Edit: Nấm
Beta: Dollan
Đêm nay Lục Nghiêu muốn ở biệt thự Yển Hồ, về đến nhà Thẩm Lâm Hoan lại tâm sự nặng nề nhớ tới rất nhiều chuyện, ở nhà tổ cô nghe được không ít chuyện linh tinh vụn vặt.
Cô không thể suy nghĩ thông suốt hết được.
Ví dụ như thái độ của người nhà họ Lục.
Cô không hiểu lắm, Lục gia từ trên xuống dưới đều hết sức ôn hòa với cô.
Không phải cô có khuynh hướng chịu ngược, chỉ là so với người khác cô càng rõ ràng, trên đời này sẽ không vô duyên vô cớ có ý tốt.
Cho nên cô càng sợ những thứ phía sau ý tốt đó, mặt khác, tạm thời cô vẫn không nhìn ra được thứ gì.
Thế nên bữa cơm này cô ăn rất cẩn thận, nhưng đến cuối cùng cũng không phát sinh chuyện gì, lúc sắp ra về, em gái Thập Nhị còn thêm WeChat với cô, sau đó add cô vào nhóm của các tiểu bối trong nhà, một đám người la hét muốn chị dâu phát bao lì xì, Thẩm Lâm Hoan lập tức phát hai cái.
……
Vừa mới vào nhà Lục Nghiêu đã mở máy tính lên họp hội nghị từ xa, Thẩm Lâm Hoan đi tắm, anh vẫn còn chưa họp xong, vì thế cô cũng đi xem tài liệu một lát, những dự án trong vòng mười năm qua mà Phong Thần đã thực hiện đều khá đơn giản, có lẽ là do hiểu rõ được trọng điểm.
Lục gia khởi nghiệp từ Điện tử Phong Thần, lại dựa vào bất động sản mà tiến lên một tầm cao mới, đến bây giờ các ngành sản xuất đều đã nở rộ, mỗi một bước đi đều chính xác đến đáng sợ.
Nhưng dường như Lục gia không có sóng ngầm mãnh liệt như bên ngoài đồn thổi.
Tại bữa tiệc gia đình hôm nay, thoạt nhìn bác cả Lục Nghiêu– Lục Định Trác cũng không cường thế bất cận nhân tình như bên ngoài đồn đại, cho nên đối với tin đồn giữa Lục Định Trác và Lục Định Chu không hợp nhau, Thẩm Lâm Hoan cũng cảm thấy có chút hoài nghi.
Sức khỏe của bà Quan và ông cụ Lục đều không tệ, lúc trước có người nói sức khỏe của ông cụ Lục càng ngày càng xấu, mới để cho một tiểu bối miệng còn hôi sữa như Lục Nghiêu thượng vị.
Có rất nhiều lời đồn, cô không phải người sẽ tin tưởng vào mấy lời đồn đại, nhưng phần lớn thời điểm tin đồn cũng sẽ đúng, cho nên trước mắt có rất nhiều chuyện ăn khớp, tạm thời cô chưa thể sắp xếp mọi chuyện lại được.
Thẩm Lâm Hoan đầy bụng tâm sự, nhìn từ phía đông sang phía tây cũng không thể nào tập trung được, không bao lâu, cô liền nằm sấp ở thư phòng ngủ.
Cô mơ một giấc mơ, mơ thấy mình không gả cho Lục Nghiêu, mà là thật sự bò lên vị trí tổng giám đốc chi nhánh của Bác Thịnh, sau đó cô làm công ty chi nhánh lớn mạnh, tiêu diệt thế lực của Thẩm Bá Cẩn, cuối cùng dành được quyền lên tiếng cao nhất, cô khống chế toàn bộ Bác Thịnh, lúc mở cuộc họp hội đồng quản trị, Thẩm Lâm Hoan kéo Thẩm Bá Cẩn từ trên vị trí tổng giám đốc xuống, lấy lý do thân thể ông ta không được tốt, để cho ông ta trở về dưỡng lão.
Hình ảnh chuyển đến bệnh viện, Thẩm Bá Cẩn chỉ vào người cô, hỏi từ khi nào cô trở nên độc ác tàn nhẫn như vậy.
Mặt cô không chút thay đổi nhìn ông ta, “Từ trước đến giờ tôi đều là người như vậy, chỉ là trước kia không có cơ hội mà thôi.”
Một con rắn độc con không cắn người, chính là bởi vì răng nọc của nó vẫn chưa mọc tốt.
Nhưng bản chất nó vẫn là một con rắn độc.
–
Lục Nghiêu kết thúc hội nghị trực tuyến lại nghe thêm một hội nghị khác bằng điện thoại, xử lý một vài email khẩn cấp, đợi khi vội vàng làm xong đã gần giờ, vừa rồi Trình Lẫm cũng có tham gia hội nghị, bây giờ đang làm tổng kết cho anh. Sau đó nhân tiện điện thoại báo cáo một chút tin tức mình vừa mới biết được về dự án đảo Hải Châu.
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hiếm khi quan tâm đến cấp dưới, “Vất vả rồi.”
Trình Lẫm ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy da đầu căng thẳng, sợ mình có chỗ nào làm không đúng.
Theo Lục tổng gần hai năm, anh là người cuồng công việc, cường thế, nói một không hai, rất coi trọng hiệu suất, là người không bao giờ lo lắng cho sức khỏe của cấp dưới.
“Công việc thuộc bổn phận của tôi, chuyện nên làm thôi.”
“Cậu theo tôi được hai năm rồi nhỉ?” Lục Nghiêu đột nhiên hỏi việc này.
Trình Lẫm nói đúng sự thật: “Hai mươi hai tháng lẻ mười ba ngày.”
… Sợ nhất là ông chủ đột nhiên quan tâm.
Lục Nghiêu gật đầu, “Tôi nhớ rõ cậu theo dõi toàn bộ quá trình của dự án đảo Hải Châu.”
“Đúng vậy, trước khi làm tổng trợ lý, tôi đã biết về dự án này.” Trái tim Trình Lẫm run lên, chắc là do có chút dự cảm.
Lục Nghiêu trầm ngâm một lát, “Phó giám đốc điều hành của Xây dựng Phong Thần tự nhận lỗi từ chức, tôi điều cậu qua bên kia bổ sung vào vị trí trống, cậu có muốn đi không?”
Phó tổng giám đốc của Xây dựng Phong Thần, chính là tổng phụ trách của dự án này.
Phản ứng đầu tiên của Trình Lẫm là không biết mình có thể làm được không? Nhưng rất nhanh anh ta đã lập tức bình tĩnh, Lục tổng ghét nhất là người khác õng ẹo làm dáng, anh ta tự mình hoài nghi trong chốc lát, nói không chừng sẽ lập tức rút lại quyết định này, vì thế mà Trình Lẫm tim đập như sấm vẫn cố ra vẻ trấn định trả lời: “Nghe theo sự sắp xếp của Lục tổng.”
Lục Nghiêu “Ừm” một tiếng, tắt điện thoại.
Anh xoa xoa cái cổ cứng đờ của mình, ngẩng đầu hỏi quản gia Chu đang ở bên cạnh chờ phân phó, “Phu nhân đâu?”
“Phu nhân tắm xong liền vào thư phòng, vẫn chưa đi ra.”
Lục Nghiêu lên lầu, đi tắm, Thẩm Lâm Hoan vẫn còn ở thư phòng, cũng không biết đang làm cái gì, không ngủ được.
Anh đi qua nhìn thử, đẩy cửa thư phòng ra, lập tức nhìn thấy cô đang nằm sấp trên bàn ngủ, vì thế động tác di chuyển nhẹ nhàng hơn.
Trên bàn có một chồng tư liệu rất dày, trên màn hình máy tính là báo cáo tài chính của Phong Thần, hình như Thẩm Lâm Hoan gặp ác mộng, nắm chặt ngón tay, lông mày hơi nhíu, mím môi rất chặt.
Anh nhớ lúc nãy ở trên xe cô nói câu nói kia, không khỏi bật cười.
Thẩm Bá Cẩn kiêng kị cô, tuyệt đối không phải không có đạo lý.
Trong mắt cô tràn ngập ý không phục.
Lục Nghiêu nhớ rõ lúc học cấp hai, lớp của cô ở dưới lớp của anh, khi đó Thẩm Lâm Hoan không lạnh lùng như vậy, chỉ trầm mặc ít nói, bạn thân chỉ có mình Chu Phù, cũng coi như hòa hợp với người khác.
Có một lần, anh đi ngang qua lớp của các cô, rõ ràng trông cô rất xanh xao ốm yếu nhưng vẫn ráng ngồi ở chỗ kia chau mày nhìn đề toán, Chu Phù ở bên cạnh gấp đến mức xoay vòng, cô còn ngẩng đầu trấn an một câu, “Không sao đâu, đừng lo lắng cho tớ, cậu đi ăn cơm trước đi!”
Chu Phù biết tính cách của cô, cũng không dám đoạt bút của cô, chỉ chống nạnh kiềm chế mắng cô, “Giải một đề toán có lợi ích gì chứ. Tớ hận không thể xé bài thi của cậu, cậu xem cậu sốt thành cái dạng gì rồi.”
Sốt cao, Chu Phù muốn đưa cô đến phòng y tế, cô nói muốn giải xong đề đang giải được một nửa trước. Kỳ thi lần trước cô xếp hạng nhất, nhưng môn toán học lại mắc phải một lỗi cấp thấp, bị giáo viên toán phê bình rằng chưa đủ cẩn thận.
Chu Phù mắng cô nửa ngày, cuối cùng cô cũng đóng nắp bút lại, khẽ cười, “Giải xong rồi.”
Chu Phù thở phào, thở dài như bà cô. Sau đó lôi kéo cô đến phòng y tế, vừa đi vừa sờ trán của cô, nóng đến kinh người.
Thẩm Lâm Hoan vẫn còn đang thể hiện sự vui vẻ tranh luận, “Muộn vài phút mà thôi, không đến mức trở thành bệnh nan y. Nhưng không giải xong đề, nội tâm của tớ sẽ không được bình an.”
Chu Phù bị cô làm cho tức giận đến mức không biết phải làm sao, “Tớ không muốn thảo luận vấn đề này với cậu, cậu là đồ phiền phức. Tớ chưa từng thấy người nào như cậu.”
Thẩm Lâm Hoan nhếch khóe môi: “Không phải cậu đã gặp được rồi sao.”
Đối với việc cô vẫn còn tâm tình nói giỡn, Chu Phù cũng không tức giận, chỉ muốn mang cô đi gặp bác sĩ thật nhanh.
Kết quả còn chưa tới bục giảng, Thẩm Lâm Hoan không báo trước đã ngã xuống, Chu Phù “A” một tiếng kinh thiên động địa gọi Lục Nghiêu đang cùng người khác nói chuyện phiếm ở cửa, anh không kịp nghĩ nhiều, đi tới, khom lưng bế người lên, vội vàng chạy đến phòng y tế.
Anh chỉ nhớ rằng cô rất nhẹ, gầy giống như một bộ xương, ngày thường dáng vẻ của cô luôn quật cường ít nói, nháy mắt đã lăn ra ốm, ngược lại còn có vẻ có vài phần ngoan ngoãn và đáng thương.
Thi cuối kỳ mệt mỏi, lại tụt huyết áp, nên mới té xỉu.
Chu Phù nói đã mấy ngày rồi cô không ăn cơm.
Thẩm Lâm Kiệt, chính là con trai thứ hai của Thẩm Bá Cẩn, anh họ bất tài của cô, gần đây rất nhiệt tình mang cơm cho cô, cô kiên quyết không ăn một miếng, “Tớ sợ anh ta nhổ nước miếng vào trong.”
Từ nhỏ hai người đã không hợp nhau, Thẩm Lâm Kiệt cực kì chán ghét Thẩm Lâm Hoan, bởi vì Thẩm Lâm Hoan áp chế anh ta khắp nơi, nên mỗi lần Thẩm Bá Cẩn mắng anh ta đều nói một câu, “Con còn không so được với một cô gái như Thẩm Lâm Hoan.”
Cô sợ Thẩm Lâm Kiệt trở về sẽ cáo trạng nói cô không tôn trọng anh họ, nên không đến căng tin ăn cơm, Chu Phù sẽ mang cho cô một ít chocolate linh tinh, cô cũng không ăn nhiều.
Trở về nhà, dạo gần đây mỗi ngày ba mẹ đều cãi nhau, nhà họ Thẩm có quy củ, nếu người lớn không vào bàn ăn, thì người nhỏ cũng không thể ăn, thật ra nếu cô muốn ăn thì cũng được, nhưng ba mẹ cãi nhau, không chừng lại giận chó đánh mèo lên cô nói cô không có giáo dưỡng không lễ phép, cô cảm thấy phiền, liền dứt khoát không ăn.
Lục Nghiêu cảm thấy người nhà họ Thẩm đều có bệnh.
Anh cảm thấy Thẩm Lâm Hoan cũng có bệnh, đôi khi sẽ cố chấp bướng bỉnh đến quá đáng.
Nhưng Thẩm Lâm Hoan không phải là người sẽ bởi vì người khác chèn ép mà oán hận hoặc cảm thấy tủi thân, cô giống như một cái cây, kiên cường, cao ngất, yên lặng hấp thu hết tất cả chất dinh dưỡng mà bản thân có thể hấp thu được, Thẩm Bá Cẩn mưu toan muốn lấy nhân tình để trói chặt cô là không có khả năng, trừ khi cả đời này ông ta có thể đè ép cô không cho cô vực dậy, bằng không cô sẽ tìm mọi cách để lớn mạnh trở thành cây đại thụ che trời, sau đó che lấp từng đám “mây đen” ở trên đầu cô.
Lục Nghiêu cúi người bế Thẩm Lâm Hoan lên đi về phòng ngủ, cô ngủ rất sâu, tư thế ngủ cũng không đẹp, dường như lúc ngủ mới lộ ra một chút tính cách, không cần phải câu nệ cứng nhắc.
Lục Nghiêu đặt cô ở trên giường, đắp chăn lên, hình như cô có chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy, nhưng cũng chỉ là nhíu mày, sau đó trở mình tiếp tục ngủ.
Lục Nghiêu vén chăn, nằm xuống kế bên cô.
Anh không ngủ được, sau đó yên lặng lật người cô lại, cầm tay cô đặt lên eo mình, hình như cô có cảm giác, dịch người về phía anh, ôm anh chặt hơn.
Khóe môi Lục Nghiêu khẽ cong lên, ngắm nhìn cô một lát, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Lâm Hoan mơ mộng cả một đêm, tỉnh mộng còn hơi phiền muộn, mỗi một người khi sinh ra đều mang một thân gông xiềng, tiếp nhận rồi thì thành thói quen, dưới gông xiềng, xem nhẹ sự trói buộc, mặt khác cũng có chút niềm vui, nhưng cô cảm thấy trời sinh cô không phải là người sẽ dễ dàng tìm được hạnh phúc, cô giống như một bụi gai âm u ẩm ướt, chỉ biết lúc nào cũng nhớ kỹ cái gông xiềng kia, sau đó sẽ tìm mọi cách để đánh vỡ nó, không phá không thôi.
Thứ dưới tay bỗng động đậy, Thẩm Lâm Hoan mới hoàn hồn, phát hiện mình không có hình tượng treo ở trên người Lục Nghiêu, trong nháy mắt cả người cứng đờ.
Lục Nghiêu tỉnh, nghiêng đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Lâm Hoan căng da đầu nói, “Ừm… Thật xin lỗi.”
Cô chán ghét loại cảm giác này, không thể khống chế mà làm việc sai lầm, còn không có cơ hội sửa sai. Bởi vì Lục Nghiêu không muốn phân chia giường ngủ với cô, mà cô lại không có biện pháp khống chế hành vi sau khi ngủ say.
Sự ảo não hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Lục Nghiêu bắt lấy tay của cô từ chỗ nào đó, “Nếu cô muốn cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng để ám chỉ tôi.”
Tức khắc mặt Thẩm Lâm Hoan từ từ đỏ đến tận mang tai, một bên cảm thấy cái người này rất thích khiến cô nghẹn họng, một bên trong lòng lại nghi ngờ tay của mình trong tiềm thức có làm hay không…
Cô chính là người thích tự suy ngẫm như vậy đấy.
“Còn phải đi làm.” Thẩm Lâm Hoan ra vẻ bình tĩnh trả lời.
Lục Nghiêu bật cười, cảm thấy hơi vui sướng đối với việc cô không phủ nhận.
“Thật đáng tiếc.” Ánh mắt anh như gắn vào người cô, nhìn cô ngủ đến nỗi làm tuột hơn phân nửa áo ngủ, yên lặng tính toán thời gian đi ra ngoài.
Nhất thời Thẩm Lâm Hoan cũng không nghe ra ý trào phúng, hay là có ý gì khác.
Cô xoay người xuống giường, lúc rửa mặt đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương.
Tối hôm qua không phải cô ở thư phòng sao?
Cô cố gắng nhớ lại một chút, cũng không nhớ mình trở về phòng ngủ khi nào, khi nào Lục Nghiêu trở về phòng ngủ.
Lúc xuống lầu, Thẩm Lâm Hoan hỏi quản gia Chu, “Tối qua tôi…”
Quản gia Chu cười trả lời: “Đêm qua phu nhân ngủ ở thư phòng, tiên sinh ôm cô về phòng.”
“Ồ.”
Thẩm Lâm Hoan tưởng tượng một lát, nhưng lại không thể tưởng tượng ra được.
Thế nên lúc ăn cơm, Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu nhìn anh hai lần.
Lục Nghiêu thong thả ung dung dùng bữa, nhấc mí mắt nhìn cô chằm chằm, “Muốn tôi đưa cô đến công ty?”
Thẩm Lâm Hoan thở dài ở trong lòng, lắc đầu, có lẽ là do cô nghĩ nhiều.
Ôm vợ mình trở về phòng ngủ, chắc là… Điều bình thường?
Cô chưa từng kết hôn, nên cũng không có thứ để tham khảo.
Rất nhanh Thẩm Lâm Hoan liền sắp xếp logic hợp lý, khôi phục dáng vẻ thường ngày, trả lời anh, “Không cần, tôi tự lái xe đi.”
Nếu không người lái xe là anh không về nhà, cô cũng không có cách nào để đi về. Cô không thích ở trong tình huống bị động, bất kể là việc nhỏ hay việc lớn.
—