Chiếc xa Limo đỗ xịch lại trước cửa của một ngôi biệt thự màu trắng. Nó bước ra khỏi xe. Ngẩn ngơ. Cả đời nó chưa bao giờ được thấy ngôi nhà nào đẹp như thế. Nhà mình đay ư. Trong mơ cũng không đẹp được như thế. Ngôi biệt thự tầng được bao bọc bởi một vòng hoa đầy màu sắc. Quá rộng lớn so với những gì nó mường tượng.
"Cạch"
Ba nó bước ra khỏi chiếc xe, nhìn nó tươi cười. " Vào nhà đi con. Chào mừng con gái yêu của ba về nhà."
-" Dạ...nhà...nhà mình đay hả ba? Nó...Nó rộng quá."
-"Ừ. Vào nhà đi con. "
Nó ngập ngừng như sợ bước chân làm bẩn vẻ tinh khôi của ngôi nhà. Bước chân run run của nó từng bước...từng bước bước qua cánh cổng màu bạc sang trọng. Rồi từ từ, nó nhìn thấy, một người phụ nữ trung niên, rất đẹp, đi đi lại lại trước cửa nhà như đang trông chờ một bảo vật. nhìn thấy nó, bà khựng lại, Nước mắt bõng trào ra. Người phụ nữ đó, mẹ của nó, chạy đến ôm chầm lấy nó.
-"Con gái của mẹ. Cuối cùng con đã về nhà. mẹ nhớ con quá con gái ơi."
-"Mẹ..."
Cảm giác thân thương ấm áp lại hiện về. Nước mắt nó cũng trào ra.
Khi đã an uống, tắm rửa xong xuôi, mẹ nó dắt nó lên phòng mình.
Căn phòng đẹp quá. Nó thầm rên lên một tiến. phòng của nó đây sao. Đúng là không còn gì để nói.
-"Sao hả con. Con có ưng ý không?" Mẹ nó hồi hộp hỏi.
-"Dạ...? Đẹp quá mẹ ơi. hjx. mẹ làm con cảm động quá."
-"Hi. Con thích là mẹ vui rồi. Nhìn mặt con phờ phạc quá. chắc con mệt lắm"
-"Dạ. Hjx. Nói thật là chắc sức lực của con bị rút cạn rồi. "
-" Ôi. Tội nghiệp con tôi. Mau mau đi nghỉ đi con."
-"Dạ. Chúc mẹ ngủ ngon."
-"Ừ. con yêu ngủ ngon. mẹ yêu con nhiều."
Khi mẹ nó đã xuống nhà, nó lết vào phòng của mình. Bây giờ dù có đẹp mấy nó cũng không đủ sức mà reo lên nữa. Nó đổ ụp xuống chiếc gường, khép mi mắt lại.
-"DẬY NGAY. Con sâu ngủ kia. Con gái con đứa mag ngủ như thế àk?"
Tiếng một thằng con trai vang vọng cả căn phòng.
-"Cái gì thế..." Nó ngái ngủ. "Bố ơi cho con ngủ một chút nữa thôi. Chú ơi cho cháu thêm một dĩa lòng đi ạ. Nhanh lên bố cháu gọi."
-"Bố? Lòng? Cô có dậy ngay không hả. cô ngủ mớ hả? Ai là bố cô?"
Tiếng đứa con trai hét như đập vào tai nó làm nó bật hẳn dậy. Vừa mở mắt ra là hình ảnh của một tên học sinh quen quen.
-"Cái gì thế? Cậu là ai? Muốn gì hả?" nó nói mà mắt trên đà khép lại.
-"Dậy ăn sáng rồi chuẩn bị đi học."
-"Đi học? ĐI HỌC HẢ? Ôi mẹ ơi quên phéng đi mất."
Nó vùng ra khỏi chăn. Những mảng kí ức rời rạc hôm qua gần hiện về. Phải rồi. Nó là con gái của Chủ tịch tập đoàn Khánh Long. Nó đang ở một ngôi nhà xa lạ, nhưng lại là nhà nó. Và hôm nay, nó sẽ đi học ở một ngôi trường mới.
-"Đồng phục!"
Hạo Nhiên nói ngắn gọn. Vứt cho nó một bộ đồng phục đẹp mê hồn. rồi để mặc nó trong phòng, lạnh lùng bước ra ngoài.
Nó đang ngồi trên một chiếc limo sang trọng. Bên cạnh là một cậu trai rất chi là điển trai. Phải nói là một hoàn cảnh mà bất kì một đứ con gái nào cũng mong muốn. Nhưng mà...
-"Này..." Nó nói, có phần rụt rè, cứ như thể nếu nó nói lớn hơn thì sẽ bị cắn một cãi rõ đau vậy.
-"gì?" Hạo Nhiên trả lời nó, không chút hào hứng gì là muốn nghe tiếp.
-" Mặt anh làm sao thế? Cứ sưng lên thế? Làm tôi muốn thoải mái cũng không thoải mái chút nào."
-"Mặc kệ tôi!"
-" Tôi sẽ học trường nào vậy?"
-"Royal"
-"Lớp?"
-"a"
-"..."
-"Sao thế?" Hạo nhiên nhếch mép cười khi thấy Thiên Di im lặng. " Không theo nổi hả?"
Câu nói của Hạo nhiên làm Thiên Di sôi cả máu. Mặc dù nó học ở trường hạ dân nhưng thành tích lại khá nhất trường. Câu đáp trả suýt nữa vọt ra nếu nó không kịp thời nhớ ra rằng, Hạo Nhiên là người duy nhất trong ngôi trương đó mà nó quen. Dù không mấy có cảm tình. Nhưng cha nó đã bảo nó Hạo Nhiên sẽ giúp đỡ nó khi cần. Chẳng ai dại gì mà đi chặn đường sống của mình như thế.
"Thôi thì nhịn. Bình tĩnh tự tin không cay cú. Âm thầm chịu đựng trả thù sau. Cái đồ chết tiệt nhà ngươi. Đợi ta quen với ngôi trương đó rồi, ta thèm nhịn ngươi nữa" Thiên Di thầm nghĩ. Mặt xịu xuống. Có lẽ vì vậy mà cô không để ý thấy, trên môi Hạo Nhiên bỗng xuất hiện một nụ cười mỉm bí ẩn.
-"woaaaaaa!!!!!!!!!!!"
Vừa bước xuống xe, Thiên Di đã không kìm nổi ngạc nhiên. Ngôi trường rộng lớn quá chừng. Lại còn đẹp nữ chứ. Không thể tưởng tượng được rằng nó sẽ học ở đây.
-"Khép miệng vào, rớt nguyên hàm bây giờ." Hạo Nhiên rít lên bên cạnh làm nó giật cả mình. Lẽo đẽo theo Hạo Nhiên vào lớp của mình, dù ngạc nhiên nhưng nó không thể không để ý những tiếng xì xào.
-"Đứa con gái kia là ai vậy? Sao lại dám đi lẽo đẽo theo anh Hạo Nhiên của bọn mình?"
-"Chắc cũng hạng chẳng ra gì. Trước sau gì cũng biết tay nhau."
-" Ôi anh Hạo Nhiên. Sao lần đầu đi với con gái lại không phải là em?"
........
Bấy giờ nó mới nhìn lại cái dáng cao cao đi trước mặt mình. Cũng có chút gì đó đẹp đấy. Dáng cũng cao. Mặt cũng baby. Thế cơ mà. Chả trách lắm em xin chết. "Nhưng mà còn lâu mới quyến rũ được chị nhá em. Hé hé. Cái đồ bảnh chọe, thiếu nhiễm sắc thể" Thiên Di khoái chí nghĩ thầm.