Editor:
( Đây là một câu thơ trong bài thơ ‘’Đại bi bạch đầu ông’’ (Bạch đầu ông vịnh) của Ly Hi Di
Niên niên tuế tuế hoa tương tự,
Tuế tuế niên niên nhân bất đồng.
Tạm dịch:
Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi
Tháng tháng năm năm người khác rồi)
Tiệc rượu luôn phồn hoa và náo động, đám người qua lại, ánh đèn sáng chói mắt, xuyên thấu qua ly thủy tinh, rượu đỏ như máu tươi, trên mặt của mọi người mang theo hoặc là lễ phép, hoặc là chân thành, hoặc là hững hờ, hoặc là nụ cười mà ngay cả mình cũng không biết là ý gì.
Chỉ là tiệc rượu mang tính chất xã giao, cho nên mọi người đa số đều mang nhà mang miệng, vẫn còn độc thân như kim cương Vương lão ngũ, nhất là nhận một chút sự ưu ái của cô nàng trợ lý và thư ký trẻ tuổi, khi có phụ nữ vờn quanh, đàn ông luôn không nhịn được muốn cho mị lực của mình bắn ra bốn phía.
Tóm lại, tiệc rượu là sôi nổi, người lớn chạm cốc, các bầy trẻ em vây quanh đồ ăn ngon, chạy tới chạy lui trong đại sảnh rộng rãi.
Làm cho ngươi ta chú ý nhất, đương nhiên là một đôi song bào thai của Trần gia, đi sau cái mông của Vương Phi Tử, đang chuẩn bị chơi trốn tìm.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, Phi Tử đều đã bảy tuổi rồi." Nghiêm Vũ Nhàn hơi xúc động nói ra.
""Các cô bé nhỏ của chúng ta, chờ các ngươi cũng đủ lâu rồi, hai ngươi các ngươi lại không kết hôn, đơn giản chính là tạo nghiệp chương a."" Tần Mi Vũ mỉm cười.
"Ta và hắn đã không còn là cá mè một lứa." Tần Tĩnh vỗ tay Hoa Tranh Y, nói ra.
Hoa Tranh Y có chút khẩn trương, khó xử mà cười một tiếng, đây là lần đầu tiên nàng chân chính ý thức được, kỳ thật chính mình còn cách rất xa hạch tâm của thương xã An Tú, vỗn cho rằng quan hệ cùng Tần Tĩnh liền đủ để nàng được người khác coi trọng, nhưng khi tới đây, một đường đi tới thương xã An Tú, theo sau đối mặt với rất nhiều người già, nàng mới phát hiện, cho dù rất nhiều người duy trì nụ cười với nàng, nhưng sự coi trọng rất hiển nhiên không nói được, trong ánh mắt của bọn họ có một loại thờ ơ tự nhiên, cũng không phải nhằm vào nàng, chỉ là trên khách quan bọn hắn cho rằng nàng cũng không có tư cách bước qua ngưỡng cửa nào đó.
Trên thế giới này, vách ngăn ẩn hình ở khắp mọi nơi.
"Mẹ ta nói với ta, nàng nói Tần Tĩnh tìm một cô gái, diện mạo không có, dáng người không có, đầu óc không óc, bối cảnh cũng không có... "" Nghiêm Vũ Nhàn mỉm cười, nhìn xem Hoa Tranh Y.
Hoa Tranh Y không nghĩ tới Nghiêm Vũ Nhàn không nể mặt mũi như thế, cảm giác nhục nhã mãnh liệt làm gương mặt nàng nóng đỏ hầm hập, trong mắt loại người này, nàng lại là chịu không nổi thế ư? Thế nhưng nàng căn bản không có biện pháp tranh luận thứ gì, bởi vì loại người cao cao tại thượng như Nghiêm Vũ Nhàn, năng lực của nàng, toàn bộ của nàng, ở trong mắt Nghiêm Vũ Nhàn căn bản cũng không có giá trị gì để nhắc tới.
Hoa Tranh Y kìm lòng không được, liếc mắt nhìn tất cả mọi người trong sân, đại khái ở trong mắt những người này, bản thân mình là dị loại cứng rắn mà chui vào, nguyển bản cũng không có tư cách, cách nhìn của bọn họ và Nghiêm Vũ Nhàn đều là không khác chút nào.
"Được rồi, tiểu Y và ngươi rất quen sao? Nói bậy bạ cái gì." Tần Tĩnh tức giận nói, nặng nề mà nện một cái lên bả vai Nghiêm Vũ Nhàn.
Nghiêm Vũ Nhàn vẫn như cũ cười mỉm mà nhìn xem Hoa Tranh Y, bưng chén rượu quay đầu đi, nhưng lại không có giải thích cái gì.
"Mẹ hắn nhìn ai cũng chướng mắt... Ta cũng đã bị nàng nói như vậy, dựa theo tiêu chuẩn mẹ của hắn, ta cũng thuộc về cái loại kia mà nàng không để vào mắt, không có đầu óc, không có bản sự,." Tần Mi Vũ khoác lên cánh tay Hoa Tranh Y, "Đi, ta giới thiệu cho ngươi biết mấy người."
Hoa Tranh Y giờ mới hiểu được, trong lòng thoải mái hơn, đồng thời cảm thấy có chút khó tin, thế mà ngay cả Tần Mi Vũ đều chướng mắt, ở trong mắt Hoa Tranh Y, phụ nữ như Tần Mi Vũ đơn giản chính là kẻ thù chung của phụ nữ trong thiên hạ, là đối tượng để thần tượng, hoặc là ghen tỵ hoặc là nguyền rủa.
Cũng khó trách, đến bây giờ Nghiêm Vũ Nhàn cũng còn chưa có kết hôn, ngoại trừ có lời đồn rằng nguyên nhân là Nghiêm Vũ Nhàn yêu cay đắng Tần Mi Vũ, ngoài ra chỉ sợ mẹ của hắn cũng là một nguyên nhân trọng yếu.
Hoa Tranh Y giật mình nhớ tới, trên thực tế bản thân tựa hồ đã gặp qua mẫu thân của Nghiêm Vũ Nhàn, nhớ kỹ có một lần chính mình tới phòng làm việc tìm Tần Tĩnh, chờ một quãng thời gian rất dài, về sau thấy được một người đàn bà có chút tức giận rời đi, mình thuận miệng hỏi một câu, Tần Tĩnh giới thiệu nói là một vị bác gái bà con xa của mình, mẫu thân của Nghiêm Vũ Nhàn.
Bây giờ nhớ lại, ấn tượng ngược lại khắc sâu, đấy đúng là một một phụ nhân quý phái vênh vang đắc ý, niên kỷ hình như chỉ hơn bốn mươi tuổi, đoán chừng là làm bảo dưỡng xác đáng.
"Ngươi nghiêm túc sao?" Nhìn thấy Tần Mi Vũ và Hoa Tranh Y bước đi xuống lầu, Nghiêm Vũ Nhàn hướng phía bóng lưng của Hoa Tranh Y, chép miệng nói.
"Tuổi tác không nhỏ rồi." Tần Tĩnh thở dài nói.
Nghiêm Vũ Nhàn bật cười nhợt nhạt, "Đàn ông giống như chúng ta, tuổi liền là , cũng vẫn là thời hoàng kim của đàn ông độc thân, từ đâu mà nói một câu tuổi tác không nhỏ rồi? Trong nhà ép phải cưới gấp, lão gia tử muốn ôm cháu chắt rồi sao?""
Tần Tĩnh cũng đi xuống lầu dưới, vừa đi vừa nói: "Ngươi còn là quan tâm chính ngươi đi, không muốn nói với ta, ngươi còn đang chờ tiểu Mi đó."
"Ta chờ được..." Nghiêm Vũ Nhàn không để ý chút nào nói ra: "Vấn đề là, ngươi muốn thật muốn cưới Hoa Tranh Y vào cửa, cái độ khó này có chút quá lớn... Mẹ ta nói những lời kia mặc dù hơi quá mức, nhưng cũng không thiếu lý do mà bên nhà ngươi sẽ lấy ra để cự tuyệt vụ hôn nhân này.""
"Ngươi không thấy được, quan hệ giữ tiểu Mi và nàng không tệ sao? Có tiểu Mi duy trì, chuyện này liền thành hơn phân nửa rồi... Lão gia tử và cha ta không có khả năng không cho tiểu Mi phần mặt mũi này."" Tần Tĩnh khẳng định nói.
Nguyên lai là như thế, Nghiêm Vũ Nhàn không còn nói lời gì, để cháu gái, con gái thủ tiết, chung quy là có lỗi với nàng, chắc chắn sẽ có chút áy náy, chỉ cần Tần Mi Vũ y nguyên bảo toàn lợi ích của Tần gia, như vậy cha con Tần Chinh Nghi và Tần Mục Nam không thiếu được sẽ cho nể mặt Tần Mi Vũ, có thể nói quyền lên tiếng của Tần Mi Vũ ở Tần gia là cao hơn Tần Tĩnh, có sự ủng hộ của nàng, Tần Tĩnh muốn cưới Hoa Tranh Y không phải là không được.
Bất quá, bây giờ Nghiêm Vũ Nhàn không có nhìn ra Hoa Tranh Y có chỗ nào đáng giá để Tần Mi Vũ nhìn với con mắt khác.
"Hắc hắc, nhà chúng ta bên kia cũng sẽ có chút oán khí, nhất là mẹ ta, khẳng định mắng ngươi máu chó đầy đầu." Nghiêm Vũ Nhàn nhìn có chút hả hê nói ra, " ta không ít lần bị nàng mắng, luôn cảm thấy tình cảm với ngươi cực kỳ tốt, cũng bởi vì ngươi có thể giúp ta chia sẻ sức lửa."
""Hừ, nàng muốn đến mắng ta, ta liền để nàng trông coi con... trai của mình tốt trước đã rồi nói."" Tần Tĩnh nhìn thoáng qua Nghiêm Vũ Nhàn, tăng thêm chút trọng âm ở hai chữ ""Con trai"".
"Ngươi chiếm tiện nghi của ta?" Nghiêm Vũ Nhàn hoài nghi hỏi.
Tần Tĩnh vỗ vỗ bờ vai của hắn, hai anh em khoác vai nhau đi xuống cầu thang.
Người điều chỉnh ánh sáng đúng lúc đem ánh đèn hướng tới trên thân của Tần Mi Vũ, Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn, hiện trường tiệc rượu đang ồn ào náo động lập tức tán đi như bọt biển.
Đây là ba vị nhân vật quan trọng nắm trong tay thương xã An Tú, quầng sáng đền chiếu dần dần tản ra, rất nhiều người chậm rãi rời khỏi trong sân, nam nữ tốp năm tốp ba vẫn như cũ dừng ở tại nguyên chỗ, bọn hắn từ từ tụ lại, tới gần ba người hạch tâm nhất.
Hoặc cao, hoặc thấp, hoặc béo, hoặc gầy, hoặc là hào quang bắn ra bốn phía, hoặc là hình dáng bình thường, hoặc là tuổi trẻ, hoặc là đã qua bốn mươi, bọn hắn chỉ có một điểm giống nhau... Trong hội nghị Lệ Chi Vien có vị trí của bọn hắn.
"Vì đế quốc của chúng ta!" Tần Mi Vũ giơ cao chén trong tay, uống một hơi cạn sạch.
"Vì đế quốc của chúng ta!"
Bọn hắn giơ chén rượu lên, lặp lại Tần Mi Vũ, thanh âm của bọn hắn cũng không to rõ, cũng không trật tự, nhưng Hoa Tranh Y cảm thấy một loại khí thế vì kiêu ngạo mà tập hợp một chỗ.
Náng có thể rõ ràng mà thấy được, khi Tần Mi Vũ nói ra lời này, có ít người rõ ràng toát ra mấy phần kích động mà kìm nén không được, có lẽ là hoài niệm, hay là vì một loại cảm xúc nào đó mà lây nhiễm say mê.
Hoa Tranh Y có thể nhìn thấy ánh mắt Tần Mi Vũ có chút ướt át, Hoa Tranh Y cảm thấy hình như cô ta cũng đang thương nhớ lấy gì đó.
Hoa Tranh Y lập tức hiểu rõ là vì sao.
Phía trước màn ảnh to lớn, hình ảnh ghi lại là tiệc rượu giống nhau, Hoa Tranh Y có thể nhìn thấy Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn, trẻ tuổi xa so với bây giờ, còn thật nhiều người ở hiện trường, cách ăn mặc của bọn hắn khác nhau, ánh mắt của bọn hắn khác nhau, nhưng cuối cùng có thể phân biệt ra được dụng mạo giống như đã từng tương tự.
Đây là khi hội nghị Lê Chi Viên lần đầu tiên thu hình lại, khác biệt lớn nhất với hiện tại đại khái là, Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn đi theo sau một người đàn ông.
Người đàn ông kia tuyệt đối là nhân vật chính, cho dù không có đèn chiếu, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người tựa hồ đều đang nhìn chăm chú vào hắn, không phải bởi vì chỗ đứng của hắn, không phải bởi vì địa vị và tài phú của hắn, tựa hồ chỉ bởi vì tất cả người đã tiếp xúc với người đàn ông kia, đều bị hắn lây nhiễm, biết trên người của hắn có phong cách độc đáo thu hút bọn họ.
"Vì đế quốc của chúng ta!"
Người đàn ông giơ lên chén rượu trong tay, nói một câu giống như Tần Mi Vũ đã nói.
"Vì đế quốc của chúng ta!"
Hiện trường tiệc rượu rất nhiều người lập lại câu nói này một lần nữa, Hoa Tranh Y nhìn thấy tâm tình kích động của bọn hắn, giật mình hiểu ra bản thân bị đám người này bài xích, cũng không phải là xem thường nàng, chỉ là bọn hắn đến cùng với nhau, ở một người đàn ông nào đó dẫn đầu, cùng nhau dốc sức mà làm việc, sáng tạo ra đế quốc thương nghiệp như bây giờ, sự kiêu ngạo, niềm tự hào của bọn hắn, bọn hắn có cùng chung dấu ấn, mà nàng thì không có, cho nên nàng không cách nào hào nhập vào trong.
Ai đã lưu lại dấu ấn này? Hoa Tranh Y ngẩng đầu lên, nhìn xem người đàn ông duy nhất giống nhân vật chính, đột nhiên cảm giác được Tần Tĩnh cũng chỉ như thế thôi.
Hắn chính là Vương An, đây không phải lần đầu tiên Hoa Tranh Y nhìn thấy dáng điệu tướng mạo và giọng nói của Vương An, nhưng lần này nàng càng hiểu được nhiều chuyện hơn, Tần Tĩnh một mực đang thúc đẩy rời Vương An hóa, chẳng lẽ không phải là vì hắn chịu ảnh hương quá lớn của Vương An sao, căn bản không có cách nào thoát khỏi dấu ấn mà Vương An lưu lại trong lòng hắn sao?
Trong lòng của Hoa Tranh Y, sự ghe ghét lần nữa khó mà ức chế bốc cháy lên, dựa vào cái gì mà Tần Mi Vũ có thể có người chồng như vậy... Cho dù chết đi, vẫn lưu cho Tần Mi Vũ quầng sáng chói lóa mắt, và vì đó mà có lực lượng để kiêu ngạo.
Hoa Tranh Y nhìn thoáng qua Tần Tĩnh, ánh mắt của Tần Tĩnh rõ ràng có chút u ám, nhưng trong hoàn cảnh thế này, lại không thể không theo tất cả mọi người, giơ cao chén rượu lên, người đàn ông kia đã chết đi, thế mà hắn lưu lại một đoạn video, một hình ảnh hư vô căn bản không thể có ảnh hưởng thực tế, lại như cũ áp bách Tần Tĩnh.
Rời Vương An hóa, căn bản chính là chuyện cười, Hoa Tranh Y nhìn xem Tần Tĩnh, tiếc nuối lắc đầu.
Ánh mắt của Tần Mi Vũ từ trên thân của Hoa Tranh Y dời đi, lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn xem người chồng của mình... An ca ca, ngươi biết ta thế nào vì người mà kiêu ngạo sao? Ta liền biết, chỉ cần ở thời cơ thích hợp để ngươi xuất hiện, liền có thể dễ dàng khuất phục một ít người đàn bà, để các nàng ý thức được đàn ông của các nàng, chênh lệch với ngươi thế nào... Khi một phụ nữ không còn tôn trọng đàn ông của nàng như vậy, muốn người lợi dụng nàng, chẳng phải đơn giản hơn nhiều sao?
-
-
Ở bệnh viện