"Cậu sốt rồi."
Ranny rút nhiệt kế ra và nhìn sau đó mỉm cười nhìn cô. Trông cô có vui không mà Ranny cười. Lúc đi biển cô đã cảm thấy hơi nhức đầu rồi nhưng không ngờ do xử xong đám đó lại thành bệnh thật
"Ranny, lần này lại làm phiền cậu trông quán." Cô mỉm cười lên tiếng
Ranny gật đầu rồi đưa cô ly nước cùng vài viên thuốc. Lúc nào Ranny chẳng là người trông quán khi cô vắng mặt chứ.
"không sao, nghỉ ngơi cho cẩn thận đi." Ranny lấy ly nước và đi ra ngoài
Cô mệt mỏi nằm trên giường. Cứ tưởng rằng sẽ tốt lành vượt qua bệnh này nhưng ai ngờ vẫn bệnh. Mắt cô nặng trĩu dần, chìm sâu vào giấc ngủ.
Tối đen, màn hình điện thoại cô sáng lên liên hồi. Cô định ném điện thoại đi nhưng mà nghĩ lại tiếc tiền nên lại giữ lại
Cô cúp máy rồi lại chùm kín chăn. Người bên đầu bên kia cũng ngơ ngác. Nhưng vẫn gọi lại
Cô cọc
Mikey bên đầu dây bên kia
Cô cúp máy để lại Mikey đứng im lặng với chiếc điện thoại. Cậu vốn định mang Dorayaki mình mới mua qua cho cô mà. Nhưng cô lại đang bệnh sao. Mikey nhìn về phía phòng ngủ của cô
Cô vừa mới nằm được chút thì thấy cửa sổ mở ra. Đậu! Đang bệnh mà thằng nào nó phá đám! Cô ngồi dậy tức giận định la lên thì
"Ưm..."
"Suỵt! Em trèo lên đây đó!"
Cô ngơ người. Mikey? Sao thằng nhóc này trèo lên được tới tầng này? Đây là tầng đó. Nhưng nó làm gì ở đây? Cô hoang mang
"Mikey, sao em lên được đây?" Cô đã được Mikey bỏ tay khỏi miệng
"Em trèo lên. Em có mang Dorayaki nè."
"Mikey, chị đang bệnh." Cô đẩy Mikey ra rồi nằm xuống giường. Mikey cũng lủi thủi lấy Dorayaki ra ăn
"Vậy em ăn hết vậy."
Cô bất lực. Cả hai cứ im lặng như vậy cho đến khi Mikey lên tiếng
"Chị Aniko nè, anh Shin đang có ý định rời khỏi băng Hắc Long và mở tiệm sửa xe mô tô."
"Ừm." Cô nằm trong chăn lên tiếng
"Chị không bất ngờ sao?"
"Cũng không, tại vì chị thấy Shin sẽ có quyết định của mình thôi. Chúng ta chỉ nên tôn trọng quyết định đó."
"Vậy chị có định ở lại Hắc Long nữa không?"
Nếu Shin rời đi cô cũng chẳng còn lý do ở lại đó làm gì. Nhưng nếu Shin rời đi vậy thì người kia sẽ ra sao. Sở thích của Shin là mở tiệm sửa xe, làm bất lương chỉ là dòng đời đưa đẩy thôi
"Manjiro, em có biết chị rất ngưỡng mộ Shin."
"Tại sao?"
"Em không ngưỡng mộ Shin à?"
Mikey chìm trong im lặng. Đúng, cậu ngưỡng một con người như Shin. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không bỏ cuộc. Đánh nhau thì dở tệ, lại còn bị một cô gái từ chối lần. Hỏi thử xem có người con trai nào làm bất lương mà tệ hại như Shinichiro không. Nhưng người như vậy cậu lại cực kì ngưỡng mộ và yêu thương đấy
"Shin là người tốt bụng, hào phóng. Tuy có lúc hơi ngu ngơ nhưng vẫn rất được việc. Manjiro, anh của em có thể vô dụng trong mắt người khác nhưng lại là một người hoàn hảo trước mặt chị đó."
"Vậy chị thích anh Shin?"
Cô quay ra nhìn Manjiro. Thích sao? Cô không thích Shin. Thứ tình cảm cô dành cho Shin chỉ là sự ngưỡng mộ và sự kính trọng. Chứ không phải tình yêu
"Em còn nhỏ lắm. Chưa hiểu hết về những gì chuyện của người lớn đâu." Cô ngồi dậy xoa đầu Mikey, nhưng cậu vẫn còn khó chịu lắm.
Một lát sau, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ. Mikey ở trên giường vuốt nhẹ mái tóc cô. Thật sự có yêu Shinichiro sao? Nếu cô yêu anh ấy, cậu nên làm gì giờ nhỉ? Cậu đều yêu thương cả hai cơ mà.
Đôi mắt của cậu đột nhiên trở thành màu đen, ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng sợ. Cậu vuốt ve khuôn mặt của cô, cẩn thận từng chút từng chút. Làn da trắng trẻo của cô còn hơi đỏ ửng vì sốt.
Nếu chị cứ như vậy, mãi mãi nằm yên ở đây thì tốt quá nhỉ?