Trần Trừng vốn tưởng rằng “nhà” sẽ là một căn chung cư không lớn nhưng đủ ấm áp, kết quả xe trực tiếp chạy tới một khu biệt thự xa hoa chỉ có thể nhìn thấy ở quảng cáo trên TV, cô hoàn toàn choáng váng.
“Em, em mua nhà này sao?”
Trần Trừng líu lưỡi, khi đứng trước biệt thự, thậm chí cô còn không đi vào.
“Vâng.” Lời Lạc Hữu Tiềm nói ngậm cười.
“…… Đây không phải là nơi tấc đất tấc vàng sao.”
Chỉ dựa vào số tiền Lạc Hữu Tiềm kiếm trong hơn nửa năm nay, đúng thật là có nhiều người cả đời cũng không kiếm được, nhưng việc phải mua nhà như thế này thì dường như là không có khả năng.
“Vâng, giờ em thành () nhà nô rồi.”
______() Nhà nô: Ý là nô lệ của cái nhà này á, tại phải vay thêm để mua nhà nên phải đi làm tiếp để trả nợ đó
_______________
Lạc Hữu Tiềm cười một cái, ôm chặt lấy Trần Trừng trước khi cô nói tiếp, cằm anh đặt ở hõm vai cô: “() Chị.”
_____________() Bản gốc là tỷ tỷ.
Đã lâu rồi anh không gọi Trần Trừng như vậy, một tiếng chị cực kỳ dứt khoát lại còn dịu dàng, khiến tim Trần Trừng hoàn toàn mềm nhũn.
“Đừng mắng em tiêu tiền lung tung.” Lời anh nói mang theo ý cười, mái tóc đen dài mềm mại cọ cọ bên mặt Trần Trừng.
Bàn tay mang theo độ ấm vòng qua eo cô, trực tiếp truyền tới hướng trái tim Trần Trừng.
“Bởi vì là tặng cho chị, nên em muốn phải là những thứ tốt nhất.” Anh nhẹ nhàng nói, “Tiền em kiếm được đã dùng để mua nhà hết rồi, sau này chị phải nuôi em đó.”
Đột nhiên, trên bầu trời bỗng kêu “đoàng” một tiếng, pháo hoa bay lên không trung hết đợt này đến đợt khác, nháy mắt chiếu sáng toàn bộ đêm tối.
Trần Trừng nghe thấy tiếng tim mình đập loạn giữa một loạn những tiếng vang, bởi vì Lạc Hữu Tiềm, bởi vì người bạn trai tốt nhất này của cô.
“Sinh nhật vui vẻ, Trần Trừng.” Lạc Hữu Tiềm ngửa đầu, nhẹ giọng nói, “Chị đáng giá sở hữu những thứ tốt nhất.”
Quà sinh nhật tốt nhất.
Cũng như tiền đồ tốt nhất.
Ước mơ tốt nhất và thành tựu tốt nhất.
Tất cả trắc trở, cuối cùng cũng đã kết thúc bằng cách thích hợp nhất.
Hình ảnh hai người tay trong tay rời khỏi sân bay đã được fans chụp lại, up lên trên mạng.
Sau lưng là ráng trời đã hơi ám sắc tối nơi xa, phía trước hoạ thành hình ảnh bờ mây đen, trong ảnh là hai người họ, xuyên qua rặng mây đỏ, đi về về phía mây đen, ý cảnh mười phần.
Buổi tối Trần Trừng nằm ở nhà mới lướt Weibo, khi nhìn thấy tấm ảnh này, cô không do dự mà bấm like một cái.
Vì làm thế như thừa nhận những đồn đoán về mối quan hệ của bọn họ trên mạng.
Cũng may fans cũng có cảm tình đối với nữ minh tinh có bạn trai soái ca là người ngoài giới, vì thế trên mạng đồng loạt chúc phúc bọn họ, cũng không ai đi tra ra thân phận của Lạc Hữu Tiềm.
Trần Trừng đồng ý sau này sẽ nuôi Lạc Hữu Tiềm cho thật tốt, thật ra anh cũng không khó nuôi, cái gì cũng ăn được, mà hiện tại Trần Trừng cũng đủ sức để nuôi Lạc Hữu Tiềm trở nên trắng trẻo mập mạp, chỉ tiếc bởi vì anh phải đánh quyền anh nên yêu cầu cân nặng cực kỳ nghiêm khắc, phải khống chế cho thật tốt.
Nếu vai phụ trong bộ phim dân quốc làm Trần Trừng hot một thời gian, thì bộ hệ liệt chiếu vào kỳ nghỉ hè khiến cô bốc hoả luôn.
Những bộ phim cô từng làm nhân vật quần chúng đều bị đào lại, fans edit thành một video tổng hợp, đặt tên là “Trần Trừng tiểu thư hướng dẫn mọi người cách chết”.
Mà kỹ thuật diễn của cô cũng bị soi ra cho đại chúng đánh giá.
Trần Trừng không phải là một diễn viên có thiên phú, những bộ lúc mới bắt đầu diễn đều có sai sót, xem bằng mắt thường cũng có thể thấy sự tiến bộ của cô, vì thế cô trở thành một “thời đại mới” trong lòng mọi người.
Mà thân thế của cô cũng bị bóc ra càng thảm hơn, dường như nghe tới nỗi rơi lệ luôn, điều này khiến cho cô thật sự có chút bất đắc dĩ.
Cùng lúc đó, giải WBC thế giới cũng chính thức bắt đầu, tổ chức ở Mexico, đây là một trận cuồng hoan trong giới quyền anh.
Đối thủ của Lạc Hữu Tiềm không chỉ còn là những tay đấm cùng tuổi, mà phạm vi trải rộng khắp thế giới, có nhiều năm kinh nghiệm, cũng không giống với anh, là lần đầu tiên tham gia.
Vì để làm quen với hoàn cảnh thi đấu, cả đoàn đội đã tới Mexico từ sớm, múi giờ ở đây chênh lệch hơn tiếng so với Bắc Kinh.
Giữa trưa giờ kết thúc huấn luyện, Lạc Hữu Tiềm cầm thẻ phòng ban tổ chức đã chuẩn bị sẵn đề về, đi tới phòng tắm tắm rửa, thay quần áo sạch đi ra sân vận động, xe đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Người quản lý lúc trước chịu trách nhiệm ký hợp đồng chung giờ đã trở thành người đại diện của anh.
“Ở đây.” Quản lý vẫy tay, “Tập thế nào rồi?”
“Cũng được.” Lạc Hữu Tiềm sải bước lên xe thương vụ.
“Cậu nói cũng được thì tôi yên tâm rồi.” Quản lý cười rộ lên, “Ngày mai liền bắt đầu thi đấu, tuyển thủ Trung Quốc tham gia hạng nhẹ không ít, trước mắt sự chú ý của truyền thông đều đặt lên người cậu và Tống Tề.”
Lạc Hữu Tiềm nhàn nhạt trả lời một tiếng, ngồi ở cạnh cửa sổ xe, ánh mặt trời chiếu vào ngọn tóc, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Trừng: Ngủ rồi sao?
Bây giờ ở Trung Quốc hẳn là giờ tối.
“Nhưng mà cũng không cần khẩn trương, thể lệ thi đấu sẽ không để hai tay quyền có thực lực gặp nhau ngay từ đầu đâu.”
Điện thoại rung lên, anh nhận được một tin nhắn: “Vừa về nhà nè, em thì sao, huấn luyện mệt không?”
Lạc Hữu Tiềm giương mắt nhìn quản lý, nói: “Tôi gọi điện thoại.”
Quản lý ngồi trước ghế phụ nhìn anh một cái: “Hả? Với Trần Trừng sao?”
“Vâng.”
“Cậu thật đúng là…… Rất hiếm thấy.” Quản lý cười thở dài, “Khá tốt.”
Ông đã từng gặp qua quá nhiều tuyển thủ đi từ vô danh đến thành công, thật ra giới thể thao cũng giống giới giải trí, những người đột nhiên phất lên nhanh và thành công cũng rất dễ quên đi trái tim nguyên vẹn thuở ban đầu.
Người như Lạc Hữu Tiềm, từ đầu đến cuối đều không thay đổi tình cảm với bạn gái mình chút nào, thậm chí có thể nói là dính người hơn trước, điều này ở trong giới quả thật rất ít.
Anh không gọi điện thoại, trực tiếp chuyển sang call video.
Mặt Trần Trừng xuất hiện trên điện thoại, cô vẫn chưa tẩy trang đi, vừa cầm điện thoại vừa đi xuyên qua phòng khách, vào bếp, mở tủ lạnh cầm coca ra.
Lạc Hữu Tiềm chỉnh độ sáng màn hình lên cao hơn chút, nhíu mày: “Đã trễ thế này, còn uống đồ uống có ga.”
Trần Trừng khoe coca ra với anh, ngửa đầu uống một ngụm to: “Hâm mộ không, em không được uống đâu.”
Lạc Hữu Tiềm kiêng đồ uống có ga vì quyền anh, thật ra trước kia khi còn học cấp ba anh uống rất thường xuyên, vừa chơi thể thao cùng đám Hạ Minh xong là uống.
Dừng lại một lát, Trần Trừng nói: “Gần đây chị rất bận, chắc thời gian tới không thể đến xem em thi đấu được.”
Lạc Hữu Tiềm cười cười: “Không sao đâu, giai đoạn trước thi đấu cũng không có gì hay.”
“Lại nói nữa thì, chị còn chưa qua Mexico bao giờ đâu, em đã từng tới rất nhiều nơi để giành huy chương, thật lợi hại.”
“Muốn xem một chút xem Mexico trông như thế nào không.” Lạc Hữu Tiềm xoay cam, quay ra ngoài cửa sổ xe.
Ô tô chạy bon bon trên phố nhanh chóng xẹt qua, những kiến trúc kì lạ khó có thể không kích thích thị giác, dòng xe cộ ở trước mắt kéo dài ra, đầu phố là những cô gái xinh mặc áo croptop sáng màu.
Như là mở ra một tầng hầm thời gian, lập tức khiến Trần Trừng nhớ tới hai năm trước của bọn họ.
Căn phòng thuê cũ nát, bữa ăn tôm hùm đất và bia vào đêm khuya, một đêm mưa tại bến xe, và cả bình ước nguyện chứa đầy những lời nói thật lòng……
Trần Trừng từ từ ý thức được, tất cả khó khăn qua đi đều để lại dấu vết.
Ngay từ khi Lạc Hữu Tiềm vươn tay ra, đã để lại dấu ấn trong chuyện tình cảm của bọn họ, những lần anh bị thương chồng chất để có được thành công cũng để lại dấu vết, và khi Trần Trừng thất bại hết lần này tới lần khác để có được ngày hôm nay.
WBC bắt đầu hừng hực khí thế.
Các tuyển thủ cứ thi đấu rồi lấy điểm, dựa theo điểm để loại dần dần, cũng như để tiến vào vòng trong.
Rất nhanh chỉ còn lại người cực mạnh.
Hai gã tuyển thủ ngoại quốc, cùng hai tuyển thủ Trung Quốc.
Tống Tề và Lạc Hữu Tiềm.
Họ dựa theo kết quả bốc thăm để quyết định thi đấu.
Lạc Hữu Tiềm đánh với Tống Tề.
Anh nhìn về phía Tống Tề, ánh mắt ẩn dưới vành nón, rồi sau đó không chút để ý cười một cái, thật sự đúng là nghiệt duyên.
Hôm sau, ngày thi đấu.
Trần Trừng không thể tới Mexico, cô mở TV trong khách sạn rất đúng giờ, Đặng Hi cũng ở đây, còn đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một túi đồ ăn vặt và đồ uống, coi việc xem phát sóng trực tiếp thi đấu quyền anh như xem phim điện ảnh.
“Bạn trai của cô ở đâu?” Đặng ghé để sát vào TV, “Này, có phải là người này không!?”
Trần Trừng nhìn một cái liền biết: “Không phải, cậu ấy còn chưa xuất hiện đâu.”
“Rốt cuộc khi nào hai người mới chính thức công khai chứ?” Đặng Hi xé túi snack, “Cho chó săn nhỏ nhà cô một danh phận đi.”
“Từ trước tới nay tôi có muốn giấu giếm gì đâu.” Trần Trừng bất đắc dĩ, “Thật ra bạn bè xung quanh cả hai đều biết mà, chẳng qua chúng tôi khá kín tiếng, không ai đi nói trên mạng mà thôi.”
Bên kia.
Lạc Hữu Tiềm cởi trần nửa thân trên, cổ tay quấn chặt băng vải, mang găng đấm bốc lên, đứng ở dưới sàn đấu chờ thông báo vào sân.
Anh cứ đứng như vậy, khiến cho rất nhiều cô gái nóng bóng cầm bảng bên cạnh trở nên điên cuồng, tuyến eo anh siết chặt, uốn lượn xuống phía dưới, cột sống nóng bỏng, tạo thành một cái bóng, anh ngửa đầu, cổ kéo ra một đường cong sắc bén, ngực ướt đẫm mồ hôi khiến người ta không khỏi nuốt nước miếng.
Nếu không phải biết tay quyền này có tiếng không gần nữ sắc thì chắc các cô đã sớm xông lên trêu chọc một phen rồi.
Tiếng thông báo vang lên bằng Tiếng Anh: Tiếp theo là hai tuyển thủ đến từ Trung Quốc! Tống Tề và Lạc Hữu Tiềm!
Sau đó còn liên tục giải thích về một loạt tình huống của bọn họ, Tống Tề là Quyền Vương, còn anh là ứng cử viên sáng giá cho chức Quyền Vương tương lai, trước đây lúc mới ra mắt Lạc Hữu Tiềm còn đánh thắng Tống Tề, điểu này khiến trận đấu tăng không ít lượt xem.
Quản lý lấy nước mình đã tự chuẩn bị ở khách sạn theo, cẩn thận giấu đi: “Muốn uống chút không?”
“Bây giờ thì không cần nữa.” Lạc Hữu Tiềm cười cười.
“Được, lát nữa nếu muốn uống nước nhớ tới tìm tôi, đừng uống đồ mà ban tổ chức đưa cho, đề phòng bị bỏ thuốc.” Có chuyện lần trước, quản lý có chút phiền lòng ở phương diện này, đặc biệt hôm nay đối thủ lại là người đã từng có tiền án, Tống Tề, thật sự ông ấy không dám để một chút sai lầm nào xảy ra.
Lạc Hữu Tiềm lên tiếng, xoay người vượt qua rào chắn, lên trên sàn đấu.
Hai người bắt tay theo quy định, khi Lạc Hữu Tiềm chạm đến tay Tống Tề mới phát hiện lòng bàn tay hắn ta toàn là mồ hôi.
Nhìn dáng vẻ quả nhiên đang khẩn trương không thôi.
Khi còn nhỏ, lúc vừa mới học quyền anh, người học cùng anh chính là Tống Tề, snh cũng coi như hiểu rõ tính cách hắn ta, trời sinh tính hiếu thắng, nếu thua Lạc Hữu Tiềm một lần nhất định sẽ ảo não không thôi, lần này áp lực của hắn ta cũng rất lớn.
Huống hồ, nếu lần này lại thua, địa vị của Tống Tề ở trong giới sẽ bị Lạc Hữu Tiềm áp xuống.
Quyền anh, chỉ nhìn bằng thực lực, không nhìn bằng thành tích cũ.
Một lần thua có thể là sai lầm, những đã thua hai lần thì chính là sức mạnh hoàn toàn không bằng người ta.
Round .
Khi tiếng còi vừa vang lên Lạc Hữu Tiềm liền chủ động tấn công, ra mắt đã được một năm, anh nhanh chóng hình thành phong cách đấu của riêng mình, người dẫn chương trình càng giải thích như sấm rền gió cuốn, dường như không cho người ta cơ hội kháng cự.
Tống Tề cũng điều chỉnh trạng thái cực tốt, phản ứng nhanh chóng, tránh khỏi nắm đấm của Lạc Hữu Tiềm.
Rồi sau đó hắn ta lùi về bên dây chằng, sau đó đột nhiên nghiêng người, chạy lấy đà hai bước rồi nhảy lên, trực tiếp tung ra một cú đá có độ khó cực cao.
Lạc Hữu Tiềm khó khăn lắm mới lùi về sau, miễn cưỡng tránh đi.
Anh làm theo bản năng, vừa tiến công vừa phòng thủ, suy nghĩ loanh quanh lòng vòng mới phát hiện có gì đó không thích hợp.
Tống Tề đánh quá nóng nảy.
Giống như một tay mơ, từng đòn tay đòn chân đều gấp gáp như muốn tung đòn chí mạng ra luôn.
Boxing của bọn họ, chỉ dưới tình huống thực lực của đối thủ thật sự yếu kém mới có thể dùng đòn sát thủ của mình KO đối phương để lấy được điểm cao, nhưng nếu đối thủ rất mạnh thì không nên áp dụng cách liều lĩnh như thế.
Rất có thể không làm đối thủ bị thương, ngược lại còn khiến thể lực của mình nhanh chóng giảm xuống.
Tống Tề lại lấy đà nhảy lên lần nữa, đuôi mắt Lạc Hữu Tiềm nhẹ nhàng nhíu lại, lưu loát nghiêng người đá chân, trực tiếp đá trúng bụng hắn ta.
Cách đó không xa, con số trên bảng báo điểm tăng lên.
____________
Editor: Vài chương nữa là end rồi mn TvT