Cũng kể từ đó, mỗi lần hắn tới là nó đi ngủ, chả thèm mở mắt nhìn hắn lấy một lần.
Còn mọi người thì vẫn hằng ngày đến thăm, mua đồ cho bọn cô, nấu toàn đồ thơm ngon bổ dưỡng mang vào.
Nhờ vậy mà bọn cô mau hồi phục và hôm nay cũng chính là ngày xuất viện.
Thu dọn đồ đạc, bọn cô thở dài thườn thượt, ba mẹ khóc hoài, nói chuyện bọn cô làm người hầu để trả nợ là hoàn toàn không có trước đây, khuyên bọn cô về nhà, đừng tự làm mình khổ, cho rằng mất trí nhớ nên bọn cô nhớ điều không phải là thật.
- Tụi con thật sự không sao, ba mẹ đừng khóc nữa, rõ ràng bọn con nhớ là vậy kia mà nên đừng cản con nữa.
Nếu sau này bọn con nhớ ra thì họ sẽ phải trả tiền lương, bọn con cũng chả thiệt thòi gì.
- Nhưng mà không được...
Bọn cô lau nước mắt cho ba mẹ mình, dành cho họ một cái ôm đầy ấm áp, sau đó quyến luyến buông ra, nói với giọng nghẹn ngào.
- Thôi tụi con đi đây, ba mẹ về nghỉ ngơi đi, không cần tiễn bọn con.
Nói rồi bọn cô vẫy tay tạm biệt ba mẹ mình, theo chân bọn hắn về nhà.
À mà quên nữa, bọn ả cũng chuyển đến nhà hắn ở hết rồi, đáng lẽ là chuyển này không xảy ra đâu, tại hôm bữa hắn bực tức trước thái độ xa lánh của nó nên lên giọng tuyên bố.
- Được, em xa lánh thì anh đến với Mộng Thanh Thanh.
- Cậu chủ làm gì thì mặc cậu tôi không quan tâm.
Có rước Mộng Thanh Thanh gì đó của cậu về tôi chẳng để tâm, tôi làm người hầu để trả nợ chứ không phải là mẹ hay vợ cậu mà cái gì cũng nói với tôi.
Nhìn mặt tôi giống quan tâm lắm sao?
Nó tuôn một tràng dài, nói từng chi tiết cho hắn nghe khiến hắn đang tức lại càng tức hơn.
- Vậy xem anh hành hạ em ra sao?
- Cậu cứ việc.
Ả Mộng Thanh Thanh tới thì hai ả kia đương nhiên cũng tới, không biết ba ả này từ khi nào đã trở thành bạn của nhau.
~~~~~~~~~~
Bọn cô đã được bọn hắn đưa về nhà, xách đống hành lí xuống xe, bọn cô đứng yên chờ bọn hắn phân phó.
Người hầu trong nhà đứng trước sân nhìn bọn cô với vẻ mặt vui mừng hớn hở.
Ba ả kia cũng có mặt ở đây nhưng nhìn bọn cô với cái nhìn đay nghiến, chán ghét, căm thù.
Bọn cô bơ đi, niềm nở lăn xăn chạy đến làm quen với mấy chị người hầu.
- Chào mấy chị, bọn em là người hầu mới có gì mong chỉ bảo ạ.
Mấy chị người hầu thảng thốt, cái gì là người hầu, chuyện này thật khó hiểu.
- Không cần thắc mắc, dẫn họ tới chỗ ở của các người đi, thu xếp đồ xong thì mau đi làm việc.
Hắn lạnh lùng nói, sau đó cùng ả Mộng Thanh Thanh bước vào nhà.
Ả Thanh Thanh ưỡn a ưỡn ẹo như con rắn, cả người nồng nặc mùi nước hoa, mặt thì trét phấn trắng như người bệnh, môi thì tô son như miếng thịt bò, tóc xoăn xoăn như sợi mì tôm.
Bọn cô nhìn ả mà đã tưởng tượng ra một món ăn, phong phú quá đi.
Hai ả Mỹ Ngọc, Trúc Mai xà nẹo xà nẹo theo anh và cậu vào nhà, cũng chả khá khẩm hơn ả Thanh Thanh là mấy, có khi còn gớm hơn thế nữa.
Bọn cô theo mấy chị người hầu vào căn phòng, chỗ này rộng và thoải mái lắm, tiện nghi đầy đủ.
Nệm, chăn, gối cũng nhiều nữa, ngủ chung với nhau hay gì á, bọn cô vui vẻ hẳn, nhiều người thì có thể trò chuyện, tâm sự cùng nhau, đỡ cô đơn hơn.
Mấy chị ấy giúp bọn cô xếp đồ đạc rồi nắm tay bọn cô hỏi lấy hỏi để, bị hỏi đến chóng mặt không kịp trả lời.
- Ấy, các chị ơi cho bọn em thở tí nào.
Các chị ấy liền ngưng hỏi, để cho bọn cô từ từ kể lại.
- Tụi em bị mất trí nhớ, chỉ nhớ được mình làm người hầu trả nợ à.
- Lí nào là vậy, mà làm gì tụi em bị mất trí nhớ.
Chị Tú Liên nhíu mày đăm chiêu nghĩ ngợi.
- Tai nạn ạ, mà chúng ta mau đi làm việc thôi.
- Haizzz, chị mệt với ba tiểu thư kia quá, mới dọn tới mà đã ra tay đánh người.
Chị nhớ lúc trước tiểu thư Thanh Thanh nhu nhược, yếu đuối lắm mà.
Chị Tú Liên thở dài trông bộ dạng vô cùng buồn bã, chả nhẽ ba ả kia đánh chị ấy, phải trả thù dùm chị Tú Liên mới được.
- Chúng ta chơi xỏ họ.
- Sẽ bị đuổi việc mất.
- Không đâu.
Bọn cô cười nham hiểm trò chơi chính thức bắt đầu, xem dạng tiểu thư õng ẹo kia chịu được bao lâu, hay nhất thiết phải mách lẻo với bọn hắn, trông chờ quá đi.
Bọn cô cùng mấy chị người hầu kéo nhau đi làm việc.
Mấy chị ấy đều bị hắn bảo ra vườn nhổ cỏ, tỉa cây, tắm rửa cho Lucy, cho Lucy ăn này nọ, bỏ lại bọn cô bơ vơ giữa căn nhà rộng lớn.
Trước mặt là bọn hắn đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa, ba ả kia thì lặn đi đâu rồi, bọn cô cũng không biết nữa.
- Lên dọn dẹp phòng, nhanh lên.
Hắn lạnh lùng ra lệnh cho bọn cô, cặp mắt phóng tia lửa về phía nó, nó khinh thường, bộ trừng thì nó không biết trừng lại à.
Hai ánh mắt cứ trừng nhau xẹt tia lửa, gay go không kết thúc.
Hắn nhìn cái thái độ của nó, phẫn nộ gấp bội, đập bàn cái rầm bỏ lên lầu, anh với cậu nối đuôi theo hắn lên lầu.
Bọn cô tuân lệnh, cầm xô nước, cây lau nhà, khệ nệ xách lên lầu.
Lên tận phòng, chống gối thở dốc, mệt chết bọn cô rồi, phòng ở tận từng hai cơ đấy, hành hạ chết bọn cô sao.
Nó mở cửa bước vào phòng hắn, nhúng cây lau vào xô nước, nó không thèm vắt cho khô, cứ thế mà nó lau sàn.
Cái sàn ướt nhẹp, gạch trơn nay còn trơn hơn, chủ ý của nó là muốn ai đó té đập đầu.
Không phụ lòng kì vọng của nó, hắn từ phòng tắm bước ra, vừa mới tắm xong, mới nhấc một bước chân mà đã được trượt patin miễn phí.
Máu trào lên tận não, hắn nổi sát khí, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đứng dậy bước lại chỗ nó đứng.
Hắn thẳng tay đấm mạnh vào tường, ép nó vào tường, quát.
- Em có phải muốn chọc anh giận mới vừa lòng?
- Xin cậu tự trọng, thả tôi ra ngay đi, tiểu thư Thanh Thanh về thấy tôi và cậu thế này thì không hay.
Tiểu thư sẽ ghen, mà ghen thì sẽ đánh tôi, đánh tôi mà chưa hả giận thì tiểu thư sẽ làm gì nữa.
Cậu thông minh thì tự hiểu không cần tôi giải thích nhiều đúng không?
Nó nói thẳng thừng, nghiến răng nhấn mạnh chữ tiểu thư, xiên xỏ hắn cho hắn nhớ.
- Em cố ý cho anh té?
Hắn thả nó ra nhướn mày hỏi nó một cách nghiêm túc.
Nó thờ ơ đáp, đưa tay gãi gãi đầu ăn năn, xám hối, trong câu nói cũng chỉ trích hắn.
- Xin lỗi, nhà cậu sài đồ cao cấp, tôi đây mất trí không nhớ cách dùng nó thế nào.
Cậu cũng không chỉ nên cậu nhận hậu quả việc này là đương nhiên.
- Hừ, coi như em giỏi.
Hắn hừ lạnh, giật phắt cây lau nhà, hướng dẫn nó cách sử dụng, nó ậm ừ cho qua, cuối cùng kết lại một câu.
- Cậu không phiền nếu làm mẫu cho tôi.
Hắn gân xanh nổi lên, cố nhịn cơn tức, làm mẫu cho nó, vắt nước cây lau cũng chục lần lau sàn nhà, mà nó lắc đầu nói.
- Chưa biết.
Rồi khi hắn quần quật lau xong phòng mình thì nó lại gật đầu nói rằng.
- Đã biết.
Coi đó, không tức sao được.
- Cầm xuống dưới, nấu bữa trưa cho anh mau.
Nó gật đầu lại khệ nệ xách xô nước, hắn từ sau lưng nó, cốc đầu nó một cái đau điếng.
- Ngốc, em không biết vào phòng tắm đổ nước đi à.
Nó nhón người, cốc lại đầu hắn.
- Trả cho cậu, đừng có cốc đầu tôi đau lắm đó, đổ được tôi đã đổ rồi, sàn mới lau xong cậu muốn nó in dấu chân hả.
- Nói chuyện với em như nước đổ đầu vịt.
Hắn lần nữa giật xô nước đem đi đổ.
Lát sau đem ra đưa cho nó, nó cảm ơn rồi bỏ đi một nước xuống nhà.
~~~~~~~~~
Còn ở phòng cậu nó đã tràn ngập nước, lí do là cô đỗ cả xô nước xuống sàn.
Trong đó lại có đỗ thêm một chai nước lau sàn, giờ nó nổi bọt lên, đi trượt chân té đập đầu chứ chẳng chơi.
Mà cậu là nạn nhân đầu tiên, đứng dậy liếc mắt kẻ gây ra hậu quả này.
Cậu thấy cô đang đứng một góc, ánh mắt long lanh, có lỗi, định chạy lại chỗ cậu thì cậu lên tiếng.
- Em cứ đứng yên đó.
Rồi cậu từng bước lại gần cô, lấy cây lau lau sàn nhà vắt nước ra xô, cậu đem đổ, xách xô nước sạch ra lau sàn.
Sàn nhà được cậu lau sạch bóng, cô cúi đầu xin lỗi, giả tạo đấy, cô muốn cho cậu chụp ếch mà.
- Xin lỗi cậu, tôi thiệt vụng về.
- Không sao, em đem xuống dưới, xong nấu bữa trưa cho anh đi.
Cô gật đầu đem đi, trên môi nhếch lên nụ cười thoả mãn với thành quả của mình, không tốn tí sức lực nào, khoẻ ghê.
~~~~~~~
Phòng anh là thảm nhất, nó nồng nặc mùi thuốc tẩy, nhỏ chơi ác lắm bỏ thuốc tẩy vào bình xịt, nhỏ xịt khắp sàn, nhỏ định tẩy gì cũng không biết.
Nhỏ trang bị cho mình đầy đủ khẩu trang, bao tay, dép,...
Anh ngửi mùi thuốc tẩy mà muốn nôn ra.
Khó chịu kinh khủng, lấy chai xịt phòng, anh xịt khắp phòng lấn át đi mùi thuốc tẩy, kết quả chai xịt phòng đã ra đi.
Anh cau có ngồi trên giường la nhỏ.
- Em mau dọn dẹp cho anh.
- Tôi đang dọn đây thưa cậu chủ.
Nhỏ vẫn ung dung xịt tiếp, đến hết thì nhỏ đổ nguyên xô nước xuống sàn, mà lại là nước bẩn.
Vậy mới đau.
Anh bực bội không chịu nổi hét ầm lên.
- Mau lại giường ngồi, đưa trang bị đây, anh tự làm.
Nhỏ lon ton chạy lại, nãy giờ chỉ chờ có nhiêu đó, đưa trang bị của mình cho anh, nhỏ phóng lên giường ngồi.
Anh lau lau chùi chùi thì nó đỡ nặng mùi hơn, lau tận ba nước phòng anh mới sạch, nước cuối cùng anh bỏ nước lau sàn vào để lau cho nó thơm tho.
Xong xuôi thì anh trả lại tất cả cho nhỏ, kêu lên đây dọn dẹp quả là sai lầm, dọn đâu không thấy toàn thấy bày bừa ra.
- Xuống dưới nấu bữa trưa cho anh.
Anh nói, nằm phịch xuống giường nghỉ ngơi lấy lại sức, sức lực nãy giờ tất cả đều dồn vào việc lau sàn, cần nạp năng lượng cho bữa trưa.
Nhỏ gật đầu, trèo xuống giường, cầm xô với cây lau nhà.
- Cảm ơn cậu tự dọn phòng mình, tôi nói thật phòng cậu y như nhà cho heo ngủ.
Nói rồi nhỏ phi thẳng ra cửa, ngu gì ở lại bị ăn đập.
Anh thì mặt đỏ bừng bừng, phòng anh sạch vậy mà dám nói cho heo ngủ, điên mất..