Bọn cô sau khi thức dậy, đi làm vscn, xong xuôi rồi thay mỗi người một bộ đồ thun màu đỏ ngắn ngang gối.
Của cô in hình đôrêmon, nó in hình gấu trúc, nhỏ thì hình chuột mickey, to bự trước áo.
Dưới ống quần có viền ren màu đen và ngay cả hai bên tay áo cũng có.
Cổ áo hình tròn, có đính vài hạt cườm bé xíu lấp la lấp lánh.
Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa lệch một bên vai.
Nó bới tóc củ tỏi, nhỏ thì tết tóc hai bên nhìn như cô bé nhà quê.
Bọn cô lục đục trong bếp nấu bữa sáng cũng có thể gọi là bữa trưa vì giờ này đã là gần h.
Bày biện trên bàn những món ăn nghi ngút khói.
Cải bẹ xanh nấu với thịt băm, sườn xào chua ngọt, đùi gà tẩm bột chiên giòn.
- Lên gọi bọn hắn đi.
Cô nói, tay lấy đũa xới cơm, bới một tô to đem đặt lên bàn.
- Vâng ạ.
Nó trả lời, chạy lên tầng gọi bọn hắn.
Nhưng đến phòng người nào người nấy trống trơn.
Không một bóng nào trong phòng làm nó ngậm một cục tức.
Bởi chưa ăn sáng đã tốn sức.
Muốn nó tập thể dục để khoẻ - trẻ - đẹp ư?
Thui thủi lếch cái thân xuống bếp.
Nó kéo ghế đặt mông ngồi vào.
Tự nhiên bới cơm mà ăn.
Thấy có mình nó xuống, nhỏ hỏi.
- Họ đâu?
- Không có trong phòng, có lẽ đêm qua ngủ bờ ngủ bụi nơi nào đó, không có về nhà.
Nó gắp một lúc hai cái đùi gà bỏ vào trong chén.
Làm cho hắn, hắn không ăn.
Một mình nó xử hết.
Cô với nhỏ gật đầu như đã rõ.
Ngồi đối diện nó cùng nhau ăn.
Chợt cô lên tiếng hỏi.
- Còn Lãnh Thiên, Thiên Minh, Vũ Hàn chắc cũng về nhà khi chúng ta ngủ say đúng không nhỉ?
Nhỏ nghe thế liền đáp, ánh mắt tỏ vẻ như chuyện đó có gì liên quan đến mình.
- Kệ họ đi.
Ở lại hay không thì chúng ta đâu ảnh hưởng gì?
- Ờ, đúng rồi đó.
Nó cắn đùi gà ăn một cách quá chi là tự nhiên.
Mảnh vụn từ bột rớt đầy trên bàn.
Miệng nó dính đầy dầu mỡ, nhưng không lấy giấy lau, cứ thế mà ăn nhiệt tình.
Kẻo thức ăn nguội mất ngon.
Kít.
Có tiếng xe dừng lại trước cổng.
Nhỏ bảo nó đi mở cửa.
Nó nào để ý cứ ăn ăn ăn cho no bụng.
- Chắc họ về.
Nhưng có tay có chân thì tự mở.
Trời đánh tránh bữa ăn nên mình không thể bỏ đi mở cửa được.
Cô tỉnh như ruồi, tay gắp ít cải bẹ xanh cho vào miệng.
- Hừ...hai cậu biết vậy mà tối qua ai bắt mình đi mở cửa hả?
Nhỏ khóc không ra nước mắt khi nhìn hoàn cảnh hiện tại của mình đang bị hai chị em nhà nào đó bắt nạt.
- Em đang làm gì vậy?
Thình lình có tiếng nói sau lưng.
Nhỏ giật mình quay ra đằng sau.
- Cậu chủ tự vào luôn à.
- Ừ, chờ em mở cổng chắc đợi chờ mòn mỏi quá.
Nó thấy họ mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng thì lấy làm lạ.
Hôm qua đồ họ mặc đâu phải đồ này.
Mà kệ đi, quan tâm làm gì đến đồ đáng ghét đó.
Vì thế nó tiếp tục ăn hai cái đùi gà.
- Em không có gì nói với anh sao?
Đột nhiên hắn cúi người, hai tay chống vào thành ghế nó đang ngồi, phả hơi vào tai nó.
Nó rùng mình, đứng bật dậy thì lại đụng vào đầu hắn một cái cốp.
Đau dã man.
- Cậu chủ, cậu làm đầu tôi u rồi nè.
Đầu cậu làm bằng đá sao? Cứng dữ.
- Anh đang mệt không muốn cãi với em, giờ mau rửa tay lên phòng Thanh Thanh thu dọn đồ của cô ấy.
Cùng anh đem vào bệnh viện.
Hắn bỏ lại lời nói rồi rời đi.
Nó chết đứng tại chỗ.
Đồ của ả ta, sao bắt nó thu dọn?
- Cả hai em cũng vậy.
Cậu nói với cô và nhỏ rồi y hắn, xoay người bước đi.
Anh xoa xoa đầu nhỏ rồi cũng bỏ đi.
Bọn cô được dịp mắt tròn mắt dẹt mà nhìn nhau.
Cái gì mà bệnh viện.
Lại còn quan tâm đến mức đó.
Muốn đem vị trí bọn cô định sẵn trong tim vứt đi sao? Đáng hận.
Dọn dẹp thức ăn vào tủ, đậy kín lại.
Bọn cô rửa tay lên phòng ba ả.
Mở cửa phòng ra là bụi bay mù mịt, móc quần áo quăng tứ tung, chăn nệm xộc xệch, rớt hẳn xuống đất.
Đây có phải là phòng của ba ả không? Bẩn khủng khiếp.
Né né tránh tránh mấy thứ dơ bẩn, bọn cô cuối cùng đã đến ngay tủ đựng đồ của ba ả.
Lấy cái túi to bự trong tủ ra.
Bọn cô tháo móc quần áo, dồn được bao nhiêu đồ vào thì dồn.
Xong công việc, bọn cô ì à ì ạch khinh xuống nhà.
- Cậu chủ, dọn xong rồi.
- Ừ.
Cậu đem cái túi to bự đó ra xe của mình.
Bỏ vào cốp xe.
Cô theo sau tiếp đến là hai người bọn hắn với nó và nhỏ.
- Mau ngồi vào đi.
Cậu nói với cô.
Cô ậm a ậm ừ không chịu.
Biểu cô đi với bộ dạng này sao.
Đúng là không tôn trọng cô nha!
- Em nhanh đi.
Bỗng cậu la cô.
Cô ngỡ ngàng.
Lớn tiếng, la mắng.
Hay lắm lo cho ả Mỹ Ngọc quá hả?
Không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao ba ả lại vào bệnh viện.
Bọn hắn lại quát nạt bọn cô trong khi từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
Phải hay không điều bọn cô làm là sai trái.
Giả vờ mất trí nhớ để rồi người mình yêu sẵn sàng quay lưng theo người khác.
Thấy cô bị mắng, nhỏ chạy lại kéo cô và nó chạy vào nhà.
Thật không muốn để cô rơi lệ trước mặt bọn họ.
- Các cậu đi chăm sóc tiểu thư đi.
Bọn tôi không muốn đi.
Cậu cùng hắn và anh ngồi vào xe.
Cậu là người lái.
Cho xe chạy ra khỏi biệt thự.
Cậu không ngừng suy nghĩ.
Lúc đó cô nhìn cậu với ánh mắt đau buồn vậy là có ý tứ gì?
Nhưng mệt quá, việc bây giờ chăm sóc ba ả mới là chính.
Ông ta bắt cóc ba ả cũng tại bọn hắn.
Vì bọn hắn không giúp công ty ông ta lúc khó khăn.
Nguyên nhân do công ty ông ta làm ăn thua lỗ, không uy tín.
Nên bọn hắn thật không muốn dính dáng đến mấy người vô tích sự như thế.
Có thể vì thế ông ta nung nấu ý định trả thù bọn hắn.
Haizzz...thật đau đầu.
Giờ thêm việc này nữa, sắp phát điên mất rồi.
Tống khứ ai ra khỏi nhà để bớt gây phiền toái đây.
Bọn cô thì là điều không thể, bọn ả lại càng không khi là chủ chốt vụ tai nạn của bọn cô.
Khổ thiệt a..