Editor:
Thành lũy kiên cố nhất thường là bị công phá từ bên trong, hệ thống bảo an của Lệ Chi Viên đối với Tần gia nhị tiểu thư mà nói, hiển nhiên chỉ là một mỹ nhân khoác khăn tắm, tùy ý kéo một cái, liền không còn mảnh vải che thân, xuân quang chợt tiết.
Không đúng, còn có mặc người chà đạp tiếp.
Khi Tần Tang Tử hấp dẫn lực chú ý của mọi người, đồng thời khiến Lâm Chi Ngôn hạ lệnh cảnh giới, toàn bộ trọng tâm của bảo an ở Lệ Chi Viên không hề nghi ngờ đều sẽ tập trụng ở tiệc rượu đang cử hành ở đại sảnh hình tròn, điều này làm cho Chu Lý có cơ hội để lợi dụng, làm xong tất cả chuẩn bị.
"Đương nhiên... Kỳ thật nếu có Tần Mi Vũ phối hợp, chúng ta cũng không cần phí nhiều sức lực như thế." Chu Lý nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua lầu nhỏ.
"Chị tôi chính là lòng dạ quá mềm yếu." Tần Tang Tử tiếc nuối nói.
"Kỳ thật ban đầu ta muốn đem ngươi và chị ngươi đều xử lý, tuyệt hậu Tần gia các ngươi!"" Chu Lý cũng tiếc nuối nói ra.
"Vậy liền không có người chiếu cố Phi Tử." Tần Tang Tử lạnh lùng nhìn xem Chu Lý, "Ông nội và ba ba sẽ để cho Phi Tử sửa họ Tần, ngươi tuyệt hậu chính là anh rể."
Chu Lý không quan tâm nhún vai bả vai, "Mặc dù ta cảm thấy loại đồ vật dòng họ này không quan trọng, nhưng ngẫm lại Vương An cũng không hẳn cho là như vậy, cho nên ta không có ý định làm như thế rồi."
"Nhà khoa học cũng biến thái giống như ngươi vậy sao?" Tần Tang Tử cũng đang lưu ý lấy lầu nhỏ, nói chuyên phiếm giết thời gian với Chu Lý.
"Nhà khoa học phần lớn tương đối biến thái... Nhất là phụ nữ độc thân." Chu Lý cẩn thận từng li từng tí sửa sang tóc, sờ lên tai nghe giấu dưới tóc mai, "Ngươi cũng biến thái, vì anh rể của mình, tự dưng lại muốn xử lý anh trai của mình, hủy đi hai gia tộc cùng nhịp thở với mình, ta nói ngươi có phải hay không có một chân với Vương An?"
"Đối với thiếu nữ tự kỷ mà nói, khi nàng có ký ức sau này, tình cảm là ảnh hưởng khắc sâu nhất với nàng. Anh rể lưu lại cho ta đồ vật tốt đẹp, Tần gia và Nghiêm gia lưu lại cho ta đồ vật buồn nôn, cho nên bây giờ ta làm như vậy là chuyện đương nhiên." Tần Tang Tử hơi hơi nhón chân lên, vất vả giơ tay sờ lên tai nghe của Chu Lý, "Lúc Anh rể qua đời, ta mới mười một tuổi, cho dù ta muốn cho anh rể nửa bên mông, hắn sẽ muốn sao?"
Chu Lý nghĩ nghĩ, hơi chút không dám chắc nói: "Chưa hẳn. Ta luôn cảm thấy Vương An có chút đam mê luyến - đồng (thích trẻ con), thời điểm hắn cứu ta, ta cũng rất nhỏ. Còn có chị gái ngươi, ngươi không có phát hiện sao? Tình cảm của chị gái ngươi khi còn bé cùng tình cảm của hắn, tựa hồ so với sau khi hắn cùng nàng kết hôn muốn tốt hơn nhiều, cho nên thời điểm ngươi mười một tuổi cùng anh rể ngươi có một chân là quá bình thường."
"Phi, nói hươu nói vượn! Anh rể mới không phải người như vậy, hắn luôn luôn rất yêu chị! Chị ta là người hắn yêu nhất! Tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, không phải kiểu mà ngươi nói kia!" Tần Tang Tử tức giận nói, bộ ngực nâng lên hạ xuống, có một loại cảm giác vô cùng sống động, nhìn thấy Chu Lý đều bị ngực của nàng khoa trương run rẩy mà kinh ngạc, vội vàng đè xuống bộ ngực, hung tợn trừng mắt nhìn Chu Lý.
"Ngươi hiểu cái gì là tình yêu?" Chu Lý chẳng thèm ngó tới, đẩy bả vai Tần Tang Tử, "Đi vào đi, không sai biệt lắm."
"Ngươi hiểu? Lão xử nữ." Tần Tang Tử mắng một câu, quay người rời đi.
Lão xử nữ? Chu Lý mím môi, đáng tiếc Vương An đã bị hoả táng, bằng không thì dùng xương cốt của hắn làm một cái máy tự an ủi cũng không tệ, hoặc Tần Mi Vũ càng cần hơn? Chu Lý chép chép miệng, lần nữa đi vào phía sau cây vải, xuyên thấu qua kẽ cây, ánh trăng vẳng lặng nhợt nhạt, xa xa có thể nhìn thấy hải đăng cao ngất.
Tần Tang Tử đi vào lầu nhỏ, Tần Tĩnh đang dùng ngữ điệu trầm thấp và hoài niệm, tự thuật cái gì.
Tần Tang Tử cảm giác một trận buồn nôn, nàng thà có thể tiếp nhận Chu Lý trần trụi tỏ vẻ muốn đồng thời giết cả nàng và Tần Mi Vũ, cũng không muốn nghe Tần Tĩnh hồi tưởng bây giờ.
Tần Tang Tử cảm thấy mình vĩnh viễn cũng học không được dối trá tự nhiên như thế... Tỷ tỷ hơi chút thương cảm, lau chùi con mắt, ánh mắt ướt át lại đang vui mừng nhìn anh trai phía trước, tựa hồ cảm thấy hoàn toàn tin tưởng Tần Tĩnh có thể kế thừa ý chí Vương An, đồng thời cũng tin tưởng hoài niệm của Tần Tĩnh đối với Vương An.
Còn có Nghiêm Vũ Nhàn, con mắt đồng dạng ướt át, thật sâu nhìn chăm chú lên di ảnh Vương An trên vách tường, giống như hắn chưa từng động tâm tư đối với chị dâu vậy.
Nơi này khẳng định có người vô tội, thế nhưng vậy thì thế nào? Anh rể không phải cũng vô tội sao? Anh rể vô tội chết đi, người vô tội dùng thái độ không liên quan đối mặt hết thảy những thứ này, như vậy bản thân dùng thái độ không liên quan, coi thường những người vô tội này, vậy thì thế nào!
Tần Tang Tử không xoắn xuýt, có lẽ chỉ có một điểm tâm ngoan thủ lạt này, kế thừa truyền thừa trong huyết mạch của người Tần gia, Tần Tang Tử cảm thấy anh rể cô đơn chết đi nhiều năm như vậy, dưới lòng đất nhất định tịch mịch thật lâu, ngoại trừ kẻ thù phải chết, nhiều chút người chôn cùng cũng không tệ.
Tần Tang Tử nhìn thoáng qua Trần Thanh Vũ, mặt không thay đổi xoay đầu lại, một bên lắng nghe anh mình nói chuyện, nương theo dòng người tiến lên.
Bất tri bất giác, Tần Tĩnh đã đến vị trí trung tâm nhất, cho dù ở trong Lệ Chi Viên, cho dù nơi này cô chị gái đã từng mệnh lệnh bất luận kẻ nào đều không được đặt chân, bước chân ung dung của Tần Tĩnh cũng đang dẫn dắt tất cả mọi người.
Chị gái theo sau lưng hắn, Nghiêm Vũ Nhàn theo sau lưng hắn, những chi tiết này cũng không dễ dàng để cho người ta coi nhẹ, ám chỉ tất cả mọi người, hạch tâm lại dời đi một lần nữa.
Tần Tang Tử đột nhiên sinh ra một loại khoái ý, mắt thấy mơ ước lớn nhất cả đời của một người liền muốn thực hiện, lại bị người rõ ràng sờ sờ bóp chết, chết ở trước một đêm muốn thực hiện giấc mộng.
Loại cảm giác này giống đàn ông hao tổn tâm cơ, rốt cục bỏ đi tất cả tấm màn che của nữ thần mình âu yếm, đối mặt với thân thể xích lõa trắng trợn của nàng, nhưng chợt phát hiện chính mình bất lực, có khác gì sao?
Tần Tang Tử không hiểu rõ loại cảm giác này của đàn ông, nhưng thật cao hứng mình có thể để Tần Tĩnh cảm thụ loại cảm giác này.
Tần Tang Tử chán ghét nhìn chằm chằm Tần Nam, Tần Nam tựa hồ cảm thấy ánh mắt của Tần Tang Tử, Tần Nam quay đầu, thoáng có chút nghi hoặc mà đồng dạng đáp lại ánh mắt chán ghét.
Tần Nam không để ý tới Tần Tang Tử nhiều, thờ ơ tiếp tục dùng ánh mắt thưởng thức, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe Tần Tĩnh nói chuyện.
"Buồn nôn!" Tần Tang Tử xoa xoa con mắt của mình, tựa hồ cảm thấy nhìn thêm cũng buồn nôn, sau đó chậm rãi đi vào phòng sách.
Lầu nhỏ cũng không nhỏ, cái nhỏ của lầu nhỏ, chỉ là đối với toàn bộ Lệ Chi Viên, đối với vị trí vắng vẻ của nó, phòng sách lớn như thế, dùng màn che pha lê to lớn ngăn cách với sảnh chờ ở rộng rãi ở bên ngoài, lúc này dung nạp mấy chục người nhưng không có cảm giác chen chúc quá mức, phải biết khi thương xã An Tú đứng trước tình trạng khẩn cấp, người đồng thời xuất hiện ở đây nếu so với hiện tại phải hơn rất nhiều.
Đây là nơi chúng ta bắt đầu giấc mộng, cũng là điểm xuất phát của thương xã An Tú chúng ta đi hướng sự nghiệp đế quốc to lớn, tại trong cuộc sống sau này, chúng ta phải làm thế nào mở ra con đường càng vĩ đại..."
Nương theo tiếng vỗ tay, Tần Tang Tử chậm rãi hướng đến bàn đọc sách... Dưới bàn sách này có một gian mật thất, Tần Tang Tử là biết được, bởi vì Tần Tang Tử hỏi qua anh rể, nếu như mình muốn chới trốn tìm, vĩnh viễn không bị người khác tìm tới, nên giấu ở chỗ nào.
Anh rể nói cho nàng, có thể trốn ở chỗ này, Tần Tang Tử dĩ nhiên nhớ được, lúc đó mình sùng bái mà tò mò nhìn anh rể, phảng phất giống tình cảnh phim võ hiệp trên TV, cơ quan mở ra, mật thất hiện ra.
Bên trong mật thất có thể hay không cất giấu bí tịch võ công? Tựa như Trương Vô Kỵ ở trước xương trắng của Dương Đỉnh Thiên, tìm được Càn Khôn Đại Na Di.
Tần Tang Tử không thèm để ý bên trong mật thất có cái gì, nhưng nàng biết nơi này giống như mật đạo của Quang Minh đỉnh vậy, rất thích hợp mai táng từng nhóm anh hùng hảo hán.