Mộc Yên Chi vừa nghe thấy tiếng xe của anh đã vội chạy xuống, lúc thấy Cao Tuấn Lãng lao tới ôm chầm lấy cô, đầu óc vẫn chưa kịp suy nghĩ gì.
Anh siết chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm vai mà hít lấy hít để, dường như cuộc trò chuyện trò chuyện vừa rồi đã hút cạn hết sinh khí của anh vậy.
Cô đứng sững mặc anh ôm, hai tay vẫn chới với ngoài không khí không biết nên níu vào đâu.
Cao Tuấn Lãng ôm rất lâu, lâu đến mức cô cảm thấy như bản thân bị bóp nghẹt, anh mới lên tiếng, giọng khản đặc:
- Anh xin lỗi! Lẽ ra trước đây anh không nên chơi bời lêu lỏng, lẽ ra anh phải học hành chăm chỉ, sau đó làm việc kiếm tiền, cuối cùng mới là gặp được em.
Nếu như vậy thì chắc em đã không phải khốn khổ đến mức này.
Cao Tuấn Lãng sợ cô nghi ngờ anh, sợ cô rời bỏ anh.
Bởi Mộc Yên Chi giống như chú chim nhỏ nhưng đôi cánh lúc nào cũng dang rộng.
Nếu cành cây không còn vững chắc, cô chắc chắn sẽ bay đi.
Chú chim nhỏ bay đi rồi, anh sẽ vĩnh viễn không bắt lại được nữa.
Mộc Yên Chi bỗng cay xè khóe mắt.
Đến tận sáng nay, cô vẫn luôn nghi ngờ liệu tình cảm của Cao Tuấn Lãng đối với cô có phải là thật lòng hay không.
Liệu anh có giống như trước đây, xem bạn gái là quần áo, hôm nay một người, hôm sau lại một người khác không? Cho nên cô vốn luôn dè chừng, không dám thổ lộ quá nhiều với anh.
- Anh không có lỗi gì cả.
Tất cả là do em.
Nghe tiếng khóc của cô gái trong lòng khiến cho Cao Tuấn Lãng cảm thấy thật khó chịu.
- Là anh khiến em không có cảm giác an toàn.
Anh xin lỗi!
Giọng nói của anh cũng nghẹn lại, dường như cơn sóng ngầm nơi đáy lòng dội lên đau đớn, làm trái tim như bị ngàn tên xuyên thủng.
Mặt trời trên đỉnh đầu phả từng tia nắng gắt xuống mặt đất.
Cao Tuấn Lãng sợ cô sẽ đau đầu nên dùng tay che lại, sau đó nói:
- Em mau vào nhà đi, tối anh lại sang.
Mộc Yên Chi đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn đọng trên làn má, lắc đầu đáp:
- Anh cứ làm việc đi, em không sao.
- Nếu muốn anh không lo lắng thì ở nhà phải ngoan ngoãn, đừng suy nghĩ lung tung, nhớ chưa?
Cô phì cười, ngước mắt nhìn anh, nói:
- Anh mau đi đi, đừng để lỡ việc.
Cao Tuấn Lãng lưu luyến hôn cô thêm một cái, sau đó mới lên xe rời đi.
***
Thẩm Nhược Giai chiều nay không có ca trực, liền rủ Mộc Yên Chi đi dạo phố.
Đã mấy ngày không ra khỏi nhà nên cô đồng ý ngay tắp lự.
Lúc Nhược Giai lái xe đến đón còn thấy Mộc Yên Chi đang đứng ở cửa gửi tin nhắn cho anh.
Cô nàng lớn giọng trêu ghẹo:
- Sao thế? Mới yêu đã bện hơi thế rồi cơ à?
Sau đó còn làm điệu bộ khóc lóc thảm thương, mếu máo nói:
- Yên Chi không yêu tôi nữa rồi!!!
Mộc Yên Chi cười híp cả mắt, mở cửa xe ngồi vào, trườn người sang an ủi cô bạn mình.
- Không có đâu, Tuấn Lãng là người yêu, còn cậu là người tình.
Lời này của cô xem như đã gãi đúng chỗ ngứa khiến Thẩm Nhược Giai mặt mày tươi rói, luyên thuyên nói:
- Có một cửa hàng mỹ phẩm mới mở ở gần đây, tụi mình qua xem nhé!
Mộc Yên Chi đương nhiên không có ý kiến gì, thắt dây an toàn sau đó đáp:
- Đi thôi!!!
Cả hai ghé qua cửa hàng cách đó hơn năm phút đi xe, vừa tới cửa đã có bảo vệ hăng hái đòi cất xe hộ.
Thẩm Nhược Giai vui như đi hội, cầm lấy hai chiếc giỏ đen rồi vẫy tay gọi Mộc Yên Chi lại kệ bán son.
- Cậu xem, đây là mẫu son mới được cô ca sĩ gì quảng cáo ấy.
Nhìn đẹp thật đấy, màu cũng xinh nữa, có điều giá hơi chát.
Cô chọn đại một cây thử màu ra tay, hào phóng nói:
- Cậu chọn đi, chị đây mua tặng cậu.
- Thật à? Yêu cậu nhất!
Thẩm Nhược Giai suýt chút đã nhảy cẫng lên, choàng tay ôm lấy vai cô, cười nói ríu rít.
Mộc Yên Chi nhìn sang hàng mặt nạ, chọn mua thêm vài cái, rồi lại dắt tay cô bạn sang chỗ bán kem dưỡng ẩm.
Nhưng lúc cô vừa liếc mắt nhìn đã thấy một gương mặt mà cả đời này không muốn gặp lại.
Y Na dường như cũng phát hiện ra cô nên trực tiếp tiến tới trước mặt, giọng trách mắng:
- Mộc Yên Chi, cô lại giở trò gì rồi đúng không?
Mộc Yên Chi nghiêng đầu nhìn ả ta, hỏi lại:
- Tôi với cô không thân thiết, không gặp mặt, không nói chuyện, cô nói xem tôi có thể giở trò gì?
- Rõ ràng là cô giở trò.
Vậy cô nói đi, tại sao Trần Đình sau khi nghe xong cuộc gọi đó lại tức tối đến mức đập phá đồ đạc chứ?
Cô hơi ngẩn người, phải mất một lúc lâu mới nhớ được ra cuộc gọi mà Y Na nhắc đến là cuộc gọi nào.
Mộc Yên Chi mỉm cười ý vị, không ngờ Trần Đình lại còn có lương tâm đ ến nỗi không tìm được nguyên nhân vì sao lại mất con mà tức giận đến vậy.
Nhưng bấy nhiêu đó không thể nào sánh bằng nỗi giày vò mà cô từng chịu đựng.
Thẩm Nhược Giai đặt hộp kem dưỡng trên tay xuống, nhếch mày nói:
- Cô bị bệnh à? Thằng già nhà cô điên khùng đập phá thì liên quan gì đến Tiểu Chi của tôi? Sao không đi hỏi thẳng Trần Đình ấy, hay là...!bị đá rồi?
Cô nàng vừa nói xong thì che miệng cười, bộ dạng hả hê.
Y Na bị nói trúng tim đen, máu nóng dồn lên não mà chẳng thể biện hộ thêm được câu nào.
Quả thực là sau cuộc gọi đêm đó, Trần Đình như phát điên, không ngừng đập phá đồ đạc.
Hắn ta không để ý đến Y Na nữa, suốt ngày lao đầu vào uống rượu, giữa khuya lại lái xe chạy đi đâu đó.
Trần Đình từng muốn tìm tới nhà cô để hỏi cho rõ ràng, nhưng vì những chuyện không mấy tốt đẹp trước đây nên chẳng còn mặt mũi nào mà gặp mặt.
.