-Ông chủ, cậu Hạo Nhiên tới.
-Mời cậu ấy vào.
Dáng người cao cao vừa xuất hiện, ông long đã vội hỏi:
-Cậu Phong, có tung tích của con gái tôi chưa?
-Xin ông bình tĩnh, Chủ Tịch.Cha tôi cử tôi tới đây cũng là vì chuyện đó. Cha tôi đã có tin tức của tiểu thư.
-Thật sao? Mau mau dẫn tôi tới đó. Tôi phải đích thân đi đón đứa con gái thất lạc của mình.
...
-Bà là cái gì mà dám ăn nói thế với tôi hả?
-Ông là cái thá gì mà tôi khôg dám. Tôi nói cho ông biết. Nếu ông là đàn ông thì nên kiếm Tiền về nuôi gia đình, Đùng có đứng đó mà sĩ diện hão.
...........
"Lại cãi nhau rồi" . Thiên Di ngán ngẩm. Bao nhiêu năm nay nó cứ phải sống trong tiếng cãi vã như thế. Tiền. Vấn đề muôn thưở.
-Hai người có im đi không?
Thiên di lên tiếng. Bố mẹ cô ngay lập tức nín lại. Không phải vì nó là đứa con gái duy nhất trong nhà nên được cưng chiều. Chỉ là trong giọng nói của nó có cái gì đo khiến người ta nể. Ngay cả bố mẹ cô cũng không dám ho he gì.
Thiên Di à. Mẹ không cố ý....
"Rầm"
Mẹ cô chưa dứt lời, cánh cửa đã ngã sầm xuống. Và thay thế cho cánh cửa là bóng đen của một toán người.
"..."
"..."
Im lặng... Gần chục con người trố mắt nhìn vào cánh cửa đang yên vị như yên nghỉ trên nền nhà toàn bụi.
-"Em...Em mới gõ nhẹ thôi mà. Không cố ý đâu đại ca ơi...Hức..." Tên mặc áo đen, to con nhất bọn sợ hãi nhìn lén sang dáng người cao cao bên cạnh.
-"Có ai nói gì đâu?"
Nói rồi, Hạo Nhiên quay sang con người đang đông cứng người trước toán người xa lạ:
-"Cửa gì thế này? Bao nhiêu?"
-"Cái gì bao nhiêu?"Thiên Di, bây giờ đã rã đông, hất hàm hỏi.
-"Cửa"
-"..."
-"..."
-" triệu"
-"HẢ?"