Những chương này nói về cảm xúc tiêu cực của bản thân Aniko. Ai không thích đọc ngược thì hãy bỏ qua những chương này. Nhưng từ những chương này cảm xúc lẫn nội dung truyện mới càng rõ. Tui sẽ viết ngược, và Ooc một chút.
Ai không thích thì come back nha!!!
Bối cảnh: Aniko tại thời điểm này chưa từng gặp mọi người. Một thời điểm hoàn toàn mới, không có sự xuất hiện của nhân vật trong truyện
---------------------------------------------
Từ ngày phát hiện bản thân không thể nào chết đi, Aniko Kami từ con người vui tươi trở thành người ít nói, lạnh lùng hẳn đi.
Ban đầu còn có thể nói là Ban Ơn từ ông trời nhưng nếu nhiều lần thì đó gọi là Lời Nguyền.
Đó là những gì Aniko nghĩ về cuộc đời lặp đi lặp lại của mình
Cô tuyệt vọng, tìm kiếm một chút gì đó để biết bản thân không khác biệt với mọi người. Cô không hiểu vì sao lại như vậy? Tại sao là cô? Lý do là gì?
Những câu hỏi đó đến tận bây giờ cũng chưa có lời lý giải
"Rose, sao vậy?"
Một cô gái ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt bình thản. Nhìn những xác chết nằm rải rác khắp căn phòng. Máu me lẫn thịt người đều nằm trong căn phòng này. Ai nhìn vào cũng chỉ cảm thấy buồn nôn nhưng đối với cô nó là bình thường. Những chuyện hay xảy ra với cuộc đời 'mới' của cô đấy mà
Người mới nói tên là Yung-một cô gái người Trung. Cô nàng này chả thích dùng súng nên cứ cầm kiếm chém giết lung tung nên mới làm cho thịt người lòi ra bên ngoài. Nhưng có vẻ cô nàng Yung là chẳng quan tâm những điều này.
Dùng kiếm thì sao lại súng nên là cô phải ở đằng sau xử lý những tên rác rưởi.
Máu dính lên người cũng chẳng quan tâm. Cô vẫn ánh mắt sắc bén nhìn vào đám xác chết đó. Cô ước mình là những người này. Có thể chết đi mà không quan tâm những thứ gì. Liệu họ có được bước sang thế giới kia không?
"Rose, mày ổn không?" Yung tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hỏi cô nhưng cô cứ im lặng nhìn đống xác chết với dôi mắt vô hồn kia. Không ai có thể hiểu được trong đôi mắt ấy chứa những thứ gì
"Ổn, đám này là sao?" Cô thay băng đạn, phải chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ.
"Là đám từ tổ chức X, đám đó nhắm tới chúng ta lâu rồi. Có nên giết hết chúng không?" Một cô gái hưng phấn từ bên ngoài đi vào trong
"Aly, đừng ồn ào như vậy. Rose không thích đâu." Yung lên tiếng, tay lau vết máu trên kiếm
"Nhưng mà thật sự đám đó phạm chúng hơi nhiều. Nếu không giết chúng thì chúng sẽ làm hại ta mà." Aly buồn bã lên tiếng.
Aly là kẻ nguy hiểm nhất trong người. Một kẻ thích giết người tới mức lúc nào cũng kiếm những tên xấu xa mà giết, hoặc gặp ai khó ưa là giết. Và Yung luôn là người giải quyết hậu quả.
Nhóm có người nhưng ai cũng khác biệt với nhau.
Rose-Aniko cứ thích che giấu lòng mình đi. Giết người chỉ cho vui, tìm kiếm những thứ mới lạ. Có lẽ là do bản thân cô chưa từng trải qua những việc chết đi mãi mãi cho nên muốn tìm kiếm người nào giống mình nhưng tìm mãi không hề thấy...
Aly một người con gái ác độc. Đó là từ giải nghĩa cho con người cô ta. Một kẻ giết người không nương tay. Trong mắt chỉ có giết.
Yung thì là người có suy nghĩ. Lúc nào cũng có thể nghĩ ra nhiều cách để thoát thân hoặc là xử lý công việc. Cả làm việc chung lâu năm, hiểu tính của nhau. Nhưng không thể hòa hợp được với nhau và vượt qua mức đồng nghiệp
"Phải giết chúng chứ. Nếu tụi bay ngại tay bẩn tao sẽ giết cho. Giết đám ngoài kia chẳng đủ ngứa tay." Aly cọc cằn lên tiếng. Bây giờ cô ta đang rất chán nản và thèm giết người đây
"Bọn chúng chuẩn bị kĩ càng lắm đấy. Nơi ở của chúng ta mà có thể tìm ra dễ dàng. Bọn này không tầm thường."
Yung lúc nào cũng vậy. Luôn suy nghĩ những việc làm cẩn thận. Nhưng Aly thì không như vậy. Ai cản đường thì giết thôi.
Aniko vẫn ngồi đấy. Không nói tiếng nào. Lúc nãy khi đang ngủ thì nghe thấy tiếng động lạ. Cũng may cả ứng xử kịp thời nên không có thương vong. Nhưng làm sao chúng biết được chúng ta ở đây cơ chứ?
"Giết chúng."
Một câu nói của cô làm cho Aly vui vẻ, nhảy cẫng lên. Yung thì thở dài rồi lấy điện thoại gọi điện cho thuộc hạ của mình chuẩn bị.
Aniko đứng dậy lấy chìa khóa xe
"Đi đâu vậy?"
"Hóng gió."
Aly thì muốn đi ngay nhưng Yung lại ngăn cản cần lên kế hoạch tới lúc đó Aly làm gì Yung cũng không quản. Nghe vậy Aly cũng buồn bực nhưng không cãi nhiều. Chỉ lặng lẽ lên phòng
Dưới con đường tối vắng tanh, một chiếc xe mô tô chạy nhanh trên đường. Quần áo cô mặc rất phong phanh. Từng cơn lạnh va chạm nhẹ vào da cô. Nhưng cô mặc kệ. Những thứ này chả là gì cả. Cô đang cảm thấy buồn bực trong lòng
Sắp tới ngày cô sẽ ra đi nhỉ? Rốt cuộc cũng chỉ vào một ngày này. Một ngày làm cô ghi nhớ sâu
Những lần hồi sinh, những cái chết đã làm lòng cô lạnh đi nhiều. Cô mặc kệ mọi thứ, sống theo ý của mình và rồi rơi vào con đường bóng tối này. Chưa có chuyện gì trên đời này mà cô chưa làm. Từ việc giết người đến việc buôn bán cô đều đã nhúng tay vào.
Có thể nói đây là cuộc đời tệ nhất của cô.
Nhưng làm sao đây? Ông trời đâu cho cô sự lựa chọn. Ông ấy tự quyết định cuộc đời của cô để rồi cô phải rơi vào bóng tối mà. Thật ngu xuẩn!