Ở trận đấu, cả hai bên đều mệt lả người vì chiến đấu khá lâu. Takemichi tuy chiến đấu nhưng vẫn chú ý tới Kisaki đang đứng đằng xa quan sát tất cả. 'Nó' cũng thấy có người nhìn, phải nói rằng 'nó' ghét cái ánh mắt đấy. Một tên vô danh nhưng lại khiến 'nó' không tài nào điều khiển được. Bên trong Takemichi có thứ gì đó khiến cho 'nó' không thể nào chạm vào được
Cả hai bên đều nhường cho hai vị tổng trường đứng ra chiến đấu. Cả hai người không ai nhường ai, nhưng Mikey có vẻ yếu thế hơn Izana.
"Mikey, mày có biết không? Tao thật sự cảm thấy mày khá đáng thương."
Mikey mặc kệ lời nói đó, trong lòng chỉ muốn cứu lấy Aniko và giải quyết việc này. Nhưng Izana dường như càng điên cuồng nói ra những khiêu khích đối phương
"Mikey, hãy xem đi. Rõ ràng mày đã thua tao từ giây phút bắt đầu rồi."
"Izana, bớt nói nhảm đi! Nói Aniko ở đâu!" Mikey đứng dậy sau cú đá của Izana
"Tại sao tao phải làm thế? Mikey, mày nghĩ rằng Aniko đối xử tốt với mày là yêu mày sao?" Izana mỉm cười. "Đối với Aniko chưa từng có tình cảm nam nữ giữa bất kì ai ngoài Shin. Mày thật chất chỉ là thứ đồ thay thế, thậm chí còn tệ hơn."
Mikey lặng người, Izana nói hoàn toàn đúng, nhưng việc đó chẳng là gì. Miễn cô còn ở bên cậu, quan tâm chăm sóc cậu thì những chuyện đó cậu mặc kệ. Có là kẻ thay thế Shinichiro thì sao chứ? Việc đó làm cho Aniko vui thì cậu cũng chấp nhận, dù cho nó sẽ đau đớn với trái tim cậu
Izana nói ra từng câu đó cũng chẳng vui vẻ mấy. Ít ra Mikey còn có lí do ở bên cạnh cô, còn cậu chẳng có gì. Cậu trắng tay, thứ duy nhất cậu mong muốn chính là ánh nhìn của Aniko. Nhưng mãi chẳng thể vì có quá nhiều người xung quanh Aniko. Cô nổi bật trong mắt người khác, đối xử công bằng với mọi người. Sự đối xử của cô với cậu chỉ là sự thương hại
"Izana."
Trong khoảng không giọng nói hơi khàn vang lên, Izana quay đầu thì thấy bóng dáng thân quen, nhưng đã yếu ớt lắm rồi. Cô thở dốc khi chạy đến đây, đứng đó nghe hết mọi lời Izana nói. Những lời cậu nói chẳng sai
Thật sự đã có lúc cô coi Mikey là Shinichiro. Nhưng cô cũng hiểu rằng nếu làm vậy Mikey sẽ buồn bã. Cô kìm nén đi cảm xúc thật sự, cho đến khi phát hiện Shinichiro vẫn còn sống. Không ai thay thế ai, cũng chẳng ai đau thương nữa rồi.
"Izana, mau lại đây."
Câu nói của cô dường như chạm tới trái tim của Izana, cậu run rẫy đứng đấy. Rõ ràng đã căn dặn người căn chừng kĩ cô rồi, thế mà cô vẫn thoát ra được. Izana vẫn đứng đó nhìn bàn tay đang dơ ra về phía mình.
Lúc trước cũng chính bàn tay đưa cậu về con đường đúng đắn, nhưng lại lần nữa đẩy cậu về lại con đường tội ác. Aniko, ác lắm. Luôn trêu đùa cậu, tại sao không phải cậu? Đầu óc rối bời, tay chân không thể nào di chuyển. Cô cũng đầy sự kiên nhẫn vào lúc này, đứng chờ đợi sự trả lời từ Izana
Bây giờ Izana chẳng khác gì cô, thằng bé chỉ đang lạc lối và cần người dẫn lối đi. Giống như cô khi đấy, Shinichiro là người đã cứu cô. Và bây giờ ngược lại cô sẽ làm người cứu vớt cuộc đời của Izana.
"Aniko, chị không thể dùng những cách này để điều khiển tôi nữa rồi."
Cách xưng hô khác biệt, lẫn giọng điệu nói chuyện. Cô ngây người, nhưng vẫn nở nụ cười
"Vậy em chắc cũng biết chị không thích ai cãi lời chị?" Cô nhìn thẳng vào đôi mắt tím của cậu, cả người như có rất nhiều tâm sự. "Chị chán ghét bản thân này, chị cũng chẳng thương hại ai cả. Ngay cả chị cũng chẳng biết lí do mình sống trên đời này là gì nữa."
Nghe từng lời này, Izana dường như có chút động tâm. Nhìn cô bằng ánh mắt khác, Aniko nói tiếp
"Trận chiến này chả có chút ý nghĩa gì cả. Izana chẳng phải từ lâu em đã chẳng quan tâm tới huyết thống rồi sao. Chị là Aniko Kami, chị chẳng thuộc về ai để mấy đứa phải tranh giành."
Dường như từng lời cô nói đều đụng tới từng người ở đây. Trong giây phút này hình như ai cũng hiểu rằng từng việc họ làm đều vô nghĩa. Một trận chiến không có lí do thì tại sao phải đổ máu vì nó?
Aniko cô chưa từng có những suy nghĩ giống những đứa con nít tuổi đang đứng ở kia, cô là người lớn và phải sử dụng lời nói để xử lí vấn đề. Trận chiến này do cô, do những suy nghĩ tiêu cực kia mà nên, vậy nên cứ nói cho chúng hiểu mục đích của chuyện này rồi sẽ chẳng đâu vào đâu.
"Sao, Izana? Em có muốn đánh nữa không?"
Izana cúi gầm mặt, nước mắt đã chảy ra từ khi nào. Tại sao cứ mỗi lần cậu muốn làm việc gì đó sai trái, chính Aniko đưa cậu về. À, không phải. Cậu không đủ can đảm để đối đầu với Aniko, cậu đã trở thành kẻ thua cuộc trước cô. Nhìn bàn tay có thể cứu vớt cả cuộc đời cậu kia, Izana chẳng bận tâm điều gì mà chạy lại, ôm thật chặt niềm hi vọng này
Chỉ cần Aniko chưa từng bỏ rơi cậu, chưa từng phản bội cậu. Izana sẽ không làm việc gì trái ý với cô. Lần này cũng sẽ lần cuối.
Mọi chuyện đã được tiến hành đúng như những gì cô nghĩ. Cô xoa nhẹ tay lên đầu Izana, trận chiến cũng nên kết thúc rồi. Chuyện còn lại sẽ do Shinichiro xử lí. Ánh mắt của cô di chuyển về phía trước, chỉ trong giây lát, Izana vẫn đang ôm ấp cô, mong cô đừng rời khỏi mình
Bằng!
Tiếng súng vang lên, không khí xung quanh như cô đọng lại. Izana theo vòng tay của người kia, quay người và tận mắt chứng kiến viên đạn bay về phía mình nhưng không hề trúng cậu. Mọi thứ xung quanh hỗn loạn, thứ họ thấy chính là Aniko ngã xuống dưới sàn đất lạnh lẽo