Bên ngoài bây giờ đang đổ mưa, bên trong là một khung cảnh hỗn loạn, Kakucho đang đứng dựa vào tường còn cô vẫn đứng im nhìn Kakucho.
"Nếu em không giết được chị thì mau rời đi đi. Chị chẳng còn gì nói với em nữa."
Cô quay người rời đi, đang định leo lên giường thì Kakucho kêu lên
"Cái chết với chị dễ dàng như vậy sao?"
Cô khựng người khi nghe thấy câu này, nhưng làm sao đây? Cô lại cảm thấy buồn cười bởi câu nói này. Cô nghe câu nói này bao lâu rồi nhỉ? Bao nhiêu lần đã nghe câu này. Cái chết đúng là dễ dàng nhưng với người như cô thì không.
"Chị có biết rằng vào tối đó Izana đã đứng chờ chị suốt mấy tiếng đồng hồ rồi lại mang bộ dạng đầy thương tích về nhà không?"
Kakucho đoán rằng không chỉ cơ thể Izana bị thương mà ngay cả trái tim của Izana cũng đau đớn không ngừng rồi. Thấy cô chẳng lên tiếng, cũng chẳng quay lại nhìn cậu. Kakucho lại nói tiếp
"Chị đã giết chết Izana lần nữa rồi. Tại sao hẹn cậu ấy rồi, nhưng lại thất hẹn chứ? Rồi còn xuất hiện cùng với Mikey, người mà Izana cực kì ghét? Tại sao lại cứ làm đau khổ lẫn nhau như vậy?"
"Em nói gì cơ Kakucho? Mọi người đau khổ còn chị thì không sao? Không ai hiểu rằng bản thân chị như thế nào, đã trải qua những gì. Tại sao những chuyện của các em gây ra đều do chị chứ? Ban đầu chị chẳng có dính dáng gì với mấy đứa cơ mà!!"
Cô tức giận, gạt phăng đi tất cả. Kakucho khựng người khi nghe thấy vậy. Tâm trạng của cô cực kì tệ thế mà Kakucho còn cố gắng làm cô tức giận thêm. Dường như những lời nói trong lòng cô đang tuôn trào ra ngay bây giờ. Kakucho cũng im lặng, chẳng biết nói gì thêm. Không hiểu vì sao Kakucho lại cảm thấy bản thân lại có chút phiền phức cho cô như bây giờ?
"Em xin lỗi, coi như em chưa nói gì. Aniko, mong chị khỏe lại."
Kakucho rời đi, trong lòng cậu dường như có chút đau đớn. Cậu không nghĩ rằng Aniko sẽ nói những lời như vậy. Rõ ràng là từ ban đầu cậu cùng với mọi người không nên xuất hiện ở trong cuộc đời cô. Có lẽ như vậy là tốt, từ bây giờ hãy để cô sống cuộc đời của cô.
Sau khi Kakucho rời đi, cô khụy người xuống. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Đây là lần thứ mấy cô dối lòng mình rồi nhỉ. Cô chẳng thể nhớ ra nữa rồi. Lồng ngực của cô đau nhói, đầu thì nhức như muốn nổ tung. Cổ họng khó chịu vì lúc nãy hét quá lớn. Bây giờ cơ thể của cô không chỗ nào là không đau cả. Cô đau lắm, đau từ thân xác đến tâm hồn.
Aniko đứng dậy, từ từ lấy chiếc điện thoại trên bàn bấm số gọi cho Takemichi. Người cô có thể nói chuyện và nhờ vả vào lúc này. Tuy đã về đêm nhưng cô phải gọi ngay, phải làm ngay nếu không tương lai chẳng còn kịp nữa rồi.
[Alo?]
Tiếng Takemichi vang lên trong điện thoại. Bầu trời trong màn đêm khá huyền ảo đối với cô. Cô đứng ở cửa sổ, vứt bỏ những thứ cảm xúc ban nãy. Bây giờ cô sẽ lấy lại tinh thần lần cuối để có thể hoàn thành ước nguyện. Để làm được điều đó cô phải gặp Shinichiro.
Cô nhất định phải gặp Shinichiro, tâm sự vài điều.
Takemichi ở nhà cũng yên lặng trong màn đêm. Nghe thấy cuộc trò chuyện, Takemichi có chút hoảng loạn. Tuy Aniko không tự tử nhưng lại sẽ ra đi vì bệnh của mình. Điều này làm Takemichi có chút hoang mang, từ ban đầu Aniko đã bị bệnh nhưng vẫn nở nụ cười như thường ngày. Bản thân yếu đuối nhưng vẫn cố gắng giúp đỡ mọi người. Nếu mọi người nghĩ Takemichi đã cứu tất cả mọi người thì sai rồi. Aniko chính là người giúp cậu hoàn thành những chuyện này.
Đã đến được đây rồi, cậu quyết không để mọi chuyện tồi tệ trong tương lai nữa. Nhất định như vậy!! Phải hoàn thành nguyện vọng của Aniko trước khi cô ra đi.
———————————————
Sắp thi nhưng phải ra chương đều đều. Mong các bạn ủng hộ