Editor:
Nhiều khi, hoang đường và sự thật thường thường chỉ cách nhau một tia.
Rất nhiều người đang chăm chỉ không ngừng theo đuổi một chân tướng sự thật nào đó, khi vô cùng đến gần chân tướng sự thật, bỗng nhiên nhảy ra một suy nghĩ hoặc là kết luận hoang đường ra đến, có người lựa chọn tin tưởng, cũng không thèm để ý một ý nghĩ này trong đầu, cùng với kết luận mà dùng mạch suy nghĩ bình thường suy đoán ra, phải chăng hoang đường, tiếp tục đào móc xuống dưới, chân tướng ngay sau đó một khắc liền công bố.
Người như vậy, nói chung cũng là mặt hàng có thể ghi chép tên tuổi của mình ở trong từ điển lịch sử, nhưng mà người như vậy, cuối cùng chỉ là số cực ít, tuyệt đại đa số người bị trói buộc bởi lẽ thường, bọn hắn vô cùng lý trí mà tránh đi những thứ hư cấu kia, tương đương với chủ động từ bỏ cơ hội để lộ chân tướng của nữ thần che mặt.
Ở trong « Thám tử lừng danh Conan », Kuno Shinichi có thể biến thành một đứa bé, đây là thiết định, mà thiết định là cái gì? Thiết định mang ý nghĩa đương nhiên, thiết định mang ý nghĩa nếu như ngươi muốn xem bộ manga này, ngươi nhất định phải tiếp nhận, vô luận là ngươi cảm thấy hư cấu, thấp kém, không thể nói lý, nhàm chán...
Vương An rốt cục không phải nhân vật trong manga, mấy người Nghiêm Vũ Nhàn, Lâm Chi Ngôn, Tần Nam, Tần Mi Vũ, Trần Thanh Vũ, Giang Bân, Ngô Đạo Minh đều không phải là độc giả manga, bọn hắn không có khả năng tiếp nhận thiết định giống như manga, đi tiếp thu ý vị bên trong lời nói của Tần Tang Tử.
"Tang Tử... Ngươi sẽ không cho rằng anh rể ngươi cũng là bị người hãm hại, sau đó biến thành một đứa bé chứ?" Ngô Đạo Minh lộ ra nụ cười hiền lành phổ biến của trưởng bối nhìn xem vãn bối, "Ngươi còn là không cần tiếp tục đi học ở Nhật Bản, đến trường của Ngô bá bá đi."
Đại học Khải Nam muốn đặc thù nhận Tần Tang Tử, đó hoàn toàn không có vấn đề, trên thực tế Tần Mục Nam liền vô cùng không nguyện ý để Tần Tang Tử đến trường ở Nhật Bản, bởi vì cô con gái này vốn không nghe dạy dỗ, đi Nhật Bản càng là trời cao hoàng đế xa.
"Không đi, anh rể đều không cần danh hiệu giáo sư danh dự của ngươi, ta đương nhiên phải hướng anh rể học tập."" Tần Tang Tử chướng mắt đại học Khải Nam, ánh mắt của nàng từ trên mặt của Ngô Đạo Minh dời đi, nhìn xem một nhóm người lớn lấy thái độ mỉm cười nhìn trẻ con quậy phá để đối mặt với nàng, cũng nở nụ cười, "Anh rể chưa chắc sẽ biến thành một đứa bé, nhưng ta tin tưởng anh rể bây giờ đang ở trong đám người, lấy một thân phận khác, chính đang nhìn chăm chú hết thảy!"
Sau ngắn ngủi tiếng cười, Tần Mi Vũ không thể nhịn được nữa, hướng tới Tần Tang Tử, mặt lạnh như sương, "Tang Tử, đừng làm rộn, đi theo ta!"
"Các vị tận hứng..." Tần Mi Vũ tùy ý qua loa một câu, lôi kéo Tần Tang Tử liền đi ngay.
Tần Tĩnh thở dài một hơi, may mà còn có Tần Mi Vũ ở chỗ này, ít nhất Tần Mi Vũ có thể sai bảo được Tần Tang Tử, bằng không thì lại để cho Tần Tang Tử càn quấy ở chỗ này, tiệc rượu tối hôm nay liền phải hoàn toàn trở thành nháo kịch, hoạt động tạo thế kế tiếp của Tần Tĩnh cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.
Đi vào phòng nghỉ, Tần Mi Vũ đóng cửa lại, theo Tần Tang Tử ngồi ở trên ghế sa lon, mây đen trên mặt tán đi, lo lắng nhìn chằm chằm vào Tần Tang Tử: "Tang Tử, ngươi có phải hay không biết cái gì?"
Con mắt của Tần Tang Tử chuyển động vòng vòng, đè lại lồng ngực mình, cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên cằm của chị gái, tựa hồ so với trước hôn nhận hơi mượt hơn, cũng không đối mặt với chị gái, "" Biết gì mà nói?""
"Chuyện của anh rể ngươi!" Tần Mi Vũ không kịp chờ đợi nói ra.
"Ngươi sợ ta biết cái gì sao?" Tần Tang Tử nghi ngờ nhìn xem chị mình.
Tần Mi Vũ kinh ngạc, miệng hơi mở ra, từ trong mắt của em gái, nàng thấy được một loại không tin tưởng rõ ràng, Tần Mi Vũ bỗng nhiên thực sự ý thức được, vô luận Tần Tang Tử đáng giá tin tưởng thế nào, chính mình vẫn luôn biết điều này, chỉ là bởi vì một mực đem em gái coi như một đứa trẻ, chưa từng nghĩ tới em gái có thể cung cấp trợ giúp gì cho mình, luôn luôn đem nàng bài trừ ra ngoài bất luận kế hoạch gì của mình, nhưng mà lúc này, khi mình muốn Tần Tang Tử trợ giúp, lại bởi vì trải qua thời gian dài giấu diếm và ngụy trang, để Tần Tang Tử sinh ra hoài nghi đối với mình.
Tần Mi Vũ một mực đem Tần Tang Tử làm một đứa trẻ, ngày hôm nay Tần Tang Tử làm tất cả mọi người giật nảy mình, về sau Tần Mi Vũ mới ý thức tới cô em gái này đã có năng lực nhất định.
"Không phải, ta không sợ ngươi biết cái gì... Tang Tử, anh rể của ngươi... Có phải thật hay không còn sống?" Tần Mi Vũ nắm thật chặt bả vai Tần Tang Tử, nói ra.
"Ngươi cho rằng anh rể là củ cải sao? Đào cái hố chôn xuống, hắn còn có thể mọc ra được hả?"" Tần Tang Tử đẩy tay Tần Mi Vũ ra, lông mày chăm chú nhăn lại, đáp lời.
"Vậy những lời mà ngươi vừa nói kia..." Tần Mi Vũ thất vọng, giống như khí lực toàn thân bị rút đi vậy.
"Chỉ là một trò đùa..." Tần Tang Tử buông tay, mỉm cười, "Ta hoàn toàn quậy phá như trước đây, không phải sao?"
Lông mi thật dài của Tần Mi Vũ rủ xuống, quay người đi đến ngoài gian phòng, nàng có thể cảm giác được sự ngăn cách rõ rệt giữa mình và em gái, những năm gần đây quá nhiều chuyện bận rộn, lòng của mình bị một loại cảm xúc nào đó tràn ngập, luôn cảm thấy có một vòng tròn bao quanh mình, để cho mình không thể không nghiêm túc cẩn thận đối đãi hết thảy, hoàn toàn quên đi cô em gái nho nhỏ của mình đã trưởng thành, đã có năng lực kiến giải và phán đoán của thiếu nữ rồi.
Em gái đã không phải là đứa trẻ ngày xưa luôn hâm mộ mà nhìn mình, la hét cũng phải tìm được một ông chồng lợi hại như anh rể mình vậy, chỉ là cái nhìn hoài nghi của nàng đối với mình bây giờ... Vương An trước lúc chết, có phải hay không cũng giống như Tần Tang Tử, ôm lấy hoài nghi giống vậy với mình?
Tần Mi Vũ mở to con mắt, ý nghĩ này giống như một lưỡi kiếm sắc bén, vạch phá lồng ngực của nàng, cắm thẳng vào trong trái tim của nàng, máu tươi hừng hực vẩy ra, để cho người ta đầu váng mắt hoa, trong mắt một mảnh đỏ tươi.
Có phải hay không trước khi chết, hắn hoài nghi tất cả mọi thứ xung quanh, ngay cả vợ của mình cũng phản bội mình?
Lòng hắn, có phải hay không rất đau, so với lúc bị viên đạn xuyên qua còn muốn đau hơn?
Hắn nhất định sẽ cảm giác được huynh đệ của hắn phản bội hắn, rất nhiều rất nhiều người hắn trợ giúp qua đều phản bội hắn, có lẽ hắn đều sẽ không để ý, bởi vì An ca ca vẫn luôn là người có nội tâm cường đại, thế nhưng hắn thật sẽ không để ý vợ của hắn cũng phản bội hắn sao?
Hắn có phải hay không mất hết can đảm, cho nên không chút nào chống cự?
Thế nhưng nếu như hắn thật không tín nhiệm mình, thật hoài nghi mình, tại sao phải đem hết thảy đều lưu lại cho nàng, để nàng có đầy đủ vốn liếng, chuẩn bị tất cả những thứ này... Chẳng lẽ không phải bởi vì hắn tín nhiệm nàng, cho nên để nàng báo thù cho hắn sao?
Chẳng lẽ, chỉ bởi vì Phi Tử... Tần Mi Vũ nghĩ đến cô con gái không buồn không lo, Tần Mi Vũ vô số lần gặp qua ánh mắt của Vương An khi ôm con gái, ánh mắt ấy, tựa như bế lấy sinh mệnh của mình một dạng, cẩn thận từng li từng tí mà lòng tràn đầy vui vẻ.
Chẳng lẽ, chỉ bởi vì hắn yêu Phi Tử như thế, vì tương lai của Phi Tử, cho nên hắn không thèm để ý có hay không hoài nghi nàng, mới như cũ đem hết thảy những thứ này giao cho mình, người vợ mà hắn cũng không tín nhiệm?
Tần Mi Vũ vịn khung cửa, cảm giác dòng máu xông lên đỉnh đầu, thân thể lung lay sắp đổ, cắn chặt bờ môi, mùi tanh của máu tràn ngập ra giữa răng môi, Tần Mi Vũ hai mắt đẫm lệ mông lung, chuyện này có lẽ chính mình vĩnh viễn không cách nào biết được chân tướng.