Tiếng súng dứt khoát lại lần nữa vang lên trong nhà kho này. Mấy tên kia có vài tên lùi lại vì sợ. Cô chuyển dời tầm mắt đến bên đám người đang đứng kia. Ai cũng giật khẽ lên một chút. Tay cô vẫn cầm cây súng trong tay, chĩa thẳng về hướng đám người kia. Mấy tên kia thấy vậy cũng rút súng.
Một cây súng với năm cây súng đang chĩa vào nhau. Nhưng Aniko không hề sợ, ánh mắt màu đen tỏa ra luồng sát khí làm cho ai cũng sợ hãi. Cô không hề run sợ, cả người dính chút máu từ đám kia. Chiếc áo trắng tinh bây giờ đã bị nhuộm màu đỏ của máu.
"Dừng lại Aniko!"
Mặc kệ lời ngăn cản của Ranny, tay cô cầm súng vẫn chắc trong tay. Chỉ cần nhanh tay thì sẽ ghim thẳng vào não tên đã bắn chết Yamoto. Đám kia có vẻ nhàn nhã khi thấy số súng bên mình đông hơn. Nhưng cô vẫn nổ súng, cô chẳng còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa rồi.
Chỉ một giây trong khi cô nổ phát súng vào tên kia, những phát súng còn lại cũng vang lên. Cô không hề di chuyển hay làm bất cứ thứ gì. Nhưng tiếng súng đã ngừng vang một hồi rồi cô vẫn chưa thấy gì cả. Không một chút đau đớn từ vết đạn, hay một chút thương tổn.
Mắt cô mở từ từ, người đứng chắc trước mặt cô là Yamoto. Bác ấy còn sống sao? Không, bác ấy bây giờ mới không còn nữa rồi. Trên người bác ấy có vài chỗ đang chảy máu, cô nhìn không cũng thấy đó là do vết thương từ đạn.
"Con bé ngốc này."
Cô ngay lập tức ôm lấy người bác mình dựa vào người mình. Ranny ngồi bất động một hồi cũng đã cầm lấy súng bắn thẳng vào chỗ hiểm của đám người kia. Aniko cũng chẳng kém cầm súng chĩa thẳng vào đám người đang đứng. Cô muốn chúng chết hết, không chừa một ai.
Đến cuối cùng bác ấy vẫn cười. Ai cũng cười, tại sao lại đều cười? Shinichiro cũng từng cười, cười khi ra đi trong vòng tay của cô. Bây giờ trên vẻ mặt cuối cùng của bác Yamoto cũng là cười. Ranny đứng dậy đi lại gần chỗ Aniko. Bây giờ trong nhà kho này chỉ toàn thấy những người nắm dưới đất. Không còn ai động đậy.
Mùi máu tanh sộc lên mũi nhưng Aniko mặc kệ, tay ôm chặt người đang nhắm mắt kia. Cả người không chút động đậy, trong khoảng khắc này ngay cả Ranny cũng chẳng biết nên làm gì.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tớ..." Ranny ngập ngừng lên tiếng, cô không biết nên giải thích thế nào. Cũng chẳng biết nên nói gì cho đúng. Bây giờ nói gì đi chăng nữa thì trong tương lai Aniko cũng chẳng còn được như trước nữa rồi
"Không cần nói nữa. Bác Yamoto chết rồi phải không?"
Ranny không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ gật đầu. Cô cảm thấy bản thân cực kì vô dụng, tại sao lại xảy ra những chuyện như này. Đáng lẽ ra cô nên xử lí mọi chuyện cẩn thận thì chuyện này đã không xảy ra.
"Aniko, là lỗi tại tớ. Nếu tớ biết rằng chuyện sẽ như vậy tớ sẽ ngăn chặn nó. Nhưng..."
"Đừng nói nữa, lúc nào cũng chỉ nói những câu như vậy. Lỗi của ai còn quan trọng sao? Bác Yamoto đã chết rồi, tớ cũng chẳng còn ai. Ranny đừng nói những câu sáo rỗng như vậy."
Aniko thất thần đứng dậy, nãy giờ cô không hề rơi nước mắt. Một giọt cũng không. Ranny cũng chẳng nói thêm gì. Mọi chuyện đều do bản thân cô gây ra, ngay cả nhìn mặt Aniko cô cũng chẳng còn nữa rồi.
Aniko lái xe trên đường, chiếc xe lao nhanh về một điểm đến không xác định. Trên xe, Aniko chìm trong những suy nghĩ vô dụng. Đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không chút quan tâm đường đi. Cô dứng lại ngay trước một nghĩa trang. Sao lại đến đây nhỉ? Trong lúc thất thần thì cô lỡ chạy tới đây rồi
Bây giờ cũng đã qua nửa đêm, không còn ai trong nghĩa trang. Cô bước vào với dáng vẻ mệt mỏi, nhếch nhác. Bia mộ của Shinichiro đang ở trước mặt cô. Cô từng nghĩ Shinichiro nằm dưới đó có lạnh hay không? Nếu lạnh cô tình nguyện đi xuống đấy. Nhưng cũng may Shinichiro không lạnh
"Shinichiro, cậu ở đây nói tớ biết đi. Tớ nhớ cậu lắm rồi, làm ơn!"
Cô khụy người xuống bên trước bia mộ, cầu xin lòng thương từ Shin. Đôi vai nhỏ bé này đã phải chịu đựng những gì cơ chứ. Ban đầu cố gắng trốn thoát khỏi vòng luân hồi, nhưng lại thành ra cô phải gánh vác thêm nhiều chuyện. Đầu cô inh ỏi, không một chút sức lực. Bây giờ cô cũng muốn chết lắm đây, nhưng làm sao có thể chứ?
Thật ghét cái cảnh này. Muốn chết cũng chẳng xong, chết từ khi nào khó hơn sống vậy. Nhưng nếu chết cũng chưa chắc là sự giải thoát đối với cô cơ mà. Đôi mắt rũ xuống, nước mắt trào ra. Cô mất hết người thân rồi, chính tay cô khi nãy cũng vừa mới cắt đứt mối quan hệ giữa cô và Ranny. Thân xác bệnh tật và đau đớn này chẳng còn ai nữa rồi.
Ai sẽ cứu vớt cô khỏi cuộc đời này chứ? Đúng là tới tận bây giờ cô mới phát hiện ra lí do trong tương lai mình tự tử, bác Yamoto ra đi cô sống làm gì? Nhưng bởi vì biết trước tương lai nên cô càng không thể chết. Cô đã hứa sẽ cùng Takemichi sửa đổi tương lai cho thật hạnh phúc rồi cơ mà.
Ở tình huống chó chết này cô nên làm gì đây?
"Chị Aniko..."
————————————————-
Tui sắp khỏi bệnh nên đăng truyện cho mọi người luôn >.