Tạ Đường ngước mắt nhìn, nơi đây là một nhà hàng Nhật Bản mới khai trương, có lẽ vì thế mà cũng khá vắng khách. Phía bên kia cửa sổ, Lận Quyết thân hình gầy gò, mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, tay áo được vén lên, đang chăm chú lau bàn.
Tạ Đường bước vào.
Chàng trai ngẩng đầu nhìn cô, vội đặt giẻ xuống rồi tiến tới: “Chào mừng quý khách.”
Áo quần trông vẫn sạch sẽ, không có vết tích xô xát gì cả. Hẳn là thoát được đám người đòi nợ lúc trưa rồi nhỉ? Tạ Đường thở phào nhẹ nhõm.
Lận Quyết là người đã giúp đỡ cô trong kiếp trước và cũng là người bạn duy nhất của cô. Sự giúp đỡ ấy tuy nhỏ bé nhưng đối với Tạ Đường, người đang vô cùng tuyệt vọng và bất lực lúc ấy, đó lại là một điều vô cùng quan trọng. Giờ đây được sống lại, cô muốn giúp cậu ấy thoát ra khỏi cuộc sống đen đủi của kiếp trước.
Công việc kinh doanh của cửa hàng này có vẻ không được tốt lắm nhỉ?
Tạ Đường đánh giá một lượt cách bài trí của cửa hàng, thầm nghĩ chủ quán hẳn là một người có thân phận không tầm thường bởi vì có mắt thẩm mỹ rất tốt. Nhưng vì cửa hàng không phải ở trung tâm thành phố nên vẫn chưa chính thức mở cửa.
Chủ cửa hàng có tiềm năng đấy nhỉ, nhưng phải biết nắm lấy cơ hội thì mới làm nơi này trở nên thịnh vượng được.
Tạ Đường tươi cười hỏi Lận Quyết: “Ở đây còn thiếu nhân viên không? Tôi muốn xin vào làm.”
Lận Quyết liếc nhìn thiếu nữ xa lạ, lấy một cái ghế ra mời cô ngồi, còn mang cho cô một ly nước.
“Cô đợi một lát, tôi sẽ đi gọi ông chủ Phương.”
Chủ quán từ sau rèm đi ra, là một người đàn ông cao gầy. Tạ Đường quay đầu lại nhìn, cảm thấy có chút quen mắt. Ông chủ cũng nhìn cô gật đầu một cái, nói: “Người thì không thiếu, chỗ tôi chỉ có một số công việc dọn dẹp thôi, cần một người là đủ.”
“Chi bằng hai người cùng học đi? Xem ai có thể ở lại.”
Tạ Đường ngẩn người, bật dậy muốn nói rằng bản thân cũng không cần công việc này lắm đâu.
Chỉ thấy Lận Quyết cởi bỏ tạp dề đưa qua, nói: “Không có việc gì, công việc này nhẹ nhàng, con gái thích hợp làm hơn."
Nói xong đem tạp dề đặt lên bàn, xoay người rời đi.
Lận Quyết là người ôn nhu, nhưng cô không muốn mang rắc rối đến cho cậu ấy, vì thế nhanh chóng nói với ông chủ là mình không làm, đuổi theo, gọi Lận Quyết.
Lận Quyết quay đầu lại, có chút khó hiểu, cô bé này mới vừa rồi còn muốn xin việc, sao lại đột nhiên từ bỏ.
“Anh ở lại đi, anh còn cần công việc này hơn tôi.”
Suy nghĩ một hồi, Tạ Đường lại móc di động ra, mở bản đồ.
Lận Quyết chơi đàn cello đến cấp , không tồi tí nào, cô nhớ rõ đời trước Lận Quyết đi rất nhiều nơi kéo đàn cello trên đường phố, kiếm được kha khá tiền, nhưng có một lần chọn trúng chỗ có lưu manh thu phí bảo hộ, gặp phải một ít phiền toái.
Đời này cô hoàn toàn có thể giúp cậu tránh được phiền toái đó.
Cô khoanh đỏ bản đồ trên điện thoại, đưa cho Lận Quyết xem.
"Không phải anh biết kéo đàn cello sao, có thể đến nơi này, không có lưu manh thu phí bảo hộ, sẽ tương đối an toàn.”
“……”
Lận Quyết giật mình, cúi đầu nhìn cô bé trước mắt.
Tạ Đường cho Lận Quyết phương thức liên hệ tới bệnh viện công lập kia.
Đời trước từ lúc bà nội cậu nhập viện, mỗi ngày đều tốn rất nhiều tiền thuốc men, hơn nữa còn nợ nần ép tới không thở nổi, sau đó có một bệnh viện công lập đồng ý cung cấp trị liệu miễn phí.
Tạ Đường nhớ rõ lúc ấy Lận Quyết thập phần cao hứng mà nói cho cô, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Đời này cậu hoàn toàn có thể chữa khỏi bệnh cho bà.
“Đây là một bệnh viện công lập, sẽ nhận một ít người bệnh để điều trị miễn phí. Anh có thể mang bà qua nhìn xem, có thể giảm bớt rất nhiều áp lực.”
“……”
Lận Quyết một tia khó hiểu, sao cô lại biết chuyện trong nhà của cậu.
Tầm mắt dừng ở chóp mũi yêu kiều, đôi mắt trong trẻo nhìn cậu, lông mi run rẩy.
Nói xong Tạ Đường như trút được gánh nặng, đời trước Lận Quyết trợ giúp cô rất nhiều, đời này cô chưa làm được cái gì giúp cậu, trong lòng thật sự băn khoăn.
Cô nhìn Lận Quyết, nghĩ một lúc, lấy ra túi thuốc mua lúc trưa và một hộp điểm tâm: “Cái này cho anh.”
Mua cũng đã mua rồi, Lận Quyết không bị thương đương nhiên rất tốt, nhưng vẫn là cho cậu, biết đâu phải dùng đến thì sao.
Tạ Đường ngẩng đầu, tóc mái trên trán bị gió thổi đung đưa, cô thấy Lận Quyết trầm tư, cười cười: “Trốn tránh không phải biện pháp, anh vẫn nên tiếp tục đi học, luôn có cách giải quyết.”
“……”
Lận Quyết yết hầu hơi có chút ngứa: “Vì sao lại giúp tôi?”
Từ khi trong nhà xảy ra biến cố, bạn bè trong trường đều coi hắn như ôn dịch.
Cô nhợt nhạt cười, nói: “Chúng ta là bạn học, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
“Đúng rồi, đây là số điện thoại của tôi, Tạ Đường.”
Lận Quyết tiếp nhận số điện thoại.
Cậu đứng im tại chỗ một lát, mới chạy nhanh giương mắt, chỉ thấy cô bé đã đi rồi.
Tóc dài như thác nước được gió nhẹ nhàng lay động, cô bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, rất mau đã biến mất giữa dòng xe cộ.
Qua thật lâu, Lận Quyết mới xách chiếc túi trắng cùng bánh ngọt về tiệm thức ăn Nhật, vào cửa hơi hơi cúi đầu vì vóc dáng quá cao. Cậu đem bánh ngọt đặt lên bàn, đang muốn tiếp tục làm việc.
Ngồi ở sau quầy, ông chủ Phương Thu nhìn chằm chằm bánh macaron trong chiếc hộp nhựa trong suốt, nhịn không được duỗi thẳng người: “Đây là cái gì?”
Lận Quyết quay đầu lại, nhìn bánh ngọt nói: “Bạn học làm.”
“Cho chú nếm thử!” Phương Thu nhảy dựng lên, bước nhanh đi đến bên cạnh bàn, mở nắp hộp ăn thử một miếng.
Nửa tháng sau hắn được mời tới khoa mỹ thực làm giám khảo, nửa tháng này định nếm thử đủ loại mỹ thực đồng thời giúp bạn tiếp quản nơi này một thời gian, chán muốn chết, nhưng trăm triệu lần không đoán được ——
Hắn nheo mắt lại, cẩn thận nhấm nháp, kinh ngạc đến cực điểm: “Là cô bé vừa rồi làm?”
Lận Quyết nhìn chằm chằm vào miếng bánh đã bị ăn một miếng lớn, mày khẽ nhíu lại: “Vâng, cô ấy học cùng trường với cháu.”
Phương Thu kinh ngạc, xem ra cô bé này không tồi. Hắn là một trong những nhà giám định thức ăn giỏi nhất của Trung Quốc, miếng vừa rồi hắn ăn chưa đã thèm, còn định ăn thêm miếng thứ hai, còn chưa kịp xuống tay thì Lận Quyết liền đem bỏ vào cặp sách.
Phương Thu: “……” Keo kiệt!
giờ tối, Tạ Đường về đến nhà, Tạ Kiến Hoa ngồi ở trên sô pha xem báo, mẹ ngồi bên cạnh chị gái đang thử trang sức, chị gái ở ở trên bàn trà, mặt lộ vẻ hưng phấn.
Tạ Đường vòng qua, đang muốn lên lầu, mẹ Tạ không vui mà gọi: “Đường Đường, con nói một chút chuyện làm trợ lý của giáo sư Uông là như thế nào?”
Bà nội đã đi rồi, không ai chống lưng cho cô.
Tạ Khinh dùng nĩa ghim miếng táo bỏ vào trong miệng, dùng giọng điệu oán trách nói: “Em không có năng khiếu ở phương diện mỹ thực, nếu thật sự đi làm trợ lý cho giáo sư Uông không phải sẽ mất mặt sao, chị cũng là lo lắng em phạm phải sai lầm, chọc giáo sư tức giận.”
Trịnh Vĩnh Hoa cũng nhíu mày, kéo Tạ Đường tới: “Nhỡ con bất hòa với giáo sư Uông thì sao, con không chịu trách nhiệm nổi đâu, đem cơ hội này nhường cho chị đi?”
Giữa hè thời tiết oi bức, Tạ Đường lại thấy lạnh thấu tim.
Cô nhớ rõ đời trước chị bắt được cơ hội làm trợ lý giáo sư Uông, trong nhà đều thật cao hứng, riêng mẹ đưa chị đi ăn cơm ở nhà hàng, mua quần áo hàng hiệu, cha cũng khen ngợi vài câu.
Mà hiện tại là mình, cha Tạ vẫn không nhúc nhích, ngồi im xem báo, mí mắt còn không nâng, mẹ Tạ mở miệng lại "trách móc".
Đời trước Tạ Đường rất cố chấp, cũng không có nhu nhược dễ khi dễ, chị muốn cô món đồ chơi của cô, cô không cho, chị muốn ngọc thạch, cô cũng không cho, chị muốn Lục Trác, cô cũng giãy giụa vì chính mình biện giải. Chính là có ích lợi gì đâu, cuối cùng tất cả đều thuộc về chị ta.
Ngược lại mình còn bị cha mẹ mắng ích kỷ, không nghĩ cho chị gái.
Cho nên hiện tại, cô hiểu ra, mình của đời trước khóc thút thít, giãy giụa, tuyệt thực chờ sự thương cảm chính là sai, trong lòng cha mẹ căn bản không có mình, cho nên dù mình có làm gì đi nữa thì nửa điểm đều không thể khiến họ đau lòng, ngược lại sẽ chỉ làm bọn họ phiền chán.
Chính mình so với chị gái có là cái gì đâu……
Tạ Đường ngước mắt nhìn về phía Tạ Kiến Hoa, ông chỉ quan tâm đến tiền đồ nhà họ Tạ, ông để ý kỳ thật cũng không phải chị, mà chỉ là lợi dụng để đem lợi ích cho gia tộc.
“Con cũng muốn cho.” Tạ Đường nhàn nhạt mà nói: “Nhưng giáo sư Uông nếm tác phẩm của con, không biết vì cái gì nhất định lựa chọn con tới làm trợ lý của thầy ấy.”
Tạ Kiến Hoa nghe vậy, có chút kinh ngạc, buông báo nhìn Tạ Đường.
“Ông ta nếm tác phẩm con làm, mới quyết định con làm trợ lý?”
Mới vừa rồi Khinh Khinh chưa nói rõ ràng mọi chuyện, vừa trở về liền tủi thân oán giận biểu hiện của Tạ Đường trước mặt giáo sư Uông, đoạt vị trí trợ lý của cô ta.
Tạ Đường: “Đúng vậy.”
“Vị giáo sư này cũng thật là, tài giỏi như Khinh Khinh không cần, lại cho con làm trợ lý.” Tạ Kiến Hoa trong lòng buồn bực thiên vị con gái lớn.
Ông đánh giá Tạ Đường, cảm thấy dạo gần đây con gái út có một chút thay đổi
Tạ Khinh ý cười đọng lại ở trên mặt, thần sắc đều thay đổi, nhìn chằm chằm Tạ Đường, đáy mắt xẹt tia cảnh cáo.
Cô không thể nói là mình đem tác phẩm của em mình nói thành của mình được.
Cô chạy nhanh kéo Trịnh Vĩnh Hoa, mất tự nhiên mà cười: “Em tới văn phòng giáo sư Uông học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, coi như rèn luyện.”
“Với cả, chị có chuyện quan trọng muốn chuẩn bị.”
Tạ Khinh tay cầm tờ báo danh, đắc ý nói: “Ba, mẹ, con tính lần này tham gia cuộc thi đánh giá mỹ thực. Nghe nói tiến vào trận chung kết có thể trực tiếp nhận giấy chứng nhận cấp bậc, như vậy liền có thể đạt được vinh dự.”
“Hơn nữa mọi người có nghe qua tên đại sư Phương Thu chưa ạ, nghe nói lần này ngài ấy được mời làm giám khảo.”
“Nếu được thầy Phương Thu coi trọng, giáo sư Uông kia cũng không thể so sánh được.”
Cha Tạ đối với việc này rất là tán thành, tán thưởng gật gật đầu.
“Đường Đường, con học hỏi Khinh Khinh, dù cơ hội làm trợ lý cho giáo sư Uông rất hiếm có, nhưng thi đấu giành nhiều giải thưởng mới có lợi cho hình tượng khách sạn chúng ta.”
Mà mẹ Tạ liếc mắt nhìn Tạ Đường một cái, lẩm bẩm: “Cuối tuần con đến chỗ giáo sư Uông, hỏi thầy ấy nói một chút xem có thể nhường vị trí trợ lý cho chị gái con không, nói là con sinh bệnh không thể làm trợ lý của giáo sư được.”
Tạ Đường không nói một lời, màu trà trong con ngươi trầm xuống, đáy lòng châm chọc, chỉ quét liếc mắt một cái, liền dời tầm mắt.
Mẹ Tạ vội vàng nắm lấy tay cô: “Đường Đường, mẹ đây cũng là vì lo cho con, con bệnh nặng mới khỏi, nghỉ ngơi nhiều mới được.”
Tạ Đường bất động thanh sắc mà rút ra tay, nói: “Con sẽ nói với giáo sư Uông, nhưng con cũng không thể quyết định.”
“Không bằng chị tự mình đi nói chuyện, chị thông minh như vậy, giáo sư nói không chừng lập tức liền chọn chị.”
Tạ Khinh nghe vậy trong lòng giận dữ, lại thấy Tạ Đường xoay người lên lầu.
Cô ta nhìn chằm chằm bóng dáng Tạ Đường, mí mắt giật giật, chỉ cảm thấy Tạ Đường tựa hồ thật sự thay đổi, càng ngày càng thoát khỏi tầm khống chế của mình. Mà tác phẩm sao lại thế này, vì cái gì nó lại được nhiều giáo sư ưu ái như vậy, chỉ là trùng hợp thôi sao?
Tạ Khinh lấy lại bình tĩnh, cô ta không tin chỉ với năng lực mọi khi của Tạ Đường mà có thể làm ra tác phẩm tuyệt diệu như vậy.
Có lẽ, chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng thực đáng tiếc, em gái như vậy, thật là đáng thương, nó vĩnh viễn chỉ có thể đứng dưới chân mình, ngước nhìn mình.
……
Tạ Đường trở lại phòng, ngẫm nghĩ về cuộc thi đánh giá mỹ thực Tạ Khinh mới vừa nói.
Đời trước, cuộc thi này thu hút tất cả học sinh trường mỹ thực tham gia, chị ta tuy rằng có năng khiếu nhưng trong trường cũng không ít người như thế, so với chị ta càng giỏi hơn.
Bởi vậy, dựa theo xếp hạng thi đấu, chị ta thật ra không đạt được thứ hạng tốt.
Nhưng cuộc thi này cũng có lỗ hổng, có thể cho một người nhà làm bạn, miễn cho tuyển thủ khi thi đấu gặp phải sự cố ngoài ý muốn, cho nên đời trước chị ta nhờ mẹ Tạ, nửa khẩn cầu nửa uy hϊếp mà yêu cầu cô cùng đi.
Lúc thi đấu thì mỗi tuyển thủ một phòng, cameras chỉ có thể nhắm ngay phạm vi của tuyển thủ, không quay đến người nhà ở bên cạnh.
Mặt khác cuộc thi lại tính giờ, nói cách khác trong khoảng thời gian ngắn phải làm ra tác phẩm xuất sắc.
Lúc ấy Tạ Khinh nghĩ ra cách là làm bánh kem.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cô ta căn bản không thể thong thả làm xong, cuối cùng cũng giống như bao tuyển thủ khác, chỉ xong tám phần của tác phẩm.
Mà lúc ấy, kế hoạch của Tạ Khinh quả là hoàn hảo, cô ta muốn cô giúp cô ta làm bánh kem, như vậy tiết kiệm không ít thời gian.
Có thể nói là do may mắn mới vượt qua hàng ngàn tuyển thủ, lọt vào vòng trong.
……
Sau trận thi đấu, Tạ Khinh danh tiếng lớn hơn một ít, lúc trước chỉ là ở trong trường học được thầy cô ba ban khen ngợi, sau đó thì được phương tiện truyền thông đưa tin là “Thiếu nữ thiên tài đầy sáng tạo”.
Đâu ai thấy được người trong góc là cô đâu.
Tạ Đường biết, không lâu sau, Tạ Khinh biết trước quy tắc, hẳn là sẽ đến cầu xin mình, nếu mình không đáp ứng sẽ lại giống đời trước, bị cha mẹ chỉ trích ích kỷ lạnh nhạt, thậm chí nháo loạn cả nhà lên.
Mà biện pháp duy nhất chính là ——
Cô mở di động, tìm được trang web báo danh thi đấu, lặng lẽ đăng ký nặc danh.
Một khi đã lấy thân phận của mình báo danh, đến lúc đó Tạ Khinh có muốn cho mình giúp chị ta đi chăng nữa, cũng sẽ phát hiện mình cũng thi đấu, căn bản không thể đăng ký đi cùng người nhà…… Chị ta cùng mẹ Tạ chỉ tưởng hệ thống xảy ra vấn đề, không còn cách nào.
Như vậy, sự tình sẽ khác với đời trước.
Báo danh xong, Tạ Đường buông di động, nằm trên giường chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Ngón tay cô vuốt v e ngọc thạch trên cổ, ngọc thạch ôn nhuận, mang vận may đến cho cô. Cô hy vọng, một đời này mình có thể mau chóng có năng lực thoát khỏi cái gia đình này.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuất hiện, những vệt nắng chiếu xuyên qua khe cửa sổ.
Khuôn viên vườn hoa trong trường rất rộng, dạo một vòng cũng không nhất định có thể gặp được người, Tạ Đường không rõ vì cái gì thế mà lại gặp được. Cô xuống xe buýt, mải miết chạy đến cổng trường, tóc mái trên trán hơi hơi tán loạn.
Bước chân Tạ Đường đột nhiên dừng lại.
Học sinh đi thành tốp năm tốp ba ở cổng trường, hội học sinh kiểm tra đồng phục mỗi thứ hai hàng tuần, Lục Trác ôm bóng rổ nghiêng người đứng ở nơi đó, mặt mày thập phần không kiên nhẫn. Anh đứng cạnh Hướng Hoành, “Mẹ nó” một tiếng, vỗ đầu, “Tôi thật đúng là mẹ nó quên mang theo.”
Cổng trường phía Bắc kiểm tra nghiêm, chỉ có một hàng cửa sắt, muốn đi vào chỉ có cách trèo tường.
Tạ Đường do dự, lui ra phía sau vài bước, xoay người, nhanh chân chạy theo hướng xe buýt.
Lại đi thêm mấy trăm mét, có thể vào từ cửa phụ.
Thân ảnh thiếu nữ vừa biến mất, Lục Trác liền thấy hơi mất mát, đuôi lông mày nhảy nhảy, theo bản năng ngước mắt nhìn.
Tạ Đường hôm nay mặc đồng phục là váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài cùng với vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay, làn da trắng nõn. Cô chạy nhanh, cõng cặp sách rất nặng, giống như một con thỏ nhát gan vội vàng chạy trốn.
Lục Trác: “……”
Hướng Hoành bên cạnh không tình nguyện mà ăn một ngụm thức ăn cho chó, theo tầm mắt Lục Trác nhìn lại, vui vẻ: “Em gái nhỏ còn rất thông minh, nhìn thấy bên này kiểm tra liền chạy nhanh như vậy, ách ——”
Anh nhìn nữ sinh nhỏ nhắn chạy ngang qua bên đường, quần áo trên người rõ ràng bình thường nhưng trước ngực lại lóe lên ánh vàng, lóa mắt đến không được.
“…………”
Trầm mặc vài giây, Hướng Hoành ngăn không được nhịn cười, bả vai đều run lên.
“Anh Trác, cô nhóc đó chẳng lẽ thật sự đổi đối tượng rồi? Trốn anh như trốn nợ, anh mẹ nó cũng quá không hấp dẫn, cô bé mới mặt đỏ tim đập vài lần đã thay đổi mục tiêu?”
Lục Trác sắc mặt đen như đáy nồi: “Câm miệng.”
Hướng Hoành còn muốn tiếp tục nói giỡn, nhưng Lục Trác liếc mắt một cái ngập tràn lệ khí.
“……” Hướng Hoành ngẩn người.
Chỉ đùa một chút, gì mà mới sáng ngày ra đã tức giận đến thế?
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại đã thấy Lục Trác trầm mặt rời đi, bóng dáng không hiểu sao lộ ra sự bực bội nồng đậm.
Đây cũng không phải hướng đi đến khoa kinh tế, mà rõ ràng là đang đến khoa mỹ thực.
Giờ phút này, mọi người ở ban C đều đã biết Tạ Đường trở thành trợ lý của giáo sư Uông, sắc mặt ai nấy cổ quái khác thường,, xì xầm bàn luận.
Không phải chứ, sao lại là Tạ Đường, dựa vào cái gì là Tạ Đường, ánh mắt giáo sư Uông này có vấn đề? Tìm trợ lý chẳng lẽ không nên tìm người có thiên phú cao sao, sao lại tìm bình hoa di động như Tạ Đường chứ?
Nhưng không thể không nói, không biết chuyện gì xảy ra, rất nhiều người vẫn rất hâm mộ, ghen tỵ đến đỏ mắt.
Đi theo giáo sư Uông, nói không chừng gỗ mục có thể được dạy bảo thành kỳ tài.
Từ Thiến nghe mọi người bên ngoài nhỏ giọng nghị luận, lạnh lùng liếc mắt, đi vào từ phòng học cửa sau nhìn Tạ Đường, sắc mặt rất là khó coi, ngày hôm qua Tạ Đường trước mặt mọi người sỉ nhục cô ta, cô ta còn chưa có tìm Tạ Đường tính sổ đâu.
Cô ả xoay người đi qua đi lại trước mặt, đập vào bàn Tạ Đường một cái thật to: “Ê, mày thật sự tưởng rằng mày có năng lực trở thành trợ lý giáo sư Uông à, coi chừng chính là tìm trợ lý để làm chân chạy vặt, cho nên thấy mày đáng thương mới chọn mày đó, đừng tự cho là đúng.”
Từ Thiến trong nhà được cưng chiều, ả lại hay giao lưu với bọn lưu manh, lớp học đại đa số người cũng không dám chọc ả.
Nữ sinh thì nịnh bợ ả, nam sinh thì gọi ả là cọp cái.
Tạ Đường cảm thấy không có gì để tranh cãi với loại người này cả, không để ý tới cô ta, ngồi xuống vị trí bàn mình.
Vương Văn Văn nhéo nhéo nắm tay, bỗng nhiên đứng lên: “Từ Thiến, cậu thật quá đáng."
“Quá đáng cái rắm?!” Từ Thiến liếc mắt một cái, chửi tục xong lại ngồi xuống.
Tạ Đường quay đầu lại, lắc đầu, ý bảo không có việc gì.
Từ Thiến lại chỉ tay vào Tạ Đường, trào phúng: “Ba ngày sau có bảng thành tích, tao không cho mày cúi đầu nhận sai kêu tao một tiếng bà nội, tao không phải họ Từ!”
Cô ả thốt ra lời này xong, không biết vì sao trong phòng học đột nhiên tĩnh mịch, người xung quanh nhất trí nhìn về cửa lớp học.
Mọi người hít hà một hơi.
Nam sinh đi vào, tay cầm bóng rổ, một cú nện mang đầy lửa giận đập xuống bàn cô ả, “Rầm” một tiếng, xượt qua gương mặt của ả, Từ Thiến cả kinh đột nhiên nghiêng đầu.
Bóng rổ trên mặt đất nảy một cái chạm đến trần nhà, gây ra tiếng động vang dội.
Chờ cô ả mở mắt ra lần nữa, đã thấy Lục Trác đứng ở trước mặt, mí mắt lạnh lẽo, con ngươi mang lệ khí tràn đầy cảnh cáo: “Kêu ai bà nội?”