Editor: Melbournje
"Này...... Tôi thật sự không......"
Lạc Hữu Tiềm người cao chân dài, Trần Trừng bước nhanh đi theo phía sau anh, muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Cô chưa từng gặp phải tình huống này, vừa cảm thấy kỳ quái, vì sao mình phải giải thích cho thằng nhóc này về chuyện của mình và người đàn ông kia, vừa chạy chậm theo sau vài bước.
Cô nắm lấy góc áo anh kéo lại, Lạc Hữu Tiềm đứng yên, không quay đầu, giữa mày nhíu chặt.
Đỉnh đầu là ánh trăng còn sáng hơn cả đèn đường đang rọi xuống, khiến mái tóc anh trở nên mờ nhạt, mà khi đứng ở bên đường, dù tức giận nhưng vẫn ngăn Trần Trừng với dòng xe cộ.
Áo trắng quần đen, đường cong sắc bén, thân hình thẳng, môi mím chặt, dường như không định phản ứng lại.
Haiz, sao bây giờ trẻ con đều đẹp trai như thế chứ.
Trần Trừng không đứng đắn mà nghĩ, sau đó vươn ngón trỏ chỉ vào chính mình, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu xem đi, tôi có đáng giá à, người vừa rồi chính là một siêu sao đó."
Lạc Hữu Tiềm nhếch mi lên, đỉnh mày càng thêm sắc bén, nháy mắt quay đầu nhìn qua.
Dường như anh đang gằn từng chữ một mà nói: "Chị rất tốt." Giọng điệu anh khắc nghiệt, giống như một thầy giáo đang sửa lỗi cho học sinh.
Trần Trừng khựng lại, ngay sau đó bật cười, vui vẻ mà trả lời: "Được, đúng, khá là tốt, bằng không tôi lại đi thử xem, xem mình có thể lừa được vai nữ chính nào hay không?"
Lời này vốn là định trêu ghẹo, nhưng vào tai Lạc Hữu Tiềm liền thành không biết hối cải.
"Nói với chị thêm một câu nữa em liền ——" dừng một chút, anh nói thêm, "Em liền là heo."
"A." Trần Trừng lười nhác mà lên tiếng, sau một lúc lâu vẫn không nhịn được cười, chống tay ở trên cây cười tới nỗi không dừng được, "Đừng mà em trai."
Vị "heo" này cực kỳ có khí phách, mãi đến khi về nhà cũng không thèm trả lời Trần Trừng đang lải nhải sau lưng, đi thẳng vào phòng ngủ, còn đóng sầm cửa lại.
Trần Trừng bị tiếng gió của cửa đóng vào đánh một cái vào trán, cô rụt cổ về phía sau.
Thật khó dỗ mà.
Lạc Hữu Tiềm ngồi ở cạnh cửa trong phòng ngủ, nghe tiếng vang bên ngoài, đầu tiên chắc là Trần Trừng đang chậm rì rì mà đổ một chậu nước, sau đó rửa trái cây, rồi cắn nó, vang lên mấy tiếng soạt soạt.
Qua mười phút cô mới đi tới gõ gõ cửa phòng anh một lần nữa.
"Vẫn còn tức giận sao." Cô thở dài, dùng trán chống vào cửa, giọng điệu rầu rĩ, "Tôi thật sự không có mà."
Đương nhiên Lạc Hữu Tiềm tin Trần Trừng sẽ không làm loại chuyện này, anh cũng không biết vì sao mình lại muốn giận dỗi với cô, rõ ràng là đau lòng còn chưa hết.
Lại nhịn không được muốn dùng cái cách ấu trĩ này mà khiến cô chú ý.
Đáng tiếc là nó quá ấu tri .
Cửa nhà mở ra, Trần Trừng đi rồi.
Lạc Hữu Tiềm sửng sốt, ở trong phòng một mình, vài giây sau mới bừng tỉnh đứng dậy muốn đuổi theo, đúng lúc điện thoại lại vang lên.
—— Huấn luyện viên.
"Alo, huấn luyện viên ạ?"
"Đã đọc tin nhắn tôi gửi cho em chưa?"
"Dạ?" Lạc Hữu Tiềm mở WeChat, có mấy tin nhắn chưa đọc, trong đó có một tin huấn luyện viên gửi tới —— Chỗ tôi có hai tấm vé đến xem chung kết boxing của câu lạc bộ FIRE, em muốn đi xem không?
FIRE là CLB boximg rất có tiếng trong giới, và cũng là nơi tổ chức mấy trận đấu không chính quy một cách thuyết phục nhất.
Tống Tề chính là một trong những người tham gia trận chung kết đó.
"...... Nói sau đi ạ, em sắp thi học kỳ rồi, rất bận."
Huấn luyện viên biết đây chỉ là cớ, nhưng cũng không nói thêm gì.
Cúp điện thoại, Lạc Hữu Tiềm vội vàng chạy ra ngoài, nhất thời ghen tới nỗi bị sảng, giờ lại phải theo đuổi vợ rồi.
Đầu mùa đông gió rất lạnh, anh chụm tay thở phà hơi vào, bên ngoài tiểu khu có hẳn ba ngã rẽ, cũng không biết Trần Trừng đi hướng nào.
Ánh đèn đường màu vàng ấm áp tách đêm tối làm hai, bao phủ bầu trời đêm, sáng như ban ngày, trong không khí có cả sương mù, Trần Trừng đứng ở phía sau anh, tay xách theo một hộp thức ăn nhanh, còn đang nóng hổi.
Cô nhìn bóng dáng Lạc Hữu Tiềm, ngẩn người, sau đó mới đi lên gõ gõ vào lưng anh.
"Sao cậu lại......"
Lời còn chưa dứt, Trần Trừng trực tiếp bị anh ôm vào trong lòng, đèn đường chiếu rọi vào trên cành cây, mơ hồ chiếu sáng lên khuôn mặt thiếu nữ.
"Em sai rồi." Lạc Hữu Tiềm nói.
Trần Trừng chớp chớp mắt, lông mi rung rung, sau đó cong khóe mắt, cười, vươn tay ra chọc vào ngực anh: "Cậu vừa mới nói gì cơ? Cái gì mà nói chuyện với tôi thì là heo?"
"Em là heo." Lạc Hữu Tiềm thẳng thắn thành khẩn nói.
Trần Trừng cười nghẹn: "Vậy thì kêu hai tiếng đi."
"......"
Thấy anh không phản ứng, Trần Trừng trực tiếp duỗi tay bóp mũi anh: "Mau kêu hai tiếng."
Lạc Hữu Tiềm kéo cánh tay trắng nõn đang bóp mũi mình xuống, không định kêu tiếng heo, trốn ra sau một chút, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch."
Giọng nói như đang tản mạn, có sự dung túng không kiêng kị gì cả, lại như đang làm nũng.
Trần Trừng trực tiếp đối diện với tầm mắt anh, ánh sáng trong mắt cùng với cả tuổi tác của anh thật không tương xứng, nó đen nhánh, lệ khí, phảng phất như đang che giấu bí mật nào đó.
Nhưng không thể phủ nhận, vẻ ngoài này, cùng với cả mặt mày vừa đẹp vừa sắc bén, trong mắt bất cứ cô gái nào cũng rất có lực hấp dẫn.
Hô hấp của Trần Trừng cứng lại, tự giễu mình chắc là bị điên rồi.
Vì để giảm bớt xấu hổ, cô trầm mặc trong chốc lát, sau đó đẩy tay Lạc Hữu Tiềm đang nắm cổ tay mình ra.
Hai mắt hẹp dài của cô nheo lại: "Bạn nhỏ à, muốn bị ăn đánh sao?"
"......"
Cô trực tiếp nhảy lên, cánh tay siết chặt cổ Lạc Hữu Tiềm, kéo anh xuống, làm anh không thể không cong lưng lại, trông cực kỳ chật vật.
Thằng nhóc thối, tôi lớn hơn cậu hẳn ba tuổi mà cậu dám trêu tôi sao!
Trần Trừng nghĩ thầm.
"Sai chưa?"
"Sai rồi, chị." Lạc Hữu Tiềm ngoan ngoãn mà trả lời.
"Ai sai rồi."
"Em em em."
"Em tên là gì!"
"Lạc Hữu Tiềm."
"Nói rõ ra!"
"Lạc Hữu Tiềm sai rồi!"
"Nói tiếng heo đi."
"......"
Hai người bọn họ đứng ở cửa tiểu khu cũ nát giữa thành phố lớn, người đi đường rất đông, mọi người đều mang theo ước mơ của mình trên lưng nhưng lại phải dừng lại ở ngã tư đường lúc rưỡi sáng, còn có cả những thanh niên có khát vọng lớn nhưng lại bị vùi dập khi phải tính toán chi li củi gạo mắm muối, sống một cuộc sống bần cùng.
May mà, càn khôn chưa định, và ai trong số chúng ta cũng đều là một người tài giỏi.
Về vụ cái phong bì bị rơi kia, Trần Trừng vốn cảm thấy kỳ quái, về sau rốt cuộc cũng đã có được lời giải thích.
Nguyên nhân gây ra việc này là do Dương Tử Huy không biết điều, nảy ra ý xấu với một nữ diễn viên nổi tiếng trong giới – Hạ Nam Chi, vì thế còn lẻn vào phòng của cô ấy trong đoàn phim, không nghĩ tới lại bị đối phương đi trước một bước.
Trần Trừng cúp máy cùng người đại diện.
Công ty chủ quản của cô chẳng qua chỉ là một công ty "rỗng", khó khăn lắm mới liên hệ được với người đại diện một lần, mấy bộ phim cô đóng đều là cô tự mình kiếm được.
Chẳng qua chuyện ở trong showbiz, người trong giới truyền tai nhau nghe ngóng là liền có thể biết khá rõ.
Hạ Nam Chi nắm được nhược điểm phong lưu thành tính của Dương Tử Huy, một khi mà tung tin này ra chắc chắn sự nghiệp diễn xuất của anh ta sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại, cho nên anh ta muốn ra tay trước Hạ Nam Chi, để lần sau nếu cô ấy mà tung tin ra thì mọi người sẽ cảm thấy đó là giả.
Trần Trừng ấn ấn giữa mày, thở một hơi thật dài.
Đề tài này trên Weibo đang cực hot.
—— Đêm khuya khoắt, một diễn viên tuyến thứ âm thầm tới khách sạn tìm Dương Tử Huy, thật đau khổ khi bị Dương Tử Huy từ chối.
Còn kèm một ảnh gif.
Trong ảnh động cô nhào vào lòng Dương Tử Huy trước, sau đó bị Dương Tử Huy đẩy ra —— gif này đã bị động tay động chân, đảo ngược mọi thứ, trong khi là Dương Tử Huy ôm bả vai cô, bị cô đẩy ra.
Vì thế Dương Tử Huy không bị dính chút nước bẩn nào, hình tượng không gần phụ nữ trong lòng fans càng thêm ăn sâu bén rễ.
Mà Weibo của Trần Trừng thì bị mắng chửi không ra thể thống gì.
Cô chưa bao giờ tiết lộ việc mình là diễn viên lên Weibo, chỉ up ảnh mình chụp tuỳ theo tâm trạng, việc này cũng vừa mới bị cư dân mạng đào ra.
Bài đăng gần nhất là bốn bức ảnh lần trước Lạc Hữu Tiềm chụp cho cô ở làng du lịch.
Cùng với cap là "Xa xa có núi, phía trước có đường."
【 Đi chết đi, chết xong rồi tính! 】
【 Con ả nào đây, nếu còn dám xuất hiện trước mắt anh tao thì fans bọn tao chắc chắn sẽ khiến cho mẹ mày không nhận ra mày luôn. 】
【 Mẹ nó giờ còn có kiểu dùng thủ đoạn đê tiện như này để lên hot search gây sự chú ý sao?? 】
【 Ô cô này chưa thấy đàn ông bao giờ à, đi lên mỗi tí mà cũng đâm sầm vào trong lòng người ta, thật là ghê con mẹ nó tởm, về sau chắc chắn cô ta sẽ luôn luôn phải diễn vai vừa ngu vừa ác, không cần bàn luận gì thêm nữa đâu. 】
【 Ghê tởm! Đi chết đi! 】
......
Trần Trừng tắt app, không đăng bài giải thích —— vì có giải thích cũng vô dụng.
Từ Thiến Diệp liên tục gọi điện thoại tới, vừa nghe máy liền mắng: "Cái đ mẹ nó bọn phóng viên này có bệnh à, tớ nói với cậu này Trừng nhi, việc này tớ không để yên đâu, cậu không thể cứ nén giận mãi được, đệ đơn lên kiện đi! Tớ tìm luật sư cho cậu! Làm thịt hắn ta đi!"
Trần Trừng bình tĩnh nghe xong, mới khẽ cười, dường như không có việc gì nói: "Đừng tức giận chứ, việc này không liên quan gì tới phóng viên đâu, tất cả đều là kế hoạch của Dương Tử Huy rồi, chắc chắn là có chuẩn bị mà đến, phát luật cũng vô dụng thôi."
"Mẹ nó thật chứ......" Từ Thiến Diệp thở ra một hơi thật mạnh, "Sao mấy cái chuyện phiền toái này cứ tới tìm cậu mãi vậy."
"Cậu đừng vội, công ty sẽ xử lý giúp tớ mà." Trần Trừng cười cười.
"Cái công ty chó má đó sắp sụp đổ đến nơi rồi, có thể làm được chuyện tốt gì chứ? Để tớ nghĩ cách giúp cậu, trước tiên cậu đừng quan tâm đến mấy bình luận ở dưới Weibo, biết chưa."
Trần Trừng không còn lời gì để nói, đành phải đáp ứng lấy.
"Hạ Minh! Lạc Hữu Tiềm đâu rồi!"
Bài kiểm tra toán giữa kỳ vừa kết thúc vào buổi chiều, chủ nhiệm lớp là lão Sầm lại không thấy Lạc Hữu Tiềm ở đâu hết.
Hạ Minh cười nịnh nọt vài tiếng: "Để em đi tìm thử xem, chắc là đang ở sân bóng rổ đấy ạ, hình như tâm trạng cậu ấy không được ổn."
"Tâm trạng của cậu ta không ổn?!" Giọng của lão Sầm đột nhiên nâng lên quãng tám, "Tâm trạng tôi còn đang không ổn hơn đây này!"
Hạ Minh vội vàng chuồn ra cửa sau của phòng học, chạy tới sân bóng rổ nhưng mà trên sân không có một ai, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Cậu ta mới mở máy lên xem lại tin tức về nữ diễn viên tuyến thứ trên Weibo, vừa nhìn liền cảm thấy khá giống Trần Trừng, khí chất trên người cô rất dễ nhận ra.
Lúc vừa nhắc tới chuyện này với Lạc Hữu Tiềm, mặt nó đổi sắc ngay, sau đó lại không thấy tăm hơi đâu nữa.
"Mẹ nó... Đừng nói đây là Trần Trừng thật chứ?" Hạ Minh lẩm bẩm một câu.
Chuyện Lạc Hữu Tiềm thích chị gái xinh đẹp này thì đã quá rõ ràng này, từ trước tới nay Hạ Minh chưa thấy anh đối xử với một cô gái khác như thế bao giờ.
Anh cúi đầu nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lạc Hữu Tiềm.
[ Lạc gia bình tĩnh đi! Mày đừng làm gì xằng bậy! ]
[ Đây không phải là sàn đấu đâu, đánh người là bị gô cổ vào đấy! ]
Dương Tử Huy vừa mới kết thúc buổi gặp mặt fan, người đại diện và trợ lý còn đang ở hội trường để thu dọn đồ đạc, một mình hắn ta ra ngoài để hút thuốc.
Sắc trời sớm đã sớm tối, đèn đường sáng lên.
Đột nhiên, vèo, vèo, vèo, đèn đường từ từ tắt từng cái từng cái một.
Dương Tử Huy kinh ngạc một chút, đứng tại chỗ, thần sắc hoảng loạn mà nhìn xung quanh một vòng, chưa thấy ai cả.
"A!"
Đúng lúc hắn ta thu tầm mắt về, một viên đá hung hăng mà nện vào khóe miệng, vút một cái, nhanh chóng tạo thành một vết đỏ.