- Ngay bây giờ chúng con đi luôn hả ba?
Cô và nó đồng thanh.
Ông gật đầu, nét mặt buồn vô cùng khi sắp xa hai con.
- Nhưng sao sớm vậy ông, chúng mới về chưa ở với vợ chồng mình được bao lâu mà nay phải đi sang nhà chồng.
Có vẻ giọng bà bị lạc đi bởi tiếng khóc của bà.
- Mẹ đừng khóc nữa, nếu mẹ như thế thì chúng con đi sao đành.
- Thôi hai con lên thu xếp đồ đạc đi, ba có chuyện cần bàn với mẹ con.
- Vâng ạ.
Trên phòng của hai cô lúc này bao trùm một bầu không khí nặng nề và buồn bã.
Để phá vỡ bầu không khí này, Băng Nguyệt nhắc nhở đứa em mình dọn đồ khi thấy nó cứ ngồi im không động đậy
- Nguyệt Băng sao em không mau dọn đồ đi, chút nữa họ đến mà ta chưa xong , họ sẽ trách ba mẹ ta đấy.
- Chị, em...em không muốn đi đâu.
Giọng nó run lên, nghĩ đến cảnh xa ba mẹ là mắt nó ầng ậc nước.
Cô bước đến gần xoa đầu nó, mỉm cười bảo.
- Em không nên nói thế , em hãy nghĩ đến ba mẹ và công ty của nhà mình nữa.
Nếu mất công ty ba sẽ buồn, đó là tâm huyết của ba gầy dựng lên nên chúng ta phải giúp ba chứ.
Nó gật đầu, đưa tay lau nước mắt, nó mỉm cười, cô luôn là người giải thích cho nó hiểu, cô là người chị nó thương nhất.
Cô lại tiếp tục thu dọn đồ của mình, lên tiếng bảo nó, vì nó cứ mãi nhìn cô.
- Vậy em mau dọn đồ đi rồi ta cùng xuống phòng khách.
Dưới phòng khách, ba mẹ của cô và nó đang nói chuyện với hai người con trai.
Cô và nó bước đến lịch sự cúi đầu chào, đi lại ngồi kế ba mẹ của mình, ánh mắt dò xét dán chặt hai người kia chẳng rời một giây.
- Ai vậy ba mẹ?
- Họ đến đón hai con đấy.
Bỗng cô và nó nghe thấy chất giọng lành lạnh của một trong hai người kia cất lên hỏi khiến cô rùng mình, nó nhìn hắn ta với vẻ mặt hờ hững.
- Một trong hai cô ai ai là Hạ Nguyệt Băng.
- Là tôi.
Nó lạnh giọng trả lời.
- Vậy cô là vợ tôi, chị cô là vợ của tên kia.
Hắn chỉ vào cậu.
- Ừ.
Nó thản nhiên gật đầu rồi quay sang nhìn ba mẹ, nó thấy ba nó đang cố gắng kìm nén để không khóc trước mặt nó.
Mẹ nó khóc nấc lên, căn dặn chị em nó đủ điều.
- Hai con đến nhà rồi thì báo cho ba mẹ biết.
- Nhớ ăn uống đầy đủ chăm sóc tốt cho bản thân.
- Băng Nguyệt con nhớ chăm sóc cho em đàng hoàng, con cũng đừng thức khuya quá nhớ giữ gìn sức khoẻ.
...
- Con biết rồi mẹ ạ.
Ba mẹ cũng vậy hãy chăm sóc tốt bản thân đừng vì chị em con mà buồn nữa.
Khi nào rãnh rỗi con với em sẽ sang thăm ba mẹ.
Nguyệt Băng đang tính nói gì nữa nhưng chưa kịp nói đã bị giọng hắn cắt ngang.
Đi được chưa?
Hắn lạnh giọng.
Hắn đến đây đâu phải xem màn chia tay đầy nước mắt này chứ.
Nghe nó luyên thuyên khiến hắn cảm thấy bực mình.
- Đợi chút nữa các anh chết chắc.
Nó nhấn mạnh từng chữ cho thấy nó rất tức giận với điều hắn nói.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng ông Hạ Văn lên tiếng.
- Cũng trễ rồi hai con mau đi đi.
- Vâng ạ, tạm biệt ba mẹ.
Nói xong cô và nó xoay người bước chân ra cửa đi đến bên chiếc xe của hắn và cậu.
- Chúng con xin phép đi luôn ạ.
Hắn với cậu lễ phép cúi đầu chào..