- Huhuhuhuhu mất mặt quá điiiiiiii- hai nhỏ sinh đôi cứ thế hét dựng lên bên tai chúng nó.Cũng phải thôi sau chuyện hôm qua thì làm sao mà ngẩng mặt cho được nữa chứ.- Hừ,im miệng không nhờ tụi bay thì hôm qua nhỏ đó đã không vênh váo thế rồi- Ngọc Hân cũng không buồn ngẩng mặt nhìn đứa đó nữa.
- Cái lũ óc bò thì chỉ đến thế thôi....
Đang chán thì ông Khánh nhảy từ đâu ra còn bổ sung thêm câu châm biếng khiến bọn nó tức lộn ruột nhưng chỉ còn biết nuốt hận vào trong. Ngọc Hân thì thầm thề trong lòng:" Thù này không trả thì ... thằng Khánh Không phải là người.
Thiên Thư khẽ hất tóc ra sau làm bộ tiểu thư, nhưng lời nói thì mang sức khủng bố không hề nhẹ -" Không biết ai quản lí đàn em không tốt để tự làm mình mất mặt nhỉ?"
Lôi Khánh nín thing, lườm hai thằng loi choi hôm qua. Minh và Quân thấy vậy không khỏi cúi đầu xấu hổ.
- Thôi đi , chuyện về sau cứ để bọn này sử lí. Lôi Khánh nói rồi biến mất còn nhanh hơn cả lúc đến. Để lại lũ con gái đằng sau cứ trợn mắt nhìn theo.
....
Hôm nay là một ngày khá đẹp trời. Nhật Lam cũng khá vui. Đang định ngâm nga đoạn nhạc mà nó thích nhất thì ...
- Ê, này nhỏ lai Tây không rõ nguồn gốc kia! Ta là Lôi Khánh, hôm nay ta ....
- Im miệng ta, ông ta là người Hy Lạp, bà ta là người Việt, mẹ ta là người Nhật , ba ta là người lai, ta là con lai Hy lai Việt Lai Nhật ngươi.ăn nói cho đàng hoàng đó nha . Không kịp nghe thằng Khánh nói lí do thì nó đã bật lại để phân chần về thân phận của mình. Nó luôn tự hào về thân phận của mình, không ai đc phép chỉ chỏ về thân phận của nó.
- hả.. Thôi mặc kệ ngươi là loại người gì ta đến đây để thông báo hôm nay là ngày tàn của ngươi đó.
Nói đoạn thằng Minh và Quân lao đến còn trưa kịp ra đòn đã bị nó hạ đo ván, thấy không ổn thằng khánh cùng thằng việt cũng lao đến nhưng kết cục cũng không khá hơn là bao... Chẳng mấy chốc nó đã hạ đo ván hết lũ tụi nó, và bỏ đi xa.
Thằng khánh nằm bệt dưới đất hét lớn : -"Menga Hoàng Nhật Lam chúng ta sẽ mãi mãi không đội trời chung!!!"