Khi giải quyền anh kéo dài hai tháng kết thúc, mọi người khởi hành về nước, Lạc Hữu Tiềm lấy được huy chương bạc đầu tiên ở giải quốc tế.
Trận chung kết, họ hoà, đánh đến nỗi chẳng phân thắng bại, cuối cùng trọng tài lại tuyên bố một tuyển thủ khác quốc tịch Mỹ thắng lợi, khiến quản lý đấu tranh một hồi lâu.
Lạc Hữu Tiềm phải lùi lịch nhập học một tháng vì giải đấu, vừa về nước đã phải đi làm thủ tục.
Phim mới của Trần Trừng cũng sắp quay, chính thức tiến vào đoàn phim.
Mà chai nước trong lúc thi đấu ấy, quản lý giao cho sở kiểm nghiệm để xét nghiệm hàm lượng bên trong đó, thế mà thật sự chứa thuốc kích thích.
“Mẹ nó……” Quản lý kinh ngạc, “Thao tác như này, thuốc kích thích là do người khác cho vào sao?”
Ông ấy khó có thể tưởng tượng được, nếu Lạc Hữu Tiềm bị hãm hại dùng thuốc kích thích, tin tức đưa về sau sẽ có bao nhiêu khó nghe.
Tất cả những trả giá vất vả đều đổ sông đổ bể vì loại chất cấm này.
Nhân viên nghiên cứu ở một bên giải thích: “Loại thuốc kích thích này mới được đưa vào danh sách cấm từ năm trước, là một chất cực kỷ khủng bố, người dùng sẽ rơi vào trạng thái hưng phấn trong suốt quá trình thi đấu, tốc độ, phản ứng và độ nhanh nhẹn đều sẽ tăng lên, nhưng cũng có khả năng rất cao sẽ gây ra tác dụng phụ nghiêm trọng, nếu đối thủ cũng đủ lợi hại, sau khi bùng nổ trong một thời gian rồi sức mạnh sẽ nhanh chóng giảm xuống, té xỉu thậm chí trực tiếp đột tử.”
Quản lý líu lưỡi: “Lời này, có nghĩa là có người muốn mạng của Lạc Hữu Tiềm?”
“Cũng không hẳn, ông nói đồ uống này được cung cấp riêng cho vận động viên, tôi hoài nghi là ai đó thọc gậy bánh xe, có thể kéo được ai xuống thì kéo.”
Lời này cũng không sai, giới thể thao đôi khi cũng có những chuyện thật ghê tởm và dơ bẩn như thế.
“Được, cậu giúp tôi lập ra một bản nghiên cứu thành phần đi.” Quản lý nói, “Tôi sẽ đi phản hồi với ban tổ chức…….”
Ông ta nói được một nửa, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, nháy mắt lỗ chân lông nở ra, mồ hôi lạnh cũng chảy.
Chuyện về hai năm trước lúc Lạc Hữu Tiềm rời khỏi giới ông đã tìm hiểu rõ trước khi ký hợp đồng, đương nhiên cũng biết anh từng bị cuốn vào gièm pha chuyện dùng chất kích thích.
Liên hệ với giải thi đấu lớn vào hai năm trước, ai là người được lợi nhất —— đó là Tống Tề, sau lần thi đấu được huy chương đồng đó thì hắn ta bỗng dưng bắt đầu xuôi gió xuôi nước, giải đấu lớn hay nhỏ đều giành được chức quán quân, rồi sau đó lại là Quyền Vương với đai vàng.
Hơn nữa lúc Lạc Hữu Tiềm tái xuất lại nhất định phải so tài với Tống Tề.
Lúc trước ông ta chỉ cho rằng thằng nhóc Lạc Hữu Tiềm này có dã tâm, nhưng thấy anh thi đấu hai tháng nay, ông ta phát hiện thật ra anh cũng không hẳn là như thế.
Quản lý ra hiệu cho nhân viên nghiên cứu, đi đến bên ngoài gọi điện thoại tới Lạc Hữu Tiềm.
“Hữu Tiềm, tôi hỏi cậu chuyện này.” Ông ta dừng một chút, lại nói, “Hai năm trước ở trong trận đấu kia, có phải cậu và Tống Tề từng có xung đột gì hay không?”
Lạc Hữu Tiềm không giấu ông ta, kể toàn bộ những gì mình biết cho quản lý.
Anh lại hỏi: “Làm sao vậy? Đồ uống kia có vấn đề sao?”
“Đúng, hơn nữa tôi hoài nghi loại thuốc ấy có liên quan tới cái chết của A Hành, loại thuốc này, hai năm trước vẫn còn chưa bị xếp vào danh sách cấm.”
Lạc Hữu Tiềm không nói chuyện một hồi lâu, anh đã áp lực hai năm, hiện giờ đã đánh thắng được Tống Tề, khắc phục xong bóng ma tâm lý, đột nhiên lại biết được có phát hiện mới liên quan tới chuyện bạn tốt mất lúc trước.
Anh thật sự là có chút cảm giác không nói nên lời.
“Có yêu cầu cần tôi làm gì sao?” Anh trầm giọng hỏi.
Quản lý từ chối: “Không cần, cậu cứ về trường học rồi huấn luyện đi, việc này giao cho tôi.”
Dù sao quản lý đã hoạt động lăn lê bò xoài mười mấy năm, đối phó với chuyện cần tâm cơ và mưu kế thì ông ấy hiểu rõ hơn Lạc Hữu Tiềm nhiều.
Huống chi, câu lạc bộ hiếm khi mới có được trong tay một người có năng lực, lại được đề cử cho chức Quyền Vương tương lai, thật sự không thể để anh bị dính lấy thứ thuốc dai như cao bôi da chó đó được.
Lạc Hữu Tiềm cúp điện thoại, ngồi một mình ở bên cửa sổ một lát.
Chưa kịp nghĩ nhiều, rất nhanh anh đã bị huấn luyện viên kêu đi huấn luyện.
Làm sinh viên thể thao nên không cần qua khu dạy học để học, cùng lớp quyền anh với anh chỉ có năm người, rốt cuộc thì yêu cầu về thành tích hay thể lực của đại học F đối với sinh viên cũng cao, năm người này đều được chọn lựa kỹ càng mà ra.
Cũng là những gương mặt thường thấy trong các giải tranh đấu, chẳng qua cũng không có ai giống như Lạc Hữu Tiềm, vừa xuất đạo đã đánh thắng Quyền Vương.
Bọn họ vừa thấy Lạc Hữu Tiềm đến liền sôi nổi tiến lên bắt tay, một đám người đầy cơ bắp liền biến thành nhóm fan điên cuồng, Lạc Hữu Tiềm đành phải bất đắc dĩ mà bắt tay, sau đó lại kí tên cho cho bọn họ.
Huấn luyện buổi sáng kết thúc, Lạc Hữu Tiềm cầm khăn lông trắng lau mồ hôi, ngồi ở một bên đệm mềm gửi tin nhắn cho Trần Trừng.
【 Bảo bảo, khi nào thì đoàn phim của chị kết thúc. 】
Chắc là Trần Trừng đang bận, cô không trả lời anh ngay.
Nhưng một vận động viên khác trong đội anh dựa lại gần, xem anh cúi đầu cười gửi tin nhắn liền sôi nổi trêu chọc: “Lạc thần, gửi tin nhắn cho bạn gái sao?”
Lạc Hữu Tiềm nghiêng đầu nhìn người nọ một cái, “Ừm” một tiếng.
“Chị dâu của em chắc chắn là một mỹ nữ!” Người nọ gọi cực kỳ quen thuộc.
Lạc Hữu Tiềm cười cười, điện thoại rung lên, Trần Trừng trả lời: Hôm nay đạo diễn có việc, giờ chiều là xong rồi.
Ba giờ, chắc là anh vẫn còn đang huấn luyện.
Trần Trừng lại gửi một tin nhắn: Để chị tới trường tìm em đi.
Trần Trừng tới hơi muộn một chút.
Lạc Hữu Tiềm đứng ở cổng trường, trên vai đeo balo, áo trắng quần đen, thân hình lẫn dáng vẻ hào sảng, khiến không ít nữ sinh xung quanh liên tục quay đầu.
Bỏ đi bộ đồng phục cấp ba ngây ngô, Lạc Hữu Tiềm càng ngày càng giống một người đàn ông chân chính.
Vai thẳng, vòng eo có cảm giác cực mạnh, đốt ngón tay rõ ràng giữ lấy một bên balo.
Anh rũ tầm mắt xuống, không chút để ý mà đứng đó, tóc có hơi dài, ướt dầm dề, hiển nhiên là đang đợi người, nhưng dù chờ thêm một lúc cũng không thấy bực bội, ngược lại lòng anh còn đang nhảy nhót.
Chung quanh có người xúi giục một nữ sinh tiến lên xin số.
“Mau lên đi, soái ca không đợi người đâu!”
“Cậu không xin thì tớ xin!”
……
Lạc Hữu Tiềm nghe thấy tiếng, tùy ý mà nhìn qua hướng đó, thành công bức ra vài tiếng thét chói tai hết đợt này tới đợt khác.
Hoàng hôn chiếu vào phía sau lưng anh, ánh sáng dừng ở xung quanh, bị nhiễm ra một cảm giác giống như sương mù mịn màng.
Lạc Hữu Tiềm không để ý mà thu hồi ánh mắt, cũng không bị đám kia nữ sinh ảnh hưởng, tiếp tục chuyên tâm chờ bạn gái mình.
“Tiểu ca ca.” Một thanh âm vang lên bên người.
Lạc Hữu Tiềm nghiêng đầu.
Bên cạnh có một cô gái đang đứng, mặc váy dài màu hồng nhạt, gương mặt đỏ bừng, không dám giương mắt nhìn anh, giọng nói cũng nhút nhát sợ sệt.
“Anh có thể cho em xin số được không?”
Lạc Hữu Tiềm mờ mịt chớp chớp mắt, lại nhìn về phía một “đám bạn thân” đang cười ở phía sau, nháy mắt đã hiểu rõ.
“Tôi có bạn gái rồi.” Anh nói lời ít mà ý nhiều.
Cô gái còn đang muốn nói cái gì, Lạc Hữu Tiềm thấy được Trần Trừng đứng ở phía đối diện, cô đeo khẩu trang, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo trắng quần đen trông rất sạch sẽ, xinh đẹp bừng sáng lên ở trong đám người.
Ánh mắt Lạc Hữu Tiềm vừa nhìn thấy Trần Trừng liền không nhịn nổi mà bắt đầu cười.
Cảm giác lạnh nhạt, người lạ chớ tới gần xung quanh anh bỗng dưng biến mất không thấy chút bóng dáng chỉ trong một cái chớp mắt, những cảm xúc mềm mại, vui sướng, dịu dàng lan toả, phảng phất như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Anh vội vàng nói câu “Xin lỗi” với cô gái bên cạnh, sau đó vội vã nhấc chân chạy tới đường phía đối diện.
Đường cái bên này, một đám người nhìn vị “Tiểu ca ca” kéo cô gái xinh đẹp ở phía đối diện kia vào trong lòng, không khỏi cảm thán, quả nhiên trai đẹp mà độc thân không tồn tại.
Trần Trừng bị anh ôm vào lòng, cô ngã về sau vài bước, đôi tay vòng lấy eo anh, nhẹ nhàng vỗ lên bờ lưng ấy hai cái.
“Trên đường kẹt xe quá nên chị tới muộn.”
“Ừm, em cũng không đợi bao lâu.”
“Bạn học Lạc.” Trần Trừng cười hì hì đẩy anh ra, “Đối với một màn vừa rồi, bạn không muốn giải thích gì với mình sao?”
“A.” Lạc Hữu Tiềm bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn, “Có một cô gái tìm em muốn xin số, em không cho.”
“Chậc, đều tại ở trường em quá đẹp trai.” Trần Trừng lẩm bẩm một tiếng, giơ tay cào loạn tóc anh lên.
Lạc Hữu Tiềm cúi đầu ngoan ngoãn để cô xoa, tốt tính nói: “Em chỉ thích chị.”
Trần Trừng cười cười: “Vậy về sau em không được cho cô gái nào số điện thoại đâu.”
Trần Trừng nói xong mới phát hiện mình đang ăn dấm, lại nghĩ tới lúc trước Từ Thiến Diệp nói tính cách cô thay đổi rất nhiều, lúc này cô mới chân thật cảm nhận được.
Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ không nói mấy lời như thế này.
Cô có thói quen suy nghĩ vì người khác, có thói quen tự mình tiêu hoá đi một chút khúc mắc, có thói quen giữ hết mọi ủy khuất ở trong lòng.
Chỉ là có một số chuyện đã dần dần thay đổi trong lúc vô tri vô giác.
Cô nhớ rõ có một lần gặp một nữ sinh tỏ tình với Lạc Hữu Tiềm ở trong trường, lúc ấy cô đứng ở đó, rõ ràng trong lòng xót không chịu nổi, nhưng cô vẫn không để lộ ra chút ghen tuông nào.
Cuối cùng vẫn là Lạc Hữu Tiềm lôi kéo cô, nói với cô, anh không thích những cô gái đó, cũng không thích những món quà đó.
Tất cả tình cảm không chút sợ hãi này đều được đổi lấy từ sự thiên vị.
Bọn họ gọi Từ Thiến Diệp và Hạ Minh cùng ra ngoài ăn bữa cơm.
Hạ Minh đậu một trường đại học bình thường, xem như phát huy ổn, cũng lười đến chỗ khác học nên liền học một trường kinh tế tài chính ở trong thành phố, không xa đại học F là bao.
Thi đại học xong, cậu ta và bạn gái nhỏ của mình chia tay, lý do thì không ai biết, chỉ biết hai tháng nghỉ hè ở nhà cậu ấy khá thương tâm, bây giờ mới vừa chữa lành thành công.
Đáng tiếc khi vừa thấy bạn bè của mình, có chút men vào người là lại hiện nguyên hình, biến thành cậu nhóc thất tình thương cảm.
Bốn người bọn họ cũng đã lâu không gặp mặt.
Mấy ngày nay, Lạc Hữu Tiềm và Trần Trừng đều bận.
“Cụng ly!!”
Bốn chén rượu giơ lên giữa không trung, chạm vào với nhau.
Trần Trừng bỗng nhiên nhớ tới một câu, “Khi cụng ly chạm vào nhau, tất cả đều là âm thanh ước mơ đã tan vỡ”, nhưng đối với bọn họ, dường như đây là âm thanh ước mơ chính thức bắt đầu.
Thậm chí cô không nhớ rõ mình từng phải đi khắp nơi để diễn, vì một nhân vật nhỏ mà tranh nhau giành lấy.
Cô chỉ nhớ khi đó, cô và Lạc Hữu Tiềm, hai người ở cùng nhau tại một căn nhà thuê cũ nát, thi thoảng còn bị hỏng nước, bóng đèn cũng thường xuyên phải thay mới, không khí ẩm ướt, phòng nhỏ hẹp.
Bọn họ liền cùng bị vận mệnh lôi kéo, đi tới một con đường quang minh chính đại, tay nắm tay.
“Lạc gia!” Hạ Minh “Loảng xoảng” một chút, đặt ly rượu lại trên bàn, “Đời này của Hạ Minh tao, chuyện ngầu nhất! Chắc chắn chính là quen mày.”
Cậu ta say khướt, mắt đã sớm nhoè, đứng cũng không vững.
Lạc Hữu Tiềm đỡ cậu ta một phen, đem người ấn lại trên ghế: “Được rồi, mày bớt uống lại đi.”
Từ Thiến Diệp cũng hiểu nhóc mập mạp này đang khóc chít chít là do thất tình, dứt khoát cầm lấy điện thoại ném tới trước mặt cậu ta: “Này, bây giờ chị gái chỉ em làm chuyện khác còn ngầu hơn.”
Hạ Minh mờ mịt ngẩng đầu.
Trần Trừng bất đắc dĩ, hiểu rõ Từ Thiến Diệp muốn làm gì, cô kéo góc áo cô ấy: “Cậu cũng dừng được rồi đấy……”
Từ Thiến Diệp không để ý: “Gọi điện lại cho người bạn gái cũ kia đi!”
Đến cuối cùng, bữa cơm đều náo loạn như một bộ phim hài, Hạ Minh kia còn chưa được bắt máy đã nghe thấy tiếng cúp làm cậu ta hoàn toàn hỏng mất, Từ Thiến Diệp đành phải thu dọn cục diện rối rắm do chính mình tạo ra, nhéo nhéo ly rượu, dạy cho cậu ấy hiểu quan niệm phiêu du nhân gian của mình.
Chờ vất vả mãi mới đưa được kẻ dở hơi này về nhà, Từ Thiến Diệp cũng tự lái xe đi rồi.
Gió đêm mát mẻ, thổi bay cái không khí nóng nực ban ngày.
Hai người liền đi loanh quanh như vậy ở trên phố, cũng không biết đã tới ngoài rạp hát lớn từ lúc nào.
Trước kia bọn họ cũng đã từng tới đây.
Nhưng hoàn cảnh bây giờ lại hoàn toàn khác.
Trần Trừng bò lên trên bục cao, hai chân lắc lư, cằm khẽ nâng, gió nhẹ thổi qua mặt cô, phá lệ thoải mái.
“Muốn tin vào tâm linh, lại vừa muốn làm theo ý mình, nhưng phải thuận theo quy củ, lại phải chìm trong đám đông.” Cô mở miệng, nhẹ giọng hát.
Đơn giản, bọn họ đều đã làm được, không có biến thành muốn nghìn chúng sinh như trong lời ca viết.
Lạc Hữu Tiềm tìm tầm mắt cô, nhìn thấy biển quảng cáo to lớn sừng sững đứng vắt ngang trong đêm tối.
Anh nhớ Trần Trừng đã từng nói với mình rằng.
—— Cậu nhìn xem, ước mơ của tôi, chính là có thể nhìn thấy mặt mình ở trên đó một lần.
Khi đó Trần Trừng, với bàn tay trắng, nói ra những câu nói ấy cũng chẳng sợ chút nào, hiện tại Trần Trừng đã tiến được gần hơn tới ước mơ của mình, xem ánh mắt cô đều là sự khát khao.
Lồng ngực Lạc Hữu Tiềm chấn động, ở trong bóng tối, anh cúi người, một tay nắm cằm Trần Trừng, cúi đầu hôn lên.
“Chị sẽ thành công.” Anh nhẹ giọng nói.