đến lúc cả chầu bia gần chạm đáy, mới thấy gương mặt A Ảnh có vẻ đỡ đăm chiêu, lạnh lùng hơn. Khi Mễ Mễ đang chuẩn bị sẵn danh sách các vấn đề cần hỏi, thì điện thoại A Ảnh đột ngột đổ chuông. Sau khi nghe máy, gương mặt vừa nhẹ nhõm đi chút ít lại trở nên nghiêm nghị chỉ trong giây lát.
“Vâng, được rồi! Em biết rồi!” Sau mấy câu trả lời ngắn gọn, A Ảnh nhìn hai người trước mặt, giọng chần chừ trả lời người trong điện thoại: “Là Thượng Linh, hôm nay cô ấy và bạn chuyển nhà, lại đúng là khu nhà em.”
Không biết người đó nói câu gì mà sau khi gác máy, A Ảnh không muốn nói chuyện nữa, bữa ăn của họ cũng vì thế mà chỉ qua loa rồi kết thúc.
Về đến nhà, Mễ Mễ nói với Thượng Linh, chắc chắn người gọi đến là “mỹ nhân” cấp trên.
“Ngày nghỉ mà cũng quản chặt như thế, đúng là tay đàn ông đáng ghét!” Mễ Mễ nói đầy căm tức: “Thượng Linh, mau mau chóng chóng mà “chỉnh” lại chủ nhân của cậu đi!”
“Mình đi ngủ rồi!” Thượng Linh vội lẻn về phòng.
Sau ngày nghỉ, Thượng Linh lại tiếp tục đóng vai trò nhân viên mới vào tại nơi “vàng thau lẫn lộn” – phòng đối ngoại.
Thực ra thì, vị trí nhân viên phòng đối ngoại của Thượng Linh cũng chẳng có gì to tát ngoài việc mỗi ngày đánh văn bản, photo tài liệu, làm chân chạy nghe mọi người buôn dưa lê, đi mua đồ uống cho trưởng nhóm Thái Hoa.
Khách sạn sao tráng lệ, sáng sủa, nội thất nơi nào cũng rất phong cách, đài phun nước đẹp như mơ, thiết kế nội thất cùng những chùm đèn pha lê tạo nên hiệu ứng thị giác hoàn hảo. Nếu như không có bản mặt đả kích của Augus, Thượng Linh sẽ rất thích việc đưa tài liệu lên cho anh ta. Vì trên đường đưa tài liệu, thỉnh thoảng cô cũng có thể đi tản bộ. Đồng thời, do đây là hệ thống khách sạn cao cấp hàng đầu trong toàn quốc nên những khách ra vào nơi này không phải là người giàu có thì cũng là người có địa vị sang trọng. Điều này có thể nói là cơ hội vô cùng tuyệt vời cho người vẫn đang muốn tìm một nhân vật làm “sổ gạo” dài hạn thực sự như Thượng Linh.
Tuy nhiên, mọi thứ đôi khi cũng hơi đen đủi. Ví dụ như lúc này đây, trên hành lang vườn hoa trên không tầng hai, Thượng Linh bất ngờ gặp lại một người quen.
Thượng Linh đã quên rất nhiều người cô biết từ hồi mười bảy tuổi trở về trước. Trong đó có cả bạn học và bạn bè bình thường. Môi trường thay đổi không chỉ ảnh hưởng đến đời sống vật chất mà còn tác động lên nhiều điều khác nữa. Dù bây giờ Thượng Linh muốn tìm người yêu đến mức nào đi nữa, nhưng chỉ cần đối phương có dính dáng đến quá khứ, cô sẽ kiên quyết không bao giờ để ý đến. Có lẽ cậu ta là khách nghỉ tại khách sạn. Khi hai người đi lướt qua nhau, cậu ta đột nhiên gọi tên cô.
“Cậu không nhận ra mình sao? Năm lớp mười mình ngồi sau bàn cậu! Mình còn viết thư tình cho cậu nữa, cậu có nhớ không? Viết xong mình còn lén nhét vào cặp sách cậu!” Dường như cậu ta rất phấn khởi, liên tục tuôn ra cả một tràng dài, vội nói năm đó Thượng Linh đột nhiên chuyển trường làm cậu ta tiếc nuối vô cùng.
Thượng Linh đã định đi nhưng cậu ta kéo cô lại, hỏi cô đang ở phòng số mấy, nói lâu ngày mới gặp lại nên nhất định phải mời cô đi ăn.
Thượng Linh nói bừa một con số rồi định bước đi, nhưng cậu ta liền kéo cô lại, gương mặt phấn khởi càng thêm nhiệt tình: “Cho mình số điện thoại của cậu. Bao năm rồi, chẳng mấy khi mới gặp lại được nhau, chứng tỏ chúng mình có duyên phận, mình sợ cậu lại tự nhiên mất tích đâu mất. Cho mình số điện thoại thì yên tâm hơn…”
Trong lúc đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên người cậu ta nghiêng hẳn. Thượng Linh chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt như nhòe đi, người đang quấy rầy cô bị ngã cách xa mấy mét.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh cô đã xuất hiện một bóng người mảnh khảnh đứng hững hờ, gương mặt trắng bóc không tì vết từ từ cúi xuống, giọng nói không có chút thành thật nào hướng về phía người đàn ông vừa bị ngã đang nằm dưới đất: “Xin lỗi! Tôi bị trượt tay!”
Thấy khóe miệng gợi cảm khẽ nhếch lên, Thượng Linh lại chán nản. Ông anh, có thật là anh bị trượt tay không vậy?
Còn nữa, có phải anh ta… Anh ta đang cười hay không vậy?
Đây là nụ cười đầu tiên kể từ khi cô biết Augus, cảm giác đó quả thật là… quá ma quỷ!