Hương Ly đi theo Trần Thiên Hương lên phòng tổng giám đốc, vừa đi vừa ngắm bóng lưng người ta. Hương Ly càng nhìn càng thấy người này có dáng người thật là đẹp, váy áo công sở bó sát như vậy càng làm tôn lên vẻ quyến rũ, thậm chí so với người mình còn đẹp hơn nhiều, nếu như bình thường Hương Ly nhất định sẽ bĩu môi rồi tự khen mình đẹp hơn nhưng kì lạ là đại minh tinh không hề ghen tị mà là thấy rất thích dáng dấp của người này.
Trần Thiên Hương chờ cho người kia ngồi xuống ghế sofa, không hỏi gì thêm tự mình đi đến tủ lạnh lấy ra cho Hương Ly một lon nước cam ép.
– ơ, không phải lên đây để uống cà phê ạ ?
– tôi đâu có rảnh mà đi pha cà phê cho cô. cà phê lon uống thì chẳng có gì ngon cả.
Trần Thiên Hương nói xong đi đến bàn làm việc ngồi xuống, lại mở mấy chồng văn bản ra xem xét.
– chị toàn tiếp khách kiểu này thôi à ? thế mà nói hợp tác vui vẻ.giả tạo.
Hương Ly bĩu môi nhìn người kia, tay thì bật lon nước ngọt ra đưa thẳng lên miệng mà uống.
Trần Thiên Hương nhìn thấy động tác của người kia bất giác mỉm cười.
– cô uống rượu chắc cũng như thế kia nhỉ ? con ma men.
Hương Ly nghe xong ba chữ ‘con ma men’ thì nước ngọt trong miệng suýt phọt ra ngoài.
– này chị kia, đề nghị chị quên ngay chuyện đấy đi cho em.
– khi nào quên tự khác quên thôi. cô im đi, nói chuyện với cô tôi không tập trung làm việc được.
Trần Thiên Hương nói xong lại cúi mặt xuống tập trung xem tiếp.
– sao chị không xưng hô chị em với em, suốt ngày cô cô tôi tôi chị không thấy phiền à?
– tôi chỉ xưng hô thân quen với người thân của tôi thôi.xưng chị em với cô chỉ khiến cô sau này sau này càng làm phiền tôi thôi.
– được một người xinh đẹp như em làm phiền chị phải thấy vui mới đúng chứ.
Hương Ly định nói đùa một câu nhưng
lời vừa nói ra lại cảm thấy có chút kì lạ.
– này, tôi có phải là đàn ông đâu, cô chưa đẹp đến mức quyến rũ được cả phụ nữ đâu, với tôi càng không.
Trần Thiên Hương thẳng thắn đáp lại Hương Ly làm cho đại minh tinh tự ái vô cùng. lần đầu tiên trong hai mươi hai năm được sinh ra Hương Ly được nghe thấy có người không khẳng định nhan sắc của mình. lời này lại là do Trần Thiên Hương nói ra, câu cuối còn nhấn mạnh như thế. muốn để cho người ta buồn đến chết sao ?
Trần Thiên Hương thấy người kia ngồi im một lúc không nói gì cũng yên lặng tiếp tục công việc.
Hương Ly nhìn trên bàn uống nước có đặt một lọ hoa hồng. cô không thích hoa hồng, loại hoa này tuy đẹp nhưng ngửi mãi không thấy mùi thơm. không giống như hoa ly, mùi hương toả ra thoang thoảng thật dễ chịu. nhiều khi đại minh tinh tự kỉ nghĩ, chắc kiếp trước mình là một bông hoa ly, đến kiếp này mới có thể xinh đẹp như vậy.
ngồi được một lúc lâu liền có tiếng gõ cửa, là chị quản lí và Nguyễn Thuỳ Linh đã bàn lịch xong xuôi nên đi tìm đại minh tinh Hương Ly để đi về.
Trần Thiên Hương thấy người kia phải đi về tự dưng nổi lên trong người có gì đó không muốn liên mở lời.
– hôm nay đã đến đây rồi, nếu cô Hương Ly không có việc gì bận thì mong cô ở lại công ty tôi tham quan, đến trưa tôi muốn mời cô một bữa cơm.
– à việc dùng cơm không phải được quyết định vào buổi tối rồi sao ?
chị quản lí hơi bất ngờ với lời mời của Trần Thiên Hương.
– việc dùng bữa tối vẫn giữ nguyên, chỉ là tôi muốn tiếp đãi cô Ly nhiều hơn một chút. dù thế nào cũng là người mẫu đại diện của công ty chúng tôi.
– giám đốc đã có lời mời, cũng mong cô có thể ở lại, nhưng nếu có việc bận thì thật tiếc quá.
Nguyễn Thuỳ Linh đứng ngay đó nghe thấy lời tổng giám đốc liền lên một tiếng nói thêm.
– cũng không có việc gì bận, ở lại đi.
Hương Ly ngồi xuống ghế, lại nhìn đến chị quản lí.
– chị ở đây với em cũng được, về cũng được, em ở đây theo lời mời của giám đốc.
Hương Ly đương nhiên là muốn ở lại đây chơi với chị hàng xóm đá quý rồi, thế nhưn. không hiểu vì sao chị ấy lại giữ mình lại.
– ừ, thế em ở lại một mình nhé, chị về công ty có tí việc. giám đốc Hương, phiền cô rồi.
chị quản lí nói xong liền chào Trần Thiên Hương và Nguyễn Thuỳ Linh rồi đi về.
Trần Thiên Hương nói Nguyễn Thuỳ Linh đi chuẩn bị bánh kem và hoa quả mang lên phòng.
đợi đến khi Nguyễn Thuỳ Linh ra khỏi cửa liền đến ngồi lên ghế sofa đối diện với Hương Ly.
– tôi tự nhiên muốn nói chuyện với cô. không nghĩ là cô lại đồng ý ở lại cơ.
– em mới không nghĩ là chị mời em ở lại, chị muốn nói chuyện gì thế ?
– tôi quyết định sẽ đổi cách xưng hô với cô. ok?
Trần Thiên Hương vẻ mặt cười cười nhìn người kia.
– ok luôn.
– thực ra là chị cũng không ghét Ly lắm, tại ấn tượng đầu tiên xấu quá.
Hương Ly nghe xong Trần Thiên Hương nói một câu, chỉ muốn đập đầu xuống đất chết luôn, sao chị ta lại nhớ lâu như thế chứ.
– em bảo chị quên đi rồi cơ mà. thật là mất hình tượng.
Trần Thiên Hương và Hương Ly đối thoại một lúc lâu thì nhân viên mang đồ ăn lên. hai người nói chuyện rất vui vẻ, Trần Thiên Hương tự nhiên thấy lạ lẫm con người mình, tại sao có thể không làm việc mà tán dóc với người này, về phần Hương Ly vô cùng vui vẻ, trong người như lâng lâng.cô thật thích Trần Thiên Hương này.
buổi chiều Trần Thiên Hương về nhà sớm để chuẩn bị.
Nguyễn Hoàng Anh ngồi ở phòng khách vẽ vời gì đó nhìn thấy Trần Thiên Hương về vẻ mặt không thay đổi hỏi:
– chị về sớm thế? em còn chưa nấu cơm.
– tối nay chị đi tiếp khách, không ăn cơm ở nhà, tự nấu rồi ăn một mình nhé.
Trần Thiên Hương vừa tháo giày cao gót vừa nói.
– hôm nay đi học tốt không?
– cũng được.chỉ có điều là bạn bè với thầy cô cứ nhìn chằm chằm.
Nguyễn Hoàng Anh vừa vẽ vừa nói chuyện. Trần Thiên Hương thấy cô như vậy vô cùng đáng yêu, như đứa trẻ tập vẽ đang nói chuyện với mẹ. nhưng đứa trẻ này có vẻ lạnh lùng quá.
– chắc tại em xinh đẹp quá.em vẽ gì đấy?
Trần Thiên Hương nhìn mấy tờ giấy vẽ trên bàn của Nguyễn Hoàng Anh, là những bản thiết kế trang sức.
– chị xem được không ?
– ừ.
Trần Thiên Hương cầm mấy bản thiết kế trên tay, chưa đổ màu nhưng rất đẹp, liền hỏi:
– ở bên kia em học qua lớp thiết kế nào à?
– không.
Trần Thiên Hương gật gật đầu, bất ngờ thật, cô chợt nghĩ đến bố của Nguyễn Hoàng Anh. Cậu Hoàng ngày xưa cũng hay vẽ,lại vẽ đẹp nữa, cô bé này càng tiếp xúc lâu càng thấy giống bố.
– em giống cậu Hoàng thật.
Trần Thiên Hương nhìn người đang vẽ kia nói.
– mọi người nói giống mẹ hơn.
– ừ. vẽ tiếp đi, chị đi chuẩn bị.
Trần Thiên Hương nói xong liền đứng dậy đi về phòng.
Nguyễn Hoàng Anh nhìn theo bóng lưng của Trần Thiên Hương. khi còn ở nước ngoài, bà nội đã nhiều lần cho cô xem ảnh người này, còn kể rất nhiều chuyện về người này cho cô nghe, bà đều dùng những lời đẹp đẽ nhất nói về Trần Thiên Hương, làm cho chính mình cũng ghen tị. Nguyễn Hoàng Anh ngay từ lần gặp đầu tiên đã rất thích chị họ này, Trần Thiên Hương rất ân cần, chu đáo, dễ gần nhưng lại có chút gì đó rất cô độc, luôn luôn hướng về ai đó.
đang suy nghĩ miên man Nguyễn Hoàng Anh nghe có tiếng chuông cửa, cô chậm rãi đứng dậy đi ra mở cửa. là Hương Ly.
– chào em, chị tìm chị Hương.
Hương Ly nhìn thấy Nguyễn Hoàng Anh mở cửa hơi giật mình, không hiểu sao mình thấy không thích ứng lắm mỗi khi gặp cô gái này.
– chị Hương đang tắm.chị vào nhà đợi đi.
Nguyễn Hoàng Anh nói xong liền đi vào nhà ngồi xuống vẽ tiếp.
Hương Ly nhìn thấy người kia vào rồi liền đóng cửa theo sau, đi chậm chậm vào ghế sofa ngồi xuống.
Hai người ngồi im lặng một lúc, Nguyễn Hoàng Anh liền mở lời.
– chị thích chị Hương à ?
Hương Ly giật mình mở to mắt, cô gái này sao lại hỏi câu lạ như thế.
– sao.. sao em lại hỏi gì lạ thế?
– không có gì, tại tôi thấy thế, không có tật thì không phải giật mình đâu.
Nguyễn Hoàng Anh không nhìn Hương Ly ,vẫn cắm cúi vẽ.
đại minh tinh nghe xong câu này đen mặt tối mày lại. cái gì mà có tật giật mình? mà sao mình phải giật mình nhỉ ?