Chỉ Được Yêu Mình Anh

chương 51: thủ phạm chính

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thượng Linh còn tưởng mình đã nhìn nhầm khi gặp Mã U trên đường. Vì bên cạnh Mã U là một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi, vừa ăn kem vừa nắm tay cô chạy loăng quăng. Cậu bé gọi cô là Mommy.

Mommy!?

Thượng Linh vừa tan ca đứng sững người bên vệ đường, gió thổi mạnh phát lên tiếng kêu phần phật.

Những đường nét trên mặt cậu bé rất đẹp, mắt mũi miệng đều vô cùng xinh xắn, gương mặt này… Hay là, lẽ nào, có phải… Cô vội chạy đến, chặn trước mặt hai người đó, chỉ vào cậu bé, run rẩy nói: “Nó không phải là… con riêng của… Diệp Thố đấy chứ?”

Gương mặt Mã U chuyển từ ngạc nhiên sang kinh hoàng, rồi lại từ kinh hoàng trở về hoảng hốt, sau đó tức giận đến điên cuồng. Tâm lý cực kỳ phức tạp, rất có tính nghệ thuật.

Nói một cách đơn giản, Mã U tức đến uất nghẹn: “Sao lại thế được chứ?”

“Mommy!” Cậu bé lay lay tay Mã U, liếc nhìn Thượng Linh: “Cô ấy nói đúng không hả mẹ, con không phải con của Daddy, là con riêng sao!”

“Đừng quan tâm đến cô ta! Cô ta điên rồi!” Mã U xoa xoa đầu con trai.

“Cô kết hôn rồi sao? Nó có cha ư? Là con đẻ sao?”

“Mommy…”

“…” Mã U tức tối bước đi.

Mười phút sau, hai người lên quán cà phê ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại. Mã U nhìn về phía cầu trượt trẻ em bên ngoài, rồi lại quay vào nhìn Thượng Linh thở dài: “Con riêng của Diệp Thố? Chắc chỉ có mình cô mới nghĩ ra được việc này.”

“Tuy không phải là người yêu cũ, nhưng nếu là tình một đêm, thì sẽ giải thích được tất cả những việc này.”

“Cứ coi như cô không tin tôi, thì cũng nên tin cậu ấy chứ!” Mã U khuấy cốc trà sữa: “Cậu ấy yêu cô đến mức nào cô phải rõ hơn ai hết chứ!”

“Tôi chỉ thấy hai người cứ lén lút đầu mày đuôi mắt, lại còn làm chuyện ám muội.”

Mã U khẽ nói: “Lúc đó đương nhiên cô chỉ thấy những điều đó, vì những điều ấy vốn được sắp đặt để cho cô thấy…”

“Đúng vậy, ông bố hữu danh vô thực ấy bảo cô làm cho tôi xem, có phải không?” Sau khi nghe chính miệng Diệp Thố khẳng định Mã U không phải là người yêu cũ của anh, cô gần như đã hiểu ra tất cả. Đồng thời cũng hiểu được lý do tại sao hai người phải sống tại tư gia nhà họ Diệp ba tháng mới được phép tổ chức hôn lễ. Ông Diệp nghĩ đủ mọi cách để chia cắt hai người.

Nhưng như những gì Thượng Linh suy đoán, nếu nhà họ Diệp khiến nhà họ Thượng phá sản, Diệp Minh chẳng có lý do gì lại căm ghét cô đến thế. Cô dần cảm thấy, mọi việc không hề đơn giản như vậy. Vì vậy lúc này cô muốn biết sự thật.

“Tôi không rõ.”

“Cô không rõ ư? Cô không phải là người yêu cũ của Diệp Thố, chẳng có xung đột gì về lợi ích với tôi, chỉ vì Diệp Minh tìm cô, nên cô nhiệt tình đóng kịch như vậy sao? Một câu “tôi không rõ” của cô liệu có quá giả dối không?”

“Không rõ là không rõ.”

Thượng Linh đá lông mày, kéo dài giọng “ô” một tiếng, tiếp đó vẫy tay về phía cậu bé đang chơi cầu trượt: “Bé ngoan! Đến đây với cô nào, cô kể cho bé những chuyện không phải của mẹ bé với Daddy nào!”

“Ơ!”

“Tôi muốn biết sự thật!”

“Tôi không rõ!”

“Bé ngoan, cô có kẹo này! Đến đây nào…”

“…”

Mã U biết rõ thực ra cô quyết định nói cho Thượng Linh mọi chuyện không phải vì bị cô đe dọa. Có lẽ vì hơn một năm sau khi Thượng Linh bỏ đi, cô tận mắt chứng kiến Diệp Thố chìm sâu trong đau khổ và mâu thuẫn. Có lúc cô đã từng nghĩ, phải chăng mình đã sai? Đã giúp nhầm người?

Hoặc là vì cô cảm nhận được tình cảm của Thượng Linh dành cho anh khi thấy thái độ cô lúc nói hai người đã quay lại với nhau. Liệu có phải Thượng Linh cũng yêu Diệp Thố không?

Có lẽ giải đáp thắc mắc này không hẳn là một chuyện tốt cho Diệp Thố.

“Lần đầu tiên tôi gặp Thố, cậu ấy mới mười tám tuổi. Năm ấy, tôi vừa đi thực tập theo cô giáo. Cậu ấy vốn là bệnh nhân của cô giáo tôi, cũng là bệnh nhân đầu tiên của tôi.”

“Bệnh nhân…?”

“Phải!” Mã U lặng lẽ nhìn thẳng vào cô: “Tôi chưa nói cho cô biết nghề nghiệp của tôi. Tôi là một… bác sĩ tâm lý.”

Mã U không tài nào hình dung nổi cảm giác của mình lần đầu tiên khi thấy Diệp Thố. Các ví dụ trong sách thường mô tả, tâm trạng của phần lớn bệnh nhân tương đối thất thường, sẽ khóc lóc, phẫn nộ, khua chân múa tay thậm chí chửi bới trong quá trình điều trị.

Nhưng anh lại vô cùng yên lặng, giống như con thú bé nhỏ vừa bị thương, cuộn tròn người trên một góc sô pha, không hề nói một lời nào. Có lúc lại cúi đầu, viết lên giấy cùng một cái tên.

Đối với bác sĩ, anh là một trường hợp rất nan giải vì anh không chịu giao tiếp, nên không có cách nào điều trị được. Lúc đó cô chỉ nghe cha anh nói anh bị chấn động nghiêm trọng nhưng không biết nguyên nhân gây ra chấn động ấy là gì.

Trong ấn tượng của Mã U, Diệp Thố là một chàng trai rất gầy. Có lẽ đang trong giai đoạn phát triển nên trông lại càng mong manh hơn. Vậy mà Diệp Minh lại nói với cô, hơn một năm trước đây, anh vẫn còn là một chàng trai rất béo nặng hơn kg.

Chỉ trong vòng một năm, vậy mà lại gầy đi hơn kg… Cha anh nói cho Mã U và cô giáo biết, một năm qua anh không chịu ăn uống gì. Nỗi căm thù hiện rõ trong đôi mắt Diệp Minh, ông nói nếu rời khỏi nhà ấy sớm hơn, mọi việc có lẽ đã không tồi tệ đến mức này.

Mã U không biết anh đã gặp phải chuyện gì, có lẽ vì anh là bệnh nhân đầu tiên cô tiếp xúc, hoặc có lẽ tuy gầy gò tiều tụy nhưng những đường nét trên gương mặt chàng trai ấy vẫn đẹp đến độ làm trái tim người khác đập loạn nhịp… Cô không thể hiểu nổi, người nào lại có thể nhẫn tâm làm tổn thương anh.

Sau này nghĩ lại, cô cũng không hoàn toàn trong sáng khi gắng sức giành anh từ cô giáo, để anh trở thành bệnh nhân chính thức đầu tiên của mình. Dẫu sao, cô cũng chỉ lớn hơn anh có ba tuổi.

Cũng giống như vô tình phát hiện một tác phẩm nghệ thuật bằng pha lê đầy vết thương, hy vọng có thể xóa đi những đau thương ấy bằng tài năng của mình, đem lại sức sống mới cho đôi mắt đã mất hết hy vọng của anh.

Một năm đó, ngoài giờ học trên lớp, cô dành tất cả thời gian vào việc nghiên cứu và trị liệu. Mỗi lần thấy anh có tiến triển, cô lại không ngừng chờ mong. Đến một ngày anh bình phục, khi anh trưởng thành, khi nụ cười đã quay lại trên môi anh, lúc đó anh sẽ thành một người đàn ông tuyệt đẹp đến mức nào. Lúc đó, liệu có còn ai nhẫn tâm làm tổn thương anh nữa không?

Ít nhất, cô tuyệt đối không thể làm điều đó. Cô là bác sĩ của anh, cũng là bạn anh, là trụ cột tinh thần của anh, khi anh muốn giao tiếp trở lại, anh luôn tìm cô dốc bầu tâm sự. Lúc nào cô cũng là người giúp đỡ anh, nhưng đáng tiếc, anh chưa bao giờ từng coi cô như một người phụ nữ.

Giống như cậu em trai cần người chị gái, mối quan hệ thân thuộc không bao giờ có thể thay đổi được nữa. Vì trong lòng anh, mãi chỉ có người ấy.

Anh vẫn thích viết tên người ấy lên giấy khi trị liệu, viết đi viết lại như muốn khắc ghi sâu trong tim, đời này kiếp này mãi không bao giờ quên.

Sau này khi anh dần bình phục, cô nhìn anh gắng sức học tập, nỗ lực trưởng thành, mỗi ngày một xuất sắc hơn, và cũng mỗi ngày một trầm lắng hơn. Về sau, cô đi nước ngoài du học, lần gặp mặt tiếp theo của hai người chính là lần tại nhà họ Diệp. Người được viết tên trên giấy, cuối cùng đã trở thành vợ anh.

Mỗi tiếng thốt lên từ miệng Mã U đều khiến Thượng Linh không dám tin vào tai mình. Diệp Thố năm mười tám tuổi, một Diệp Thố đau ốm, một Diệp Thố cô không hề hay biết.

“Những chuyện này, tại sao anh ấy lại không nói với tôi?... Lúc rời khỏi nhà họ Thượng, rõ ràng anh ấy vẫn còn ổn cả, làm sao lại?...”

Làm sao lại ra nông nỗi ấy ư? Ánh mắt Mã U nhìn cô dần u ám.

Thời gian vừa bắt đầu chữa trị, có một lần, thấy anh viết đi viết lại cùng một cái tên trên giấy, cô giáo cô đã từng đề nghị Diệp Minh có thể mời người đó đến đây. Để người ấy nói chuyện với anh, có lẽ bệnh tình sẽ có tiến triển mới.

Lúc đó, cô chỉ thấy Diệp Minh nói chắc như đinh đóng cột, cả đời này ông sẽ không bao giờ để con người đó đến gần con trai ông nửa bước nữa.

Khi ấy cô mới hiểu, thì ra người đó chính là thủ phạm chính khiến anh ra nông nỗi này. Còn anh, vẫn cố chấp như cũ… cho dù thương tích nặng nề.

“Thực ra là tôi phải hỏi cô, năm đó cô đã làm gì cậu ấy? Thố là một chàng trai tốt, nếu tôi nhớ không nhầm, năm cậu ấy mười bảy, cô mới mười bốn tuổi, chỉ là một cô bé thôi, rốt cuộc cô đã làm gì với cậu ấy?...”

Chiếc xe lăn dừng lại trên bãi cỏ, Thượng Linh nhìn người cha trầm lắng, khẽ thở dài trong lòng.

Tại sao trước đây cô không hề nhận ra chứ? Mỗi lần hỏi đến chuyện quá khứ, nếu nói gương mặt tái mét của cha là đang căm hận, thì có lẽ gọi đó là sợ hãi thì hợp lý hơn.

Thượng Linh tưởng lúc đầu cha cô không đồng ý chuyện hôn nhân giữa cô và Diệp Thố vì nhà họ Diệp có liên quan đến sự phá sản của nhà họ Thượng, nhưng bây giờ cô đã hiểu, cha đang sợ hãi. Cha sợ Diệp Thố vì muốn báo thù nên mới lấy cô. Hay nói cách khác, năm đó đã xảy ra chuyện gì, cha đều biết cả, nhưng tại sao cô lại chẳng hề có ấn tượng gì?

“Đã là chuyện quá khứ, hơn nữa bây giờ hai con cũng đã chia tay hơn một năm rồi, đừng nghĩ ngợi nữa.”

“Thực ra gần đây bọn con lại tái hợp rồi!”

Cha kinh ngạc nhìn cô, những tình cảm dịu dàng hiện lên trong nét mặt con gái ông.

“Bố, trước khi A Thố đi khỏi nhà mình đã xảy ra chuyện gì với anh ấy vậy?” Thượng Linh ngồi xuống trước xe lăn, cầm tay cha, chăm chú nhìn: “Nếu bố lại trả lời qua loa nữa, con đảm bảo từ nay về sau sẽ không đến thăm bố nữa, không mua đồ ăn ngon cho bố, không đẩy xe cho bố ra ngoài tắm nắng nữa… Bố thử nghĩ xem, như vậy chẳng phải bố sẽ thành ông già cô đơn chẳng có gì cả, ngày nào cũng lủi thủi, đáng thương biết bao…”

Dường như đôi mắt ông Thượng hơi co rúm lại. Con bé này đúng là mười năm tính cách vẫn chẳng hề thay đổi, giống ông thế này chẳng phải là việc tốt đẹp gì.

“Bố vẫn không chịu nói sao?” Thượng Linh thở dài có vẻ rất bất lực nói: “Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải giở tuyệt chiêu ra vậy!” Cô nghiêng người về phía trước, đặt cằm lên đôi chân đang đắp chăn của cha, giả bộ ngây thơ cười rất tươi: “Bố, bố có muốn biết tin tức hiện nay của vợ mình không?”

“…”

Gương mặt cha cô thay đổi ngay tức khắc.

“Con gặp mẹ mấy lần rồi, có phải mẹ chưa từng đến thăm bố hay không? Bố… bố có muốn gặp lại mẹ không? Bây giờ mẹ xinh đẹp lắm, rất có khí chất, chẳng hề giống người sắp năm mươi chút nào cả…”

“…”

Cuối cùng người ngồi trên xe lăn cũng cốc đầu cô một nhát: “Bà ấy là mẹ con.”

“Con có bảo là không phải đâu!” Đôi mắt Thượng Linh thoáng u tối nhưng đã bình thường ngay trong nháy mắt: “Bố, thực ra người bố yêu nhất là chính là mẹ phải không?...” Những lời nói của Thượng Linh làm ông chìm đắm trong những ký ức xa xôi, khi còn trẻ, không biết trân trọng những gì mình đang có, trăng hoa đa tình, trái tim phân làm trăm mảnh. Đến lúc không còn lại gì, mới biết đã đánh mất tình cảm giữa hai người.

Hồi tưởng hồi lâu, ông thở than: “… Con ấy, cứ hỏi bố năm xưa đã xảy ra chuyện gì, sao câu hỏi ấy con không tự hỏi bản thân mình? Những chuyện xảy ra mấy ngày trước khi A Minh đưa con trai rời khỏi nhà ta, con đều quên hết rồi sao?”

Mấy ngày trước khi bỏ đi ư? Cô chỉ nhớ, bác Minh và cha cô đã cãi nhau rất to. Còn hôm Diệp Thố và cha anh đi, cô và Phong Duy Nặc ra ngoại ô chơi, không có mặt ở nhà.

“Nghĩ kĩ lại xem, trước hôm đó con đã làm gì?”

“Mấy ngày hôm ấy, cũng như mọi khi, vì được nghỉ hè nên con và Phong Duy Nặc đi chơi cùng nhau, sau đó A Thố…” Cô ngừng lại, nhận ra có điều gì đó không đúng. Đúng vậy, rõ ràng đang nghỉ hè, tại sao mấy ngày đó A Thố đều không xuất hiện. Từ trước đến giờ lúc nào anh cũng theo sát cô, cô đi đâu anh cũng đi theo, vậy mà lại liên tục mất tích mấy ngày liền.

“Mấy ngày đấy, nó ở trong bệnh viện.”

Thượng Linh chỉ nhớ năm đó, lần cuối cùng cô gặp A Thố là trong rừng cây ngân hạnh gần đến đỉnh núi Thiên Trì.

Hôm đó thời tiết rất đẹp, trời không nóng lắm, Phong Duy Nặc đề nghị mọi người cùng đi leo núi. Ngoài hai người ra còn có hai nam sinh cùng tốt nghiệp cấp hai khóa vừa rồi với Phong Duy Nặc.

Nam sinh mới tốt nghiệp cấp hai đối với mấy người đã được coi là đàn ông, tuy cả bốn người đều là con nhà giàu, nhưng hôm đó lại quyết tâm cùng nhau bắt xe bus đi leo núi.

Lúc đó Thượng Linh rất ham chơi, với lại chưa từng đi xe bus bao giờ nên đồng ý ngay. Chỉ có điều lúc chuẩn bị xuất phát, đội ngũ bốn người đã biến thành năm người. Cái đuôi vướng chân là Diệp Thố.

Trong đội hình toàn trai xinh gái đẹp bỗng chốc xuất hiện thêm Diệp Thố, đương nhiên chẳng hề ăn nhập chút nào cả. Từ cửa nhà ra đến bến xe bus, Thượng Linh không biết đã lườm anh bao nhiêu lần, nhưng anh cứ lẵng nhẵng theo sau cô chẳng nói chẳng rằng, đuổi kiểu gì cũng không chịu về.

Đi leo núi vốn là chuyện rất vui vẻ, bỗng chốc thành khó chịu vì có Diệp Thố cùng đi. Lên xe bus, anh chậm chạp lề mề. Xuống xe bus, anh vẫn chậm chạp lề mề. Đi bộ, cũng vẫn chậm chạp lề mề. Leo núi, lại càng chậm chạp lề mề hơn.

Lúc đó, núi Thiên Trì vẫn chưa xây đường cáp treo lên xuống, đi leo núi phải đi bộ hết. Vì Diệp Thố đi cùng, nên hoạt động leo núi giờ lại thành một đội ngũ lề mề, bốn người đều không chịu nổi nữa khi Diệp Thố lại ngồi nghỉ dưới gốc cây khi mới leo lên lưng chừng. Phong Duy Nặc nắm tay cô, ra hiệu cho hai người còn lại, bốn người cùng nhau tiếp tục leo thẳng lên đỉnh núi.

Cả bốn người đều làm lơ khi nghe thấy tiếng gọi vang từ phía sau. Nhưng vì lúc trước để phí quá nhiều thời gian, nên khi mấy người leo đến đỉnh núi đã lỡ mất thời gian tham dự cuộc đua thuyền trên đó. Trên đỉnh núi Thiên Trì có một cái hồ nhỏ, hôm đó có tổ chức cuộc đua thuyền cho tất cả học sinh lớp mười toàn thành phố Z. Tuy giải thưởng cũng chẳng có gì nhiều, nhưng vì hai người bạn của Phong Duy Nặc đã nhận lời thách đấu với học sinh các trường khác, nên chờ đợi mãi đến ngày hôm nay, chuẩn bị chiến thắng oanh liệt, tiêu diệt nhuệ khí của kẻ khác.

Rốt cuộc vì có người lề mề, kế hoạch của cả hội tan thành mây khói, mấy kẻ thách đấu họ lại còn giành ngôi quán quân, làm cả hội tức gần chết.

Bốn người cũng chẳng còn tâm trí đâu mà vui chơi, lướt một vòng xung quanh chuẩn bị xuống núi. Trên đường xuống núi cả bốn người gặp Diệp Thố, giờ này anh mới vừa leo đến nơi.

Thấy Diệp Thố thở hổn hển đến trước mặt mình, Thượng Linh vô cùng tức tối, giận dữ nói tất cả đều tại anh, đẩy Diệp Thố ra rồi vội vàng cùng Phong Duy Nặc xuống núi.

Diệp Thố vẫn chưa kịp hoàn hồn, hai nam sinh còn lại đã tiến lên nói với anh, hôm nay Thượng tiểu thư của anh làm mất chiếc vòng đeo tay yêu thích nhất trên đỉnh núi, nên giờ đang vô cùng tức giận.

Diệp Thố vội hỏi đánh mất ở chỗ nào trên đỉnh núi. Hai nam sinh kia cố tình làm bộ đang nhớ lại, nói không rõ lắm, chỉ biết là lên trên núi thì không thấy vòng đâu cả.

Diệp Thố biết Thượng Linh vô cùng yêu thích chiếc vòng đeo tay đó, chiếc vòng ông Thượng đi Tây Ban Nha nghỉ mát mua về cho cô, nghe nói số lượng chỉ có hạn, mỗi mẫu chỉ có duy nhất một chiếc.

Tuy chiếc vòng tay không phải do anh làm mất, nhưng đối với anh không có gì nguy ngập hơn việc tiểu thư tức giận, anh quyết định lên đỉnh núi thử tìm lại chiếc vòng.

Buổi chiều đó khi chạy ngược lên đỉnh núi, Diệp Thố không hề hay biết hai nam sinh sau lưng anh đang cười vô cùng đắc ý. Cái tên béo Diệp Thố này, chẳng qua chỉ là con trai ông lái xe nhà họ Thượng, lại béo ú nữa, vậy mà cả ngày lúc nào cũng lẽo đẽo bám sau công chúa của họ, đúng là ngứa cả mắt.

Cả hai đều nghĩ cho tên béo này một bài học nho nhỏ cũng chẳng phải việc gì quá đáng cả.

Lúc cả bốn người xuống đến chân núi, Thượng Linh hơi nghi ngờ khi không thấy Diệp Thố bám theo đằng sau, nhưng cũng vội đi luôn khi ba người kia cứ thúc giục. Anh ta cũng không phải đồ ngốc, cũng mang tiền theo bên người, dù chỉ có một mình nhưng cũng có thể tự quay về thành phố được.

Vì vậy cô chẳng hề lo lắng chút nào về việc này. Lúc về vì đội hình còn vừa đủ bốn người, họ liền gọi một chiếc taxi, Phong Duy Nặc thấy mọi người đều có vẻ bực bội không vui, nên đề nghị tất cả cùng đi ăn hải sản, món Thượng Linh thích nhất và anh trả tiền. Tất cả mọi người đều vui vẻ phấn khởi, ăn xong còn đi hát karaoke, lúc về đến nhà đã mười giờ đêm.

Bố mẹ Thượng Linh đều không ở nhà, có lẽ cả hai đều đi chơi như thường lệ. Hai đứa trẻ choai choai lẻn vào phòng khách người lớn, lấy trộm rượu vang ông Thượng cất kỹ, cuộn tròn trên sô pha vừa uống rượu vừa nói chuyện, sau một hồi chuyện trò cả hai ngủ quên mất. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, dường như Thượng Linh nghe thấy tiếng người và tiếng bước chân nhè nhẹ, nhưng vì mệt mỏi lại ngà ngà say, cô lại chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.

Đến khi tỉnh dậy ngày hôm sau, cô dã nằm trên giường của mình. Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ, cô vươn vai một cái, tiếp tục kì nghỉ hè vui vẻ.

Mấy ngày sau đó, Thượng Linh đều không thấy Diệp Thố. Cô cũng chẳng hề bận tâm khi thiếu mất một người cô căm ghét lượn đi lượn lại trước mắt. Vào buổi sáng một tuần sau, cô lờ mờ nghe thấy bác Minh lái xe và cha cô cãi nhau trong phòng khách dưới tầng một. Tiếp đó cô đứng trên ban công thấy bác Minh tức giận bỏ đi, đấy là lần cuối cùng cô thấy bác Minh.

Mùa hè năm đó. Hai cha con họ rời khỏi nhà họ Thượng. Cho đến tận mười hai năm sau, cô gặp vị CEO tuyệt đẹp như “yêu tinh” ở VIVS.

Cha nói với cô, nửa đêm hôm đó Diệp Thố bị bệnh phải nhập viện. Hôm đó, khi xuống chân núi cô không hề hay biết, vì một lời nói dối của người khác, nên Diệp Thố đã tìm kiếm chiếc vòng tận bốn tiếng đồng hồ trên đỉnh núi.

Khi ánh tà dương cuối cùng biến mất sau đường chân trời, anh mới đành lòng đi xuống chân núi.

Mệt nhọc cả một ngày khiến bước chân anh lảo đảo, thời tiết trên núi thay đổi thất thường, trong giây lát trời đổ mưa như trút nước, anh ướt như chuột lột. Tuy bên đường có tán cây, nhưng anh biết không thể nào đứng trú mưa dưới gốc cây trong thời tiết mưa giông thế này, nên đành phải gắng gượng đi nhanh hơn.

Các bậc thang trơn tuột, lầy lội đầy bùn, trên đường xuống núi anh loạng choạng vấp ngã mấy lần liền. Khi xuống đến chân núi, cả người đã vô cùng lôi thôi lếch thếch, bảo vệ dưới chân núi Thiên Trì nhìn anh với ánh mắt ngỡ ngàng mở cửa cho anh ra.

Cả người anh ướt đầm đìa, chỗ nào cũng toàn bùn đất, cánh tay và cẳng chân bị sượt rách mấy chỗ. Lúc đó đã khoảng tám, chín giờ tối, anh vội vàng chạy đến bến xe bus mới biết chuyến xe cuối cùng đã chạy từ lâu.

Tuy đã tạnh mưa, nhưng đoạn đường ngoại ô vô cùng hoang vu, anh đi rất lâu nhưng không thấy bất kỳ chiếc xe nào cả. Diệp Thố không có di động, bên đường cũng chẳng có trạm điện thoại công cộng nào cả, anh không còn cách nào khác đành phải đi bộ về.

Gió đêm lạnh buốt thổi vù vù làm anh lạnh cóng, vất vả lắm mới bắt được taxi, về đến nhà họ Thượng đã là mười hai giờ đêm. Nhà họ Thượng rất yên tĩnh, hôm nay ông Thượng ra ngoài, cha anh là lái xe đương nhiên sẽ đi cùng ông.

Dường như tất cả mọi người đều đã ngủ, anh chầm chậm bước lên cầu thang, lúc đi ngang qua phòng khách, lại thấy ánh đèn hắt ra khe cửa. Anh bước lên nhìn vào, thấy Thượng Linh và Phong Duy Nặc đang ngồi trên sô pha nói chuyện.

Đúng lúc hai người đang nói đến anh. Thì ra lúc đi hát karaoke, Phong Duy Nặc vô tình nghe được chuyện hai người bạn trêu chọc Diệp Thố, bây giờ coi như truyện cười kể cho Thượng Linh nghe.

“Em có thấy họ làm thế là hơi quá đáng không? Dù sao Diệp Thố cũng là người nhà họ Thượng, nếu cần xử lý hắn, cũng chẳng đến lượt họ động tay vào.” Phong Duy Nặc hỏi cô.

“Không sao đâu, dù sao em cũng không thích hắn ta cứ lẽo đẽo theo sau em. Đều tại bố em ấy, nói cái gì mà để hắn tiện thể bảo vệ em luôn. Đúng là buồn cười chết được, cái thân hình ấy, nếu như có nguy hiểm thực sự, hắn ta có muốn chạy cũng chẳng chạy kịp, nhỡ chẳng may có khi em còn phải bảo vệ cho hắn ấy chứ!”

“Thực ra có lẽ hắn cũng có tác dụng khác đấy!” Phong Duy Nặc cười đen tối.

“Em biết rồi, em biết rồi! Hắn có thể lăn xuống sàn nhà, biến thành quả bóng, đè bẹp đối phương. Hoặc có thể lao thẳng lên, dùng cái bị thịt trên người làm đối nghẹt thở. Ha ha ha!”

Căn phòng tràn ngập tiếng cười của hai người, còn anh lạnh buốt sống lưng khi nghe những lời nói ấy. A Thố luôn biết tiểu thư không thích anh, chê anh béo, chê anh nặng nề vướng víu, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh tận tai nghe chính miệng cô thốt lên những lời này. Sự coi thường rành rành trong lời cô nói như thứ vũ khi lạnh buốt đâm thẳng lên người anh, trong khoảnh khắc sự lạnh lùng ấy ào ào trút lên toàn thân anh.

“Sao mà cười khoái chí thế? Ồ, thật ra thằng nhóc ấy thích em, em có biết không?”

“Không phải thế chứ? Những chuyện khủng khiếp thế anh đừng có mà nói bừa. Tuy em đã quen với những lần bị con trai tỏ tình, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người tỏ tình là hắn ta, thì toàn thân em lại run rẩy nổi da ga. Thôi đừng nói nữa, kẻo lần sau thấy hắn em lại không nuốt nổi cơm ấy chứ!”

Hai người trong phòng khách vẫn tiếp tục nói chuyện, còn anh đã quay người, đờ đẫn bước xuống cầu thang.

Khi Diệp Minh cùng ông Thượng về đến nhà, phát hiện ra Diệp Thố đang co quắp nằm dưới gốc cây ngân hạnh trong vườn hoa, anh đã sốt cao đến hôn mê bất tỉnh.

Vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao nên đã hôn mê… Cả tuần đó, Diệp Minh túc trực bên cạnh đứa con trai đau ốm, nghe những lời líu ríu từ miệng anh thốt lên, ông đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, rơi những giọt nước mắt đau xót vì con trai.

Vợ ông chết sớm, con trai ông chỉ có thể cùng ông đến ở nhà họ Thượng. Ông đã từng nghĩ đây là điều vô cùng may mắn vì dù sao ông Thượng cũng cho con trai ông cơ hội được học hành như tiểu thư nhà họ, nên thường ngày dù tiểu thư chòng ghẹo con trai thế nào đi nữa, ông đều gắng chịu đựng.

Nhưng khi tính mệnh con trai ngàn cân treo sợi tóc, ông đã không thể không oán hận.

Trận cãi nhau ấy, là lúc ông bộc phát tất cả mọi oán hận. Ông muốn gia đình kia phải có một câu xin lỗi con trai ông, nhưng lại bị ông Thượng lạnh lùng chửi mắng. Tiểu thư nhà họ Thượng ở trên cao vời vợi, vô cùng tôn quý. Dù có ngang ngược độc ác hơn, chòng ghẹo bỡn cợt cũng là điều đương nhiên. Còn cha con ông chỉ là người làm của nhà họ Thượng, vì nghèo khổ nên số kiếp phải hèn mọn, đã có cơ hội được hưởng nền giáo dục như tiểu thư rồi, phải biết điều, lại còn mơ mộng hão gì mà xin lỗi. Hơn nữa với ông Thượng, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến con gái ông, đương nhiên ông không đồng ý.

Sau khi cãi nhau, ông Thượng đuổi việc Diệp Minh, lúc đó Diệp Thố vẫn đang trong bệnh viện, ông Thượng cho trợ lý thay ông vào viện thanh toán viện phí.

Mấy ngày sau, Diệp Minh cho Diệp Thố chuyển sang bệnh viện khác, đồng thời trả lại nhà họ Thượng không thiếu một đồng viện phí nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio