“Cô Vương, mau mau mau tới đây!”
Nhậm Tiểu Báo như phát hiện ra điều gì, vội cầm bài thi đứng lên, vì đứng dậy nhanh quá khiến cho ghế dựa bị đẩy ngã ra sau, ông kích động lại khϊếp sợ nói: “Cô xem xem có phải tôi chấm nhầm hay hoa mắt không?!”
Trác Thụy cười nhạo mà quay đầu lại nhìn ông một cái: “Thầy Nhậm, thầy kiềm chế lại đi, lớp thầy có bài được điểm cao hay sao mà khiến thầy kích động đến thế, haizz thầy cũng dễ thỏa mãn quá đi.”
Nếu là ngày thường, Nhậm Tiểu Báo bị hắn châm chọc lập tức sẽ rất tức giận, nhưng là hiện tại tâm tình Tiểu Báo thực dễ chịu.
Ông dạy lớp C năm, mỗi lần kiểm tra lý thuyết tập trung đều không có người nào vượt quá điểm.
Ông kiềm chế vui sướng, hỏi Trác Thụy: “Lớp A của ông, lần này điểm cao nhất là mấy?”
Trác Thụy giơ giơ bài thi lên khoe khoang, ông nói: “Tạ Khinh cùng Mạnh Tử nghĩa, đều , tổng điểm .”
Ách……
Nhậm Tiểu Báo cúi đầu đối chiếu đáp án với bài làm bên cạnh…… Ông trong nháy mắt như muốn ngừng thở, trong mắt toát lên vẻ không thể tưởng tượng được.
Làm được tận điểm! So với Tạ Khinh và Mạnh Tử của lớp Trác Thụy còn cao hơn một chút!
Khoan, từ từ, làm sao điểm lại cao như vậy? Đây là bài thi nhóm hai người, hẳn là có một bài cao như vậy nữa.
Một bài khác ở đâu?
Cô Vương đã đi tới, buồn bực hỏi: “Làm sao vậy lão Nhậm?”
“Không có gì!” Nhậm Tiểu Báo bỗng nhiên cầm bài thi nhìn lại, kích động đến nỗi cổ họng phát khô.
Không được, ông phải kiểm tra lại một lần, không thể náo loạn lên khiến người khác chê cười được, nếu thật sự đây là bài thi điểm cao của lớp mình, đem đập vào mặt của lão Trác, xem ông ta còn khoe mẽ được gì!
Chỉ là, ông không tìm được bài nào cao hơn điểm nữa cả, không khỏi có chút kỳ quái, không có khả năng là của một người làm đúng không, những người khác đều có nhóm cả mà.
Nhậm Tiểu Báo ôm bài thi tiến vào lớp, ánh mắt quét quanh lớp học như đang tìm tòi, trên mặt không giấu được kích động.
Từ Thiến nhìn bài thi đang cầm trong tay giáo viên, lại liếc Tạ Đường, khinh miệt mà cười lạnh một tiếng.
Tạ Đường còn dám chê cười ả khi ả chỉ được điểm? Vậy nhìn xem lần này tổng điểm ai cao hơn! Lần này ả và học sinh giỏi của lớp C Tào Đình chung một nhóm, hai người phân công làm, một người tìm đọc một nửa tư liệu, sau đó từng người điền vào bài thi, lúc nộp bài thi ả đã tính toán tổng điểm chắc chắn trên , không thể thấp hơn được!
Tạ Đường một mình một nhóm, có thể cao hơn ả sao?
Tào Đình ngồi ở phía sau Từ Thiến, thấy Từ Thiến kiêu ngạo rung chân, chỗ ngồi bị ả chiếm hơn phân nửa, che mất tầm nhìn trên bảng……
Cô giận mà không dám nói gì, yên lặng nhéo nhéo nắm tay, cúi đầu tiếp tục làm bài…… Ai bảo Từ Thiến là nữ bá vương của lớp chứ, nam sinh cũng chưa ai dám trêu cô ả.
Nếu cô một mình một nhóm, với khả năng phi thường của mình chắc chắn sẽ đứng đầu lớp, nhưng ai bảo cô giỏi quá làm gì, bị ả nhắm đến phải chung nhóm với ả, lần này cô hoàn toàn bị ả kéo chân rồi.
Duy nhất một lần trước không phải làm bài thi nhóm mà là kiểm tra cá nhân, Từ Thiến cũng chỉ làm đúng điểm, so với Tạ Đường còn kém hơn. Mỗi lần làm bài thuyết trình nhóm, ít nhất điểm cũng là mình cố gắng làm mới có được, chứ ả thì làm được gì.
Tào Đình bị cùng nhóm với Từ Thiến đã hơn một năm, trong lòng rất chán ghét cô ả.
Nhậm Tiểu Báo bắt đầu phát thành tích, sau đó nhận xét về vài học sinh điểm kém, lên lịch cho họ đi bồi dưỡng thêm.
Phát đến nhóm tiếp theo: “Từ Thiến, Tào Đình, .”
Quả nhiên, Từ Thiến lộ ra nụ cười đắc ý, nghênh ngang mà đi lên nhận bài. Tào Đình đi theo phía sau cô, biểu cảm bất mãn.
Thấy tổ hợp nhóm này, Nhậm Tiểu Báo có điểm bất đắc dĩ trong lòng, những người khác đều là cùng nhau học tốt hợp thành một nhóm, hoặc là chơi thân với nhau một nhóm, còn cái này rõ ràng là Từ Thiến ép buộc Tào Đình.
Nhậm Tiểu Báo chỉ là một giáo viên quèn, cũng không quản, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mà các bạn học, trừ bỏ Từ Thiến cùng đám bạn lưu manh, những người khác cũng đều hiểu rõ ràng không nên trêu chọc Từ Thiến.
Cầm bài thi trở về chỗ, Từ Thiến cố ý giơ trước mặt Tạ Đường, trào phúng khinh miệt mà liếc nhìn cô một cái, hung hăng hạ giọng: “Nhớ rõ cá cược lần trước đi, ai thua người đó ăn phân.”
Tạ Đường căn bản không có đánh cược với cô ta, là cô ta tự muốn thế.
Nam sinh ngồi sau Tạ Đường có điểm đồng tình mà nhìn cô, không biết làm sao là cô lại bị Từ Thiến để ý…… Mà Tạ Đường tính tình mềm yếu, hay là kêu cô đi nói chị gái lớp A giải quyết hộ đi.
Từ Thiến đi qua, cố tình quét rơi sách của cô xuống đất.
Tạ Đường nhíu mày, vừa muốn cong lưng nhặt, sách vở đã được Tào Đình nhặt lên giúp.
Tạ Đường có chút kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tào Đình lắc lắc đầu, không nói gì, vội vàng đi theo Từ Thiến về chỗ ngồi.
Đúng lúc này, Nhậm Tiểu Báo đã hướng lên trên tiếp tục đọc điểm: "Lý Khải, Cố Anh Nam, ".
Nhưng mà, nghĩ lại, trong lớp lại sôi nổi kinh ngạc xao động, Lý Khải cùng Cố Anh Nam hai người là bạn nối khố, trước kia mỗi lần làm đề mục nhóm cũng đều - điểm, hai người bọn họ đều đứng đầu lớp!
Mà lần này sa lại đứng thứ hai?
Vậy nhóm đứng thứ nhất kia là ai?
Từ từ, hay là thành tích cao nhất đều thuộc về hai bọn họ?
Đang lúc nghị luận sôi nổi, mà Từ Thiến cầm trong tay bài thi điểm dào dạt đắc ý, chờ xem Tạ Đường bị ả nhục nhã, Nhậm Tiểu Báo rốt cuộc át không được tiếng nói kích động mà đọc tiếp.
“Tạ Đường, .”
Cả lớp: “……”
Cái quỷ gì?!!!!
Xác định là Tạ Đường? Tạ Đường được xếp vào lớp này, tuy rằng thành tích không đến mức rất kém cỏi, cũng vẫn luôn ít nói, học tập bình thường, mọi khi thành tích đứng gần cuối lớp. Lần này không phải là xếp cuối lớp, mà là đứng đầu lớp?
Huống chi, lúc trước cô cùng Từ Thiến cãi nhai dẫn đến cô phải làm bài một mình .
…… Sao một người mà có thể làm đến điểm?
Lớp học rơi vào trạng thái mơ hồ, trợn mắt há hốc mồm, căn bản không thể tin được, ngay cả Vương Văn Văn cũng há to miệng. Trên thực tế mấy ngày hôm trước ở văn phòng nghe thấy một nhóm giáo viên khen ngợi tác phẩm của Tạ Đừng rất xuất sắc, cô nàng rất rất không tin, mà hiện tại, điểm thi cũng……
Tạ Đường liền đứng dậy, bước lên bục giảng.
Cô cảm thấy có lỗi đối các bạn học, trọng điểm ở chỗ, cô là người sống lại trở về, chương trình học coi như đã học xong, mà đời trước cô cũng học tập nghiêm túc…… Hơn nữa bởi vì năng lực của ngọc thạch, trí nhớ cũng xuất chúng vượt bậc hơn.
Nói cách khác, trình độ hiện tại của cô tương đương với thầy Nhậm Tiểu Báo trở lên.
Một đề này mà nói, các bạn học phải tìm kiếm trong sách giáo khoa và tìm khắp các thư viện, thậm chí có nội dung không nằm trong sách đang học, rất tiêu tốn thời gian. Mà cô đã học qua nội dung này cho nên dễ dàng làm được, giống như là kiến thức của học sinh cao trung làm bài của học sinh tiểu học.
Lớp học xao động mà nhìn bóng dáng Tạ Đường, lại nhịn không được sôi nổi nghĩ đến cùng một ý.
…… Tạ Đường gần đây hình như đẹp hơn thì phải?
Tạ Đường không chú ý đến diện mạo có chút biến hóa của mình, phát hiện ngọc thạch có thể trợ giúp hấp thu hết thảy những loại thực phẩm và thảo dược hữu dụng, cô cũng chỉ kinh hỉ một chút.
Hơn nữa bởi vì thói quen, Tạ Đường cũng không để ý nhiều đến bề ngoài của mình.
Nhưng ngọc thạch lại không ngừng hấp thu, cơ thể dần dần trở nên mềm mại, da trắng nõn như sữa bò, nhìn thực câu người. Gương mặt cơ bản đã đủ đẹp rồi, lúc này lại càng xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Cô đi đến trên bục giảng, ánh mặt trời từ cửa kính, nghiêng nghiêng chiếu vào sườn mặt, hàng mi cong vút, làn da trắng tuyết, đôi mắt long lanh chớp chớp khiến tất cả mọi người quên cả tranh luận……
Nhậm Tiểu Báo đem bài thi đưa cho Tạ Đường, nhịn không được hỏi: “Em một mình một nhóm?”
Tạ Đường gật gật đầu: “Vâng.”
“Lần trước viêm phổi nằm viện, hẳn là đã học được không ít kiến thức.”
Tạ Đường cũng không biết nên giải thích như thế nào, liền gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhậm Tiểu Báo thật kích động, ông liền biết, Tạ Đường có thiên phú, từ sự kiện tác phẩm lần trước có thể nhìn ra, tuy rằng tác phẩm kia vẫn không bằng chị gái, nhưng cũng có tiềm năng.
“Quả nhiên là hai chị em, tuy rằng em mới chuyển đến đây, nhưng không thể phủ nhận em với chị gái giống nhau, sau này nói không chừng sẽ càng thêm ưu tú.” Nhậm Tiểu Báo không chút bủn xỉn mà khen ngợi.
“……” Tạ Đường không nói chuyện, lông mi run rẩy.
Giống Tạ Khinh……
Đời trước cô học trễ hơn so với Tạ Khinh, sau này không ngừng nỗ lực học tập nên hơn Tạ Khinh một cấp bậc, chỉ bởi vì chị ta còn có ngọc thạch nên thiên phú khưu giác cao hơn, thành ra căn bản cô vẫn không so được……
Cho nên, cô nghĩ đời này chỉ cần chính mình nỗ lực, chắc đã sớm có thể vượt qua Tạ Khinh.
Nhưng đây cũng không phải mục tiêu của cô, cô chỉ hy vọng nhanh chóng có năng lực rời Tạ gia, khỏe mạnh bình an mà sống.
Nếu không, sớm hay muộn cũng có một ngày, khi thận của Tạ Khinh bắt đầu chống đỡ không được, cha mẹ sẽ lại yêu cầu mình: “Không nên ích kỷ như vậy, giúp chị một chút con cũng không chết.”
……
Mọi người ngơ ngác mà nhìn Tạ Đường cầm bài thi đi xuống, chỉ cảm thấy…… chỉ cảm thấy người đang đứng trên bục giảng là Tạ Đường sao?
Từ Thiến nhất thời phẫn nộ, cô cắn răng nhìn chằm chằm Tạ Đường, như là hận không thể xông lên đi xé nát bộ mặt của Tạ Đường. Cô ả đem bài thi vò thành một cục ném trên bàn học, lại hung hăng trừng mắt liếc Tào Đình một cái, đồ vô dụng, hại mình thua Tạ Đường.
Cô ả gây động tĩnh lớn như vậy, lớp học tự nhiên có người chú ý tới.
Kỳ thật trong lớp rất nhiều người không ưa Từ Thiến, bao gồm rất nhiều nam sinh bị cô ta khi dễ.
Vì thế, hàng phía sau không biết ai ồm ồm mà nhỏ giọng nói: “Người nào đó không phải nói thua Tạ Đường liền ăn phân sao, trước đó còn nói bừa bãi, hiện tại như thế nào như rùa đen rút đầu?”
“Ai ——” Từ Thiến quay đầu lại, hàng phía sau lại một mảnh bình tĩnh, căn bản không tìm ra ai nói.
Sắc mặt cô ả đen lại, đem tất cả khó chịu này dồn lên người Tạ Đường.
Sau khi tan học, Tạ Khinh đi đến cửa sau của phòng học ban C, ôn nhu hỏi một nam sinh: “Có thể giúp tôi gọi Tạ Đường được không?”
Nam sinh nhìn đến bàn Tạ Đường thấy ghế trống không, trả lời: “Tạ Đường đã đi ra ngoài rồi.”
“Mình có thể chờ.” Tạ Khinh thân thiết đáp lại.
Nam sinh gật gật đầu, quay đầu lại đi tiếp tục thu thập đồ đạc, lại nhịn không được nhìn tới vị trí Tạ Đường, hồi tưởng lại lúc Tạ Đường lên bục giảng bộ dáng an tĩnh mềm mại, đôi mắt màu trà giống lưu li thấu sáng, hắn nhịn không được gương mặt nóng rực, miên man suy nghĩ……
Cái này cũng không trách được hắn, chủ yếu là Tạ Đường xác thực quá đẹp, so với hoa hậu giảng đường Tạ Khinh con mẹ nó còn đẹp hơn.
Sắc mặt Tạ Khinh có chút không vui.
Mỗi lần cô ta tới lớp C, bất kể nam sinh hay nữ sinh đều sẽ thập phần chấn động, sôi nổi nhìn cô ta, nam sinh kinh diễm nhìn mà đánh giá, nữ sinh thì hâm mộ. Cô ta ở đây dánh tiếng khá nổi, thành tích ưu tú, lớn lên lại xinh đẹp, cô ta cũng vẫn luôn lui tới lớp của Tạ Đường, đem cô làm nền cho mình.
Nhưng mà hôm nay làm sao thế nhỉ, bọn họ giống như vừa trải qua một trận đả kích, đang nghĩ tới chuyện khác.
Tạ Khinh cảm thấy có chút không tiêu hóa kịp, liền đi vào.
Trong lớp C cô ta cũng biết được vài người, cô ta nhớ rõ cái người đang dọn sách vở trên bàn kia, Vương Văn Văn rất sùng bái cô ta, lúc mới khai giảng cô ta làm mẫu ba lần, Vương Văn Văn mắt mạo ngôi sao, còn muốn tìm cô ta để ký tên.
“Văn Văn.” Tạ Khinh ưu nhã, khẽ cười nói: “Tạ Đường nói chị tới lấy bóng rổ đưa cho Lục Trác, em biết để chỗ nào không?”
Vương Văn Văn quay đầu nhìn Tạ Khinh đang đi đến trước mặt mình.
Nếu là ngày trước, Vương Văn Văn khẳng định thực kích động, đây là hoa hậu giảng đường đó nha, nhưng hiện tại……
Nhớ ngày đó ở chỗ ngoặt hành lang thấy một màn đối thoại giữa Tạ Khinh với Tạ Đường, mày nhăn lại, sắc mặt cũng dị thường lạnh nhạt: “Không phải ở cuối lớp sao? Chị không nhìn thấy à? Trực tiếp xuống lấy là được rồi.”
“……” Tạ Khinh sửng sốt.
Cô ta cảm nhận được ánh mắt phiền chán dành cho cô ta, nhưng còn chưa chờ cô ta nói cái gì, Vương Văn Văn đã khoác cặp sách lên vai, cùng với một nữ sinh khác rời phòng học.
Cô ta nhíu nhíu mày, Vương Văn Văn hôm nay uống lộn thuốc à.
Cô ta bĩu môi đi xuống cuối lớp cầm lấy quả bóng rổ của lớp Lục Trác, ôm ở trước ngực cẩn thận mà nhìn, gương mặt thế nhưng có hơi đỏ lên. Lục Trác không quen biết cô ta nhưng cô ta cũng không bận tâm, so với Tạ Đường cô ta ưu tú hơn nhiều, hôm nay cô ta sẽ làm cho Lục Trác nhớ tên mình.
Tạ Khinh xoay người, đang định bước ra khỏi phòng học, đột nhiên bắt gặp Tạ Đường đang ở ngoài cửa sổ cùng một nam sinh cao gầy nói chuyện.
Hành lang........
Tạ Đường khoác cặp sách, trong lồ ng ngực còn ôm hai tập tài liệu, ngửa đầu nhìn người trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Anh đã chuyển bà đến bệnh viện kia rồi sao?”
Cô thấy Lận Quyết gật gật đầu, nhịn không được lộ ra nụ cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên thực ngọt: “Thật tốt quá.”
Nụ cười trên mặt Lận Quyết nhợt nhạt. Đã một đoạn thời gian cậu không tới trường, bận việc làm công trả nợ, may mà nghe lời cô chuyển bà đến bệnh viện kia, chỉ tốn một ít tiền thuốc men, áp lực nhiều ít giảm bớt một chút, nghĩ lại lời cô gái nhỏ nói ngày hôm đó nên quyết định trở lại trường tiếp tục đi học.
Nhân sinh gặp được đủ loại khó khăn, cậu tin tưởng nếu kiên trì, hết thảy đều sẽ tốt lên.
Cậu nhìn tóc trên trán Tạ Đường bị gió nhẹ nhàng phất động, tâm tình như mây đen vỡ ra thành vụn nhỏ, rốt cuộc sáng sủa một ít.
“Còn phải cảm ơn em.” Lận Quyết nói, cậu từ túi quần lấy ra một thứ, con ngươi đen nhánh hơi hơi thẹn thùng: “Tạ Đường, em giúp tôi một việc rất quan trọng, nhưng tôi tạm thời chưa có tiền mời em ăn cơm.”
Tạ Đường vui vẻ cười rộ lên: “Không cần.”
Lận Quyết do dự, vẫn xòe lòng bàn tay ra trước mặt Tạ Đường: “Cái này là quà cảm ơn.”
Dưới ánh mặt trời, một cái kẹp tóc hình quả dâu nhỏ ngọt ngào giống như cô vậy.
Ngày đó thấy Tạ Đường xuyên qua dòng xe cộ, mái tóc bị gió cuốn loạn, cảm thấy cô sẽ cần cái này, cậu không biết con gái thích cái gì, vì thế thỉnh giáo Phương Thu một chút mới chọn một cái ưng ý nhất, hẳn là chất lượng cũng tốt nhất, mái tóc được kẹp lên sẽ không bị dòng xe cộ bụi bặm lây dính nữa.
“Oa, cảm ơn.” Tạ Đường cầm lấy từ lòng bàn tay cậu: “Rất xinh đẹp.”
Tạ Đường nhớ từ khi mình đến Tạ gia, mỗi lần mẹ Tạ đều cùng chị đi dạo phố, còn vô tình hoặc cố ý làm lơ mình, dần dà, mình cũng không yêu cầu đi cùng nữa.
Chị gái có rất nhiều quần áo cùng trang sức, mà cô trừ bỏ một ít quần áo bình thường được mua cho thì toàn thân trắng thuần như giấy.
Đây là món quà lần đầu tiên được tặng từ khi đến Tạ gia, cô đương nhiên thực cảm kích.
“Thật sự cảm ơn.” Tạ Đường cười lắc lư đầu,cài kẹp tóc lên.
Thấy Tạ Đường thích, Lận Quyết mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Em về nhà bằng gì? Xe buýt sao?”
Tạ Đường gật gật đầu: “Vâng.”
Lận Quyết nói: “Vừa vặn tôi cũng phải đi làm thêm, tiện đường, cùng nhau đi.”
Hai người mới vừa xoay người, Tạ Khinh từ trong phòng học đi ra, thấy Tạ Đường nói cười với nam sinh mặc sơ mi trắng, diện mạo thanh tuấn, hơi hơi nhăn mày. Cô ta chưa bao giờ thấy Tạ Đường kết giao bạn bè, nhưng vì cái gì mấy ngày gần đây, bên cạnh Tạ Đường xuất hiện càng ngày càng nhiều người, thế mà còn có người mình không quen biết.
Cô cười đi qua, hơi hơi nâng cằm lên nói với Lận Quyết: “ Xin chào.”
Tuy Lận Quyết trước kia là thiếu gia nhà giàu, nhưng một năm biến đổi này đã hiểu được tình người ấm lạnh. Tạ Khinh mới vừa đi tới, ánh mắt mắt địch ý đã bị cậu nhìn ra, cậu nhịn không được nhíu mày, nhìn về phía Tạ Đường: “Vị này là ai?”
Tạ Khinh bị trực tiếp làm lơ, ý cười có điểm đọng lại.
Tạ Đường nhàn nhạt nói: "Đó là chị gái tôi, không có gì đâu, đi thôi.”
Lận Quyết nhìn phản ứng của Tạ Đường, cảm thấy chị em cô quan hệ không được tốt lắm, vì thế đối với Tạ Khinh lại hờ hững vài phần.
Cậu đi bên cạnh Tạ Đường, ngăn cách Tạ Khinh, cùng Tạ Đường xuống tầng.
Sắc mặt Tạ Khinh lập tức không được tốt, cô ta mạnh mẽ bình tĩnh lại mà cười cười, nói với Tạ Đường: “Đúng rồi Đường Đường, cuối tuần em đến chỗ Giáo sư Uông, đường có vẻ xa, nhưng làm sao bây giờ, hôm đấy chị phải đi học đàn rồi?”
Văn phòng giáo sư Uông cách trạm xe buýt gần nhất một đoạn đường dài.
Lận Quyết nhìn Tạ Đường, cười nói: “Vừa vặn, tôi có xe đạp, có thể đưa em đi.”
Cô vội vàng đáp: “Không cần.”
Cậu còn muốn nói gì nữa, nhưng Tạ Đường không muốn tiếp tục nghe Tạ Khinh ở trước mặt ph át tiết địch ý như có như không, xoay người bước nhanh rời khỏi.
Lận Quyết liền đi theo.
Thấy hai người đi xa, sắc mặt Tạ Khinh lạnh xuống, đích xác không phải cô ta gặp gảo giác, gần đây Tạ Đường thay đổi rất nhiều, còn không cho cô ta quen biết bạn bè của nó, với lại, nó rốt cuộc quen biết Lục Trác từ khi nào?
Từ trước đến nay nó đều núp sau lưng cô ta như cái bóng, nhưng giờ đây lại như ánh mặt trời hấp dẫn người khác, đáy lòng Tạ Khinh bỗng nhiên nổi lên một cảm giác không thoải mái mãnh liệt.
Cô ta đứng tại chỗ một lát, mới ôm bóng rổ đi đến lớp Lục Trác.
.................
Tan học, người dần dần rời đi, Lục Trác ngồi ở trên bàn, chân dài lười biếng gác trên ghế, ngón tay thưởng thức bóng rổ. Hướng Hoành cùng một tên khác phía sau lưng anh thì thầm to nhỏ, chán nản nói: “Trác ca, còn không đi à.”
“Chờ một chút.”
Bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân.
Lục Trác tuấn đĩnh đuôi lông mày, như có như không mà nhếch nhếch môi.
Anh hít vào một hơi, thay đổi tư thế, đưa lưng về phía cửa phòng học, chờ người tới. Trừ bỏ sống lưng hơi hơi cứng đờ, hết thảy đều hoàn mỹ vô khuyết.
“Lục Trác.” Thanh âm nữ sinh vang lên.
Lục Trác quay đầu lại đi, nhìn thấy người tới, ý cười trong mắt ngưng đọng lại toát ra khí lạnh.
“Sao lại là cô?” Hướng Hoành cũng ngẩn người: “ Em gái bảo cô tới?”
Gương mặt Tạ Khinh ửng đỏ, cười nói: “Ừm, bóng rổ này, của các cậu.”
Hướng Hoành lộp bộp trong lòng, trộm nhìn Lục Trác, chỉ thấy sắc mặt Lục Trác đã đen như đáy nồi. Anh nhảy xuống bàn, đạp vào bàn một cái, âm thanh bàn ghế va chạm kêu ken két nghe thực dọa người, trên mặt lạnh lẽo lại không chỗ ph át tiết, anh nhìn cũng chưa thèm nhìn Tạ Khinh một cái, cầm áo khoác xoay người đi ra.
Tạ Khinh sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Bóng rổ?”
Hướng Hoành đáy lòng bất đắc dĩ, nói: “Không cần nữa.”
Đồ vật dơ bẩn, sợ là Trác ca sẽ không cần.
Bên cạnh trạm xe buýt.
Tạ Đường cùng Lận Quyết đang đứng chờ xe buýt, cô ngồi tuyến sáu trạm, Lận Quyết cũng ngồi sáu trạm sẽ đến chỗ làm thêm, nhưng không phải cùng một xe.
Đời trước Tạ Đường cùng Lận Quyết tuy là bạn bè, nhưng lúc ấy cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Tạ gia, đáy lòng tuyệt vọng, lại không thể nói với người khác, đành phong bế chính mình, cho nên khi đó Lận Quyết nói gì với cô, cô cũng chưa từng để ở trong lòng, thái độ có chút lạnh nhạt.
Nhưng đời này một lần nữa quen biết, cô mới càng thêm xác nhận Lận Quyết quả nhiên đáng giá làm bạn.
“Em giới thiệu cho tôi chỗ kéo đàn cello tôi đã đi một chuyến, nơi đó rất ổn.” Lận Quyết nói: “Em chừng nào rảnh có thể qua đó chơi.”
Tạ Đường nói: “Được.”
Hai người đang nói chuyện, cũng không nhìn thấy trước cổng trường có mấy nam sinh đi ra.
Đám người Hướng Hoành thập phần bị dọa sợ, sắc mặt Trác ca không tốt, bọn họ cũng không dám nói nhiều, chỉ trầm mặc đi theo phía sau Lục Trác.
Đi vài bước, bỗng nhiên Lục Trác ngừng lại, cả người tản ra khí lạnh, tức giận từ xương bả vai đều toát ra.
“Làm sao vậy Trác ca?” Hướng Hoành vội vàng hỏi.
Cậu ngẩng đầu, hướng theo phía Lục Trác đang gắt gao nhìn, chỉ thấy…… Em gái nhỏ cùng một nam sinh khác đang đứng ở trạm xe nói nói cười cười, bóng dáng nam sinh kia có điểm quen thuộc, hình như đúng là người khiến em gái nhỏ đuổi theo ở quán cơm hôm trước……
Xong đời!! Hướng Hoành lộp bộp một tiếng trong lòng.
Quả nhiên, không đợi hắn phản ứng lại, Lục Trác đã đi đến bên kia.
Xe buýt tới.
“Ngày mai gặp lại.” Lận Quyết đưa cặp sách cho Tạ Đường.
Tạ Đường vẫy vẫy tay, ngày mai gặp, cô đang định lấy vé xe buýt, đột nhiên một thân ảnh cao lớn phủ xuống, che cả thân hình cô.
Lục Trác mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm Tạ Đường, tầm mắt lại dừng ở trên kẹp tóc hình quả dâu, con ngươi đen nhánh càng nhiều vài phần ý lạnh.
Lục Trác bỗng nhiên chen giữa cô cùng Lận Quyết, xụ mặt, nâng bước liền kéo cô lên xe buýt.
Lục Trác hẳn chưa từng ngồi xe buýt lần nào, thấy người phía trước dùng tay đặt lên chỗ quét mã, anh cũng lạnh mặt giơ tay đặt lên một chút.
Chỗ quét mã không phản ứng.
Lục Trác mặt không biểu tình, âm thanh máy móc vang lên: “Vui lòng quét mã.”
Tài xế xe buýt: “……”
Tạ Đường sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng tài xế đã quát Lục Trác: “Chàng trai trẻ, không có tiền cậu ngồi xe buýt cái gì?”
Lục Trác: “……”