Chi Hương Như Tô

chương 5: hủy núi lấy kiếm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chúng tiên kinh ngạc cùng ‘ồ’ lên, Hương Tô cảm thấy một trận cuồng phong đập vào mặt, nàng cùng Kim Trản, Tiểu Hòe, vài tiên linh pháp lực thấp kém đều bị thổi lảo đảo lui nửa bước, Hương Tô còn giẫm lên chân của Tiểu Hòe. Thì ra Côn Bằng của Đông Thiên Vân thoáng chốc lớn thêm vài lần, Hương Tô căm giận trợn mắt nhìn hắn, vẫn chỉ nhìn thấy vạt áo màu vàng cùng lọn tóc màu đen như mực của hắn. Vẫn đáng ghét giống như lần trước, con chim biến lớn thật ra là tiếng nhắc nhở đó nha!

“Các vị tiên hữu, lấy kiếm nguy hiểm trùng trùng, xin lui ra phía sau mà quan sát.” Xích Lâm chầm chậm đứng dậy trên lưng Phượng Hoàng, lời nói khách khí, ánh mắt lại chẳng nhìn vị “tiên hữu” nào, thái độ khá ngạo mạn. Các tiên nhân bị đôi cánh quạt gió của Côn Bằng làm giật nảy mình đều có chút lúng túng, so với bọn họ thì vai vế của Xích Lâm còn có chút thấp. Nhưng là con gái của Huỳnh Hoặc Đế Quân hơn nữa lại có Đông Thiên Vân ở đây, bọn họ còn có thể nói gì đây? Lấy Đông Thiên Vân cùng Xích Lâm làm trung tâm, mọi người lui về phía sau tạo thành một vòng tròn rất lớn.

Bách Tri Thảo cũng ra hiệu cho đội ngũ phủ Thanh Tuế lui về phía sau, Hương Tô phát hiện Quân Thượng tỷ tỷ không di chuyển, đứng lại trong vòng tròn với vợ chồng điểu nhân. Hai ngày nay Quân Thượng tỷ tỷ thất hồn lạc phách, phải chăng là chưa phát hiện mọi người đều lui ra phía sau đó chứ? Hương Tô có chút vội vàng, muốn bảo Bách Tri Thảo đi nhắc nhở một chút. Lúc này, Thanh Tuế thúc giục đám mây, tới gần Côn Bằng của Đông Thiên Vân. Thân hình Côn Bằng biến lớn, dù cho ở bên cạnh cánh của nó, vẫn khiến cho người ta cảm thấy Đông Thiên Vân cao cao tại thượng cách nàng ấy rất xa, cùng là Đế Quân Ngũ Phương, khí thế của Thanh Tuế nhất thời rớt xuống ngàn trượng, giống như ngưỡng mộ bám víu Đông Thiên Vân.

“Đông Thiên Vân, ta nguyện dùng pháp khí Bích Vũ Hoà của ta trấn núi, bảo vệ núi Linh Trạch không bị tan thành tro bụi.”

Hương Tô nghe thấy các tiên nhân lại phát ra tiếng kinh ngạc trầm thấp, thì ra tâm sự lo lắng của Quân Thượng tỷ tỷ là đang quyết định làm như vậy. Mũi của nàng đau xót, pháp lực thấp kém thật không được, đã không quản lý được miệng lại không quản lý được nước mắt. Trước đây trong lòng nàng âm thầm cảm thấy Quân Thượng tỷ tỷ không có phong thái Đế Quân, nói chuyện không quá đáng tin, gặp chuyện còn thích mặc kệ mà bỏ đi một mình, hiện tại khôi phục mấy phần sùng bái đối với nàng ấy. Bích Vũ Hoà là thần khí của Mộc Linh, có thể cứu sống bách thảo, chữa trị bách mộc, nổi tiếng khắp Tam Hoàn, Quân Thượng tỷ tỷ có thể quyết định làm như vậy, nàng cũng xuất thân từ núi Linh Trạch giống nàng ấy, vừa đau lòng lại kiêu ngạo.

Đông Thiên Vân nhẹ giọng cười lạnh, tất cả thần tiên đều nghe thấy rõ ràng. Ban đầu còn đang nghị luận nhao nhao, lập tức yên tĩnh lại.

Một lát sau Đông Thiên Vân mới mở miệng, trong khoảnh khắc tạm ngừng ngắn ngủi này, giọng điệu lười nhác, bất kỳ lúc nào cũng đều khiến cho lòng người ta phát bực.“Bích Vũ Hoà? Loại pháp khí hạng hai này, không đủ để bảo trụ núi Linh Trạch”

Pháp khí hạng hai? Hương Tô tức giận đến toàn thân không ngừng run, vốn tưởng rằng Quân Thượng tỷ tỷ cũng sẽ bùng phát, kết quả Thanh Tuế chỉ là hơi sững sờ, lại không nói chuyện, giống như ngầm thừa nhận.

“Tùng Tháp……” Ngữ khí của Đông Thiên Vân chưa hề lên xuống, nhưng tựa hồ có chút cảm xúc, an ủi, “Đây đều là nhân quả tuần hoàn, ngươi lui ra đi.”

Thanh Tuế yên lặng nghe hắn nói, lại không tranh luận nửa câu, chỉ là chán nản lui đến trước đội ngũ phủ Thanh Tuế. Hương Tô lướt qua tầng tầng lớp lớp bóng người nhìn bóng lưng Thanh Tuế, trong lòng nói không ra mùi vị gì, thất vọng lại bất đắc dĩ, dường như là oán trách…… còn có chút không nhẫn tâm.

Đông Thiên Vân bắt đầu niệm chú ngữ, Hương Tô cảm thấy thanh âm ấy như là cây búa không ngừng nện vào lòng mình, khó chịu đến nổi nàng muốn phun máu. Thanh Tuế vung ống tay áo, mở ra kết giới, tiếng nói của Đông Thiên Vân bị cách trở ở bên ngoài, hạ thấp xuống không ít, sắc mặt Hương Tô trắng bệch hòa hoãn hít một hơi. Nàng nhìn nhìn Kim Trản ở bên cạnh, mặt cũng không còn chút máu.

Trong động sâu nối thẳng xuống chân núi cuồn cuộn vọt lên làn khí đen khiến cho lòng người sợ hãi, lượn vòng bay thẳng đến chân trời, cuốn theo cát đá bay mịt trời, Hương Tô lại nghĩ đến ngày ấy Tỉ Luyện phóng kiếm, toàn thân run run không ngừng được, duỗi tay ra nắm lấy tay Kim Trản. Tay Kim Trản cũng lạnh buốt, lòng bàn tay có mồ hôi, tựa hồ cảm ứng được sự sợ hãi cùng ỷ lại của nàng, nhẹ nhàng nắm tay của nàng, dường như đang dao động an ủi nàng. Cát đá càng lúc càng nhiều, kích thước càng lúc càng lớn, trời đất biến sắc, nện đập trên kết giới, rung động thình thình. Chân Hương Tô cũng run đến đứng không vững, không biết khi nào tất cả chuyện này có thể kết thúc.

Đột nhiên Côn Bằng cùng Phượng Hoàng đều phát ra tiếng kêu thê lương, giống như bị cái gì làm trọng thương, trong phút chốc, gió ngừng mây tán, ngay cả cát bụi mịt mù cũng đột nhiên biến mất. Hương Tô nhìn thấy Đông Thiên Vân trên lưng Côn Bằng tựa hồ rất phí lực giữ chặt chấn động toàn thân, trường kiếm giống như muốn bay lên trời. Lệ khí trên thân kiếm đâm thương bàn tay của Đông Thiên Vân, máu tươi từng giọt từng giọt từ khe hở lòng bàn tay chảy xuống dưới, rơi xuống trên lưng của Côn Bằng.

Hương Tô nhẹ nhàng thở ra, đây xem như là lấy kiếm thành công đó chứ? Nàng cúi đầu nhìn kỹ núi Linh Trạch dưới đám mây, hố đen tựa hồ càng lớn, cả tòa núi đều giống như bị khoét sạch, không khí càng thêm trầm lặng, bất quá còn tốt, vẫn còn đứng sừng sững ở đằng kia. Một ít đá vụn đột nhiên bị hút vào trong hố đen, thân núi phát ra tiếng nổ ầm ầm, bởi vì núi đã trống không, âm thanh ấy cực kỳ vang dội khủng khiếp. Hương Tô há hốc miệng, trơ mắt nhìn đỉnh núi vỡ ra từng vết nứt, cả tòa núi như bị địa chấn lay động, sắp sụp đổ.

Bên tai xẹt qua một chút gió, Hương Tô sợ tới mức nhảy dựng, cho rằng kết giới bị vỡ rồi, kinh hồn bạt vía quay đầu nhìn, lại nhìn thấy Tiểu Hòe đang liều mạng va vào kết giới, quyết định vọt ra bên ngoài. Hương Tô kéo hắn một phen, muốn nói bên ngoài nguy hiểm, đáng tiếc muộn một bước, Tiểu Hòe đã xông ra. Hương Tô lắc đầu cảm thán, không nghĩ đến Tiểu Hòe có tình cảm sâu nặng với núi Linh Trạch như vậy, thật làm cho nàng hổ thẹn.

“Tiểu Hòe!” Thanh Tuế cũng không nghĩ đến hắn sẽ lao ra, muốn ngăn cản đã muộn, ngoài kết giới bụi cát đầy trời, tầm mắt không rõ, thân núi sụp đổ hình thành trận lốc lớn rất dễ dàng cuốn người vào trong lỗ sụp lỡ. Tiểu Hòe lao ra như vậy, quả thực là lấy sinh mệnh ra đùa giỡn! Thanh Tuế chỉ đành phải đuổi theo.

“Hắn muốn làm gì?!” Kim Trản thét hỏi trong cơn tức giận hiếm thấy, Hương Tô qua lại nhìn xung quanh, cát bụi dày đặc, căn bản không thể nhìn thấy bóng người.

“Đại khái là muốn cứu núi Linh Trạch đó.” Hương Tô vẫn rất bội phục dũng khí của Tiểu Hòe.

“Không thể nào!” Tiếng nói của Kim Trản cũng sắc bén, bộ dáng cực kỳ tức hận,“Cho dù đem hắn lấp vào trong núi cũng không có chút tác dụng! Nhất định hắn có mục đích khác!”

Nét mặt của Bách Tri Thảo chứa đầy lo lắng, lúng ta lúng túng quay đầu, nhìn Kim Trản và Hương Tô nói: “Có lẽ ta biết hắn đang muốn làm gì…… Đều trách ta lanh mồm lanh miệng.”

Không đợi hắn nói, Côn Bằng cùng Phượng Hoàng lần lượt kêu lên, bất quá không thống khổ như vừa rồi, rõ ràng là uy hiếp đuổi theo. Kim quang sáng ngời, từ khe hở cát bụi vung vào kết giới, Côn Bằng đã khôi phục kích thước nhỏ như bình thường, cùng Phượng Hoàng dán sát lướt qua kết giới. Bởi vì cách gần đó, mọi người đều nhìn rõ bọn chúng đang đuổi theo Quân Thượng tỷ tỷ!

“Theo Quân Thượng!” Bách Tri Thảo hô một tiếng, trong nháy mắt kết giới biến mất, Hương Tô kéo tay Kim Trản nghiêng ngả lảo đảo bay trong cát đá, mặt bị cát bay đánh vào thật sự rất đau. Nàng cắn răng kiên trì, hai vợ chồng điểu nhân khinh người quá đáng! Vì thanh kiếm hủy núi Linh Trạch, được thôi, mọi người nhịn, nhưng làm gì mà đuổi cùng giết tận, đối phó Quân Thượng đây!

Thẳng về hướng đông, Hương Tô cũng cũng không rõ đã bay bao xa, cát đá dần dần bị bỏ lại phía sau, bầu trời cũng trong vắt hơn. Nhưng tốc độ bay của mọi người rất nhanh, Hương Tô quả thực giống như diều giấy, bị Kim Trản kéo bay, chuốc một bụng gió, đầu cũng hỗn loạn. Rơi xuống mặt đất, nàng cũng chỉ chú ý thở, Kim Trản liếc nàng một cái, có chỗ nào giống là tới giúp đỡ đâu? Quả thực là tới để mất mặt !

“Thanh Tuế, ngươi còn bao che cho tiểu tiên trong giới của mình nữa, cũng đừng trách ta không khách khí.” Hương Tô thở hổn hển nghe thấy Xích Lâm ngạo mạn ấy cùng tên Đông Thiên Vân có giọng điệu đáng ghét đó. Nàng đứng thẳng sống lưng nhìn về nơi phát ra tiếng nói, bọn họ đều không cưỡi chim nữa, Đông Thiên Vân đang trên một núi đá, Xích Lâm một thân đỏ rực đứng trước mặt hắn, giống như kẻ thù đối đầu trời sinh với váy áo màu lục cẩm của Quân Thượng tỷ tỷ. Tiểu Hòe rất nhút nhát tê liệt ngồi bên chân của Quân Thượng tỷ tỷ, còn đang run lẩy bẩy, hoàn toàn không có dũng khí và sức lực giống như khi hắn phá vỡ kết giới lúc nãy.

“Xích Lâm.” Gần đây tâm tình của Quân Thượng tỷ tỷ không được tốt, không nói năng hào hứng đưa đẩy nữa, Hương Tô vui mừng cảm thấy, nàng ấy nói chuyện như vậy vẫn còn bình thường một chút.“Nếu bàn về vai vế, ngươi còn phải gọi ta một tiếng dì, cha ngươi dạy ngươi như vậy sao?! “

Xích Lâm nghe thấy lời nói này, kiêu ngạo đến cực điểm cười lạnh một tiếng,“Thanh Tuế, ngươi đừng cậy già mà lên mặt! Chư tiên trong Hỏa Linh Giới ta khi nào xem ngươi, một vị Đế Quân làm rơi mất thần khí của Tiên Phụ, để vào trong mắt? Giao tên quái dị này ra, chúng ta thanh toán cho xong thì không có việc gì.”

Lời nói này tựa hồ đâm vào chỗ đau của Thanh Tuế, sắc mặt nàng trắng bệch, hai hàng lông mày nhíu chặt,“Ngươi nói rất đúng! Ta làm rơi mất thần khí Tiên Phụ, làm cho Mộc Linh suy sụp, bị loại tiểu tiên hoa si chỉ biết theo đuổi Đông Thiên Vân như ngươi bôi nhọ! Nếu ngay cả tiểu tiên trong nhà mà ta cũng không bảo hộ được, làm sao làm Quân Thượng? Làm sao đối mặt thần linh các giới?!”

Hương Tô chỉ thấy phổi cũng muốn tức điên, con chim đỏ kia nói chuyện thế nào mà ác độc như vậy! Thái độ bất kính đối với Quân Thượng tỷ tỷ như vậy? Nàng nhìn thấy mọi người đều tức giận đến hô hấp dồn dập, một hồi nếu bọn họ muốn xông ra, nàng tuyệt đối không chậm một bước nữa!

“Tùng Tháp, hà tất động chân khí?” Đông Thiên Vân không mặn không nhạt nói một câu.

“Ta không nói mấy chuyện có hay không với ngươi.” Xích Lâm chớp mắt, chuyển sang vội vàng, nếu Đông Thiên Vân cũng đã lên tiếng, nàng cũng không muốn tiếp tục chọc giận Thanh Tuế.“Ngươi cũng biết, hiện tại ba thanh kiếm đều trong tay Đông Thiên, nếu như tên quái dị kia thật sự dính linh huyết của chàng, tiên ma có mưu toan khó lường có thể thông đi qua hắn biết được nơi chốn của Đông Thiên, hậu hoạn này tuyệt đối không thể giữ lại!”

Hương Tô đang run rẩy nổi da gà, Đông Thiên…… Thực buồn nôn! Không phải thiếu một chữ sao, gọi nguyên cái tên không được à? Từ từ đã, lý do của con chim đỏ này, thế nào mà nàng nghe thấy quen tai như vậy đây?

Giọng nói của Thanh Tuế rất lạnh, rất nổi giận,“Ta nói lại cho ngươi nghe một lần nữa, Tiểu Hòe không dính máu đó! Đông Thiên Vân cũng chưa ra tay, ngươi làm gì mà ra sức dồn ép như vậy!”

“Ta đương nhiên là muốn lo lắng chu toàn cho chàng.” Xích Lâm khinh thường mà nhếch khóe môi,“Bây giờ Thần Ma trong Tam Hoàn, ai không nhìn chòng chọc này ba thanh thần kiếm? Chỉ có Đông Thiên có thể hợp ba thanh kiếm thành một, ngày đúc thành thần kiếm, khắp nơi trong Tam Hoàn không còn ai có thể là địch thủ. Cho dù ta không truy cứu, ngươi nói xem, chàng có thể bỏ mặc hậu hoạn ngay trước mặt chúng tiên như vậy hay không? Đương nhiên thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Đông Thiên khổ tâm truy tìm mấy trăm năm, rốt cục thành công ngay trước mắt, tuyệt đối sẽ không bởi vì tiểu tinh quái không đáng nhắc tới nào đó, mà lưu lại tai hoạ ngầm. Tên quái dị, muốn oán thì oán chính ngươi si tâm vọng tưởng đi!”

Sắc mặt Hương Tô trắng bệch, nàng biết Đông Thiên Vân lấy máu cứu nàng thì không phải có lòng tốt như vậy! Là vì tìm chuyện vui cho con chim đỏ giết chơi đó mà? Nhìn bộ dáng hưng phấn kích động của con chim đỏ khi nhắc tới giết Tiểu Hòe như vậy, nàng chính là vật hi sinh tiếp theo sao?

“Ngươi có thể cho Đông Thiên Vân tự mình nhìn xem!” Lúc Xích Lâm ở đàng kia đang thao thao bất tuyệt phân tích điểm lợi hại, Thanh Tuế và Đông Thiên Vân đều không lên tiếng, trong lòng đều biết rõ còn có con cá lọt lưới.

“Ta thực sự không dính mà!” Tiểu Hòe quả thực kêu lên thảm thiết biện bạch, giống như Đông Thiên Vân và Xích Lâm là nhân vật có tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn vậy, hắn bộc lộ mạch môn ra cho Đông Thiên Vân thí nghiệm, ấy không phải tương đương với chịu chết sao?! Hắn liều mạng lắc đầu, ôm lấy một chân của Thanh Tuế, bộ dáng tham sống sợ chết rất không có khí khái. Thanh Tuế tức giận đá hắn một cước, vẫn không bỏ ra.“Ta thật sự không có! Thật sự không có!” Tiểu Hòe cho rằng ngay cả Thanh Tuế cũng không bảo hộ hắn, khóc kêu gào đến nước mắt nước mũi chảy xuống,“Ta nhìn thấy Hương Tô dính máu Đế Quân trở nên xinh đẹp như vậy……”

“Thật mất mặt!” Thanh Tuế chụp lấy gáy của hắn, Tiểu Hòe tê liệt ngã xuống tại chỗ,“ Mộc Linh Giới ta thế nhưng lại có kẻ yếu mềm như vậy! Đông Thiên Vân, ngươi mau đến nhìn xem, hắn thật sự không dính máu của ngươi! Ta muốn dẫn hắn trở về giáo huấn cho tốt, quả thực mất hết mặt mũi của ta!”

Xích Lâm nheo lại mắt, cười lạnh nói: “Hương Tô…… Là ai?”

Nàng ta vốn có dáng vẻ đẹp đẽ, mắt hạnh lộ ra sát ý, môi mọng lại mỉm cười, bộ dạng này cực kỳ khiến cho lòng người ta kinh hãi đến run rẩy. Hương Tô vốn là bị cuộc đối thoại của bọn họ dọa đến bắp chân nhũn ra, bị nàng ta uy hiếp tinh thần như vậy, miệng tự động tự giác nói: “Chúng ta cũng không biết nàng ấy!”

Đông Thiên Vân, Thanh Tuế, bao gồm Bách Tri Thảo và Kim Trản đều nói không nên lời mà nhìn nàng.

Xích Lâm nhìn chòng chọc nàng, nhẹ nhàng đi về phía trước một bước, cười quyến rũ hỏi: “Ngươi là ai?”

Hương Tô bị nàng ta dọa đến liên tiếp lui về phía sau,“Ta là…… Tô Bính!” Hai mắt nàng sáng ngời, đúng vậy, con chim đỏ lại không biết nàng! Chỉ cần Đông Thiên Vân đáng chết không nói, con chim đỏ không nhất định sẽ ra sức hạ sát chiêu với nàng.

“Tô Bính?” Xích Lâm bị cười đùa, “Có ý nghĩa”.

Hương Tô chỉ thấy hoa mắt, một mảnh đỏ rực, Xích Lâm lao tới nàng ! Hương Tô rất tuyệt vọng, thì ra tên gọi là gì cũng không quan trọng, nàng sắp bị diệt khẩu !

Thân thể nhẹ nhàng, Hương Tô cảm thấy làn gió dưới chân, cả người đều bị ném lên tới, lao đầu xuống vẽ thành một đường cong giống như đồ vật bị vứt đi, rơi xuống một nơi có cảm giác tiếp xúc rất lạ. Nàng hoảng hồn chưa định mà nhìn thoáng qua, là lông chim của con chim đen, nàng…… trên lưng con chim đen? Con chim đen không hài lòng nàng trên lưng nó, đột nhiên lao xuống dưới, lòng dạ Hương Tô sợ hãi sẽ bị rơi xuống dưới mà nát vụn, nắm lung tung giống như giữ chặt bè gỗ cứu mạng, chỉ nghe một tiếng rít lên của con chim đen. Vốn là lơ lửng cách mặt đất không đến ba thước bên cạnh Đông Thiên Vân, bị Hương Tô nắm chặt một cọng lông vũ vừa đau lại vừa tức giận, đáng ngại là vật thể này do chủ nhân ném lên lưng nó, tức giận bực bội cũng không thể ném bỏ, chỉ có thể cấp tốc bay cao lại nhanh chóng hạ xuống bên cạnh chủ nhân, dọa kẻ ở trên lưng đến mất hồn mất vía.

Đông Thiên Vân không có biểu tình gì mà nhìn Côn Bằng, hắn cũng không nghĩ đến đã cho nó một khuất nhục lớn như vậy, uy lực của cái cây trụi lá này ngay từ lúc đầu khi tranh luận với hắn thì đã biết là không nên coi thường.

Thanh Tuế nhìn, nét mặt cũng không thay đổi, nàng ấy cũng không phải đang đùa giỡn làm ra vẻ thâm trầm, chỉ là không biết nên khóc hay nên cười, núi Linh Trạch không chỉ sinh ra Tiểu Hòe mềm yếu không xương còn sinh ra Hương Tô kẻ thần khóc quỷ sầu này.

“Tản ra đi, Tùng Tháp, thứ mất mặt này mang về mà quản giáo cho tốt!” Đông Thiên Vân từ từ ngồi trên lưng Côn Bằng.

“Nàng ta thì sao?” Bây giờ Xích Lâm hoàn toàn chẳng quan tâm Cây Hòe, nhìn chòng chọc Hương Tô đang cùng Đông Thiên Vân ngồi trên lưng Côn Bằng mà mắt cũng muốn phun ra lửa.

“Tùng Tháp, đây là…… Tô Bính,” Đông Thiên Vân rất chán ghét gọi cái tên này,“Nàng ấy có chút thú vị, để nàng ấy làm người sai vặt cho ta đi.”

Thanh Tuế gật gật đầu, hàm chứa ý vị sâu sắc nói: “Nếu đi cùng ngươi, thì phải bảo vệ nàng ấy bình an.” Nói xong còn liếc mắt nhìn Xích Lâm.

Đông Thiên Vân xem giống như không nghe thấy, cánh của Côn Bằng mới vừa vỗ.“Đợi đợi!” Thanh Tuế lại cao giọng gọi một câu.

Đông Thiên Vân lạnh lùng quay đầu nhìn, tựa hồ cảm thấy có chút không bình tĩnh được, ý của hắn biểu đạt còn chưa rõ? Nếu không phải muốn giữ lại sinh mệnh của cái cây trụi lá này, hắn tội gì mà phải mang phiền toái bên người như vậy? Không thấy sao?! Ngay cả Côn Bằng cũng cùng bị tai ương !

“Lần sau!” Thanh Tuế nghiến răng nghiến lợi,“Đừng gọi ta là Tùng Tháp trước mặt mọi người!”

Đông Thiên Vân trầm mặc một hồi,“Được, đã biết.”

Mộc Linh Giới suy sụp tựa hồ không có quan hệ gì với chuyện rơi mất thần khí…… Từ trên xuống dưới, cũng không có mấy nhân tài?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio