Trên xe, độ nóng trên hai má Ưng Lê dần giảm xuống, cô gạt bỏ hết suy nghĩ lung tung trong đầu, cố gắng để bản thân không nghĩ đến mấy lời Qúy Nghiên nói lúc nãy.
Đúng lúc này, chuông di động kêu vang, Ưng Lê hồi phục tinh thần.
Úc Tranh nhận điện thoại, Tịch Thịnh gọi điện thoại đến, anh không có ý tránh Ưng Lê nghe điện thoại.
“Chuyện gì?”
Tịch Thịnh: “Có mấy phóng viên giải trí không biết nghe được tin Úc tổng kết hôn ở đâu ra, gọi mấy cuộc điện thoại đến công ty, thậm chí còn đi theo sau xe tôi.”
Úc Tranh hơi nheo mắt, lạnh giọng hỏi: “Xử lý thế nào rồi?”
“Đã giải quyết xong.” Tịch Thịnh trả lời, “Có điều rất dai dẳng, dường như phải kiếm được tiêu đề mới nào đó mới hài lòng.”
Úc Tranh lạnh nhạt chỉ định: “Theo dõi sát vào, không cho bọn họ có cơ hội đó.”
Thấy anh ngắt điện thoại, Ưng Lê mới ngạc nhiên mở miệng: “Tại sao anh kết hôn còn có phóng viên giải trí đi theo?”
“Một đám người nhàm chán.” Úc Tranh cười trả lời.
Đột nhiên Ưng Lê nhớ đến một chuyện Quý Nghiên từng nói với cô, Úc Tranh ít khi xuất hiện trước ống kính, lần đầu lộ mặt đã lên tận hotsearch, độ hot có thể so với mấy lưu lượng. Vừa mới hé mặt ra, fan trên mạng điên cuồng đến điên lên.
Lúc đó cô có xem bình luận dưới bài Weibo.
—– Tôi chỉ nhìn mặt, tuyệt đối không quan tâm đến tiền anh ấy!
—– Đúng vậy đúng vậy, có đổi thành người khác có nhiều tiền tôi cũng không thích!
—– Úc tổng thích mẫu người như thế nào, tôi muốn đi ứng tuyển!
Hết thời gian nhớ lại, Ưng Lê bật cười: “Anh biết mình có rất nhiều fan ở trên mạng không?”
Úc Tranh lắc đầu: “Không quan tâm đến.”
Thật ra Ưng Lê có thể hiểu được: “Mỗi ngày anh kiếm tiền thôi cũng đủ bận rồi.”
Úc Tranh suy tính một lát rồi nói: “Mỗi tuần tôi có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, không phải là quá bận rộn.”
Anh tạm dừng nói tiếp: “Không quan tâm bởi vì không có hứng thú, nếu đủ thích tự nhiên sẽ để ý.”
Ưng Lê hơi giật mình, nhưng giọng điệu Úc Tranh quá nghiêm túc, cô cười trả lời lại: “Anh nói cũng có lý.”
Úc Tranh nhẹ nhàng hỏi: “Thấy mệt không?”
Ưng Lê biết anh đang hỏi chuyện hôn lễ, lắc lắc đầu: “May mà chúng ta chọn hình thức tổ chức theo gia đình nhỏ này, nếu có nhiều khách đến, nhiều quy trình phức tạp, chắn tôi sẽ mệt chết mất.”
Úc Tranh thản nhiên nhìn sang mặt cô: “Một lần là đủ rồi.”
Trong lòng Ưng Lê nhảy dựng, ánh mắt nhìn Úc Tranh mang theo sự kinh ngạc.
“Qúa rườm rà sẽ chiếm của tôi rất nhiều thời gian, tôi không muốn sau này tổ chức thêm lần nào nữa.” Úc Tranh nhẹ giọng cười, “Còn cô thì sao, có muốn làm lại lần nữa không?”
Ưng Lê hơi xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đương nhiên tôi không muốn làm lại thêm lần nữa, mệt chết đi. Sau này tôi sẽ làm những chuyện mình thích, sống yên ổn vượt qua quãng đời còn lại.”
“Nếu không gặp được tôi, cô có kết hôn không.” Úc Tranh tò mò một vấn đề.
Ưng Lê thoáng giật mình, từ trước đến nay cô chưa từng suy nghĩ đến chuyện kết hôn, vì cô không phải là người có lý tưởng về phương diện này. Nhưng việc có hôn ước từ bé với Úc Tranh đã phá vỡ cuộc sống đang yên bình của cô.
Nếu không gặp Úc Tranh…..
“Không biết nữa, số phận vốn mơ hồ không rõ.” Ưng Lê cong môi trả lời.
“Số phận.” Úc Tranh nhỏ giọng nói lại rồi nhớ kỹ hai từ này, khóe môi mỉm cười, “Có thể bây giờ cũng là số phận.”
Anh nói quá nhỏ, Ưng Lê nghe thoang thoảng không rõ mấy từ: “Anh vừa nói gì thế?”
Úc Tranh không trả lời, chỉ nói: “Chúng ta về đến nhà.”
Hành lý được dọn vào từ mấy hôm trước, vì có rất nhiều đồ muốn sắp xếp còn phải dọn dẹp nên cần đến hai ngày. Phòng làm việc đã sửa sang lại từ lâu, chỉ chờ cô livestream lần đầu tiên ở trong đó.
Vì bận chuyện hôn lễ, hơn một năm nay đây là lần đầu tiên cô ngừng livestrem một tuần.
Ưng Lê vào phòng khách, trên vách tường treo ảnh cưới hai người, bọn họ ở trong ảnh đối diện nhau, nở một nụ cười ngọt ngào.
Khác hẳn với lần trước, ngôi nhà có thêm một số chi tiết nhỏ vụn vặt tô điểm, hình như nơi này đã có hơi thở của người sống, không còn xuất hiện bầu không khí lạnh lẽo.
Phòng ngủ chính được thay đổi theo phong cách Ưng Lê ưa thích, cô vào phòng đã trèo lên giường nằm trước.
Đèn chùm tinh xảo sáng đẹp nhưng xa lạ treo ở trên đỉnh đầu, chưa được bao lâu cô đã thay đổi chỗ ở, thậm chí có thêm một người chồng trên danh nghĩa.
Chỉ cần bình an vô sự vượt qua một năm, mọi chuyện thuận lợi, Ưng Lê thầm nghĩ trong lòng.
Cô đứng dậy, đi đến phòng để quần áo, hôn lễ đã kết thúc, cô cần phải thay bộ quần áo mới.
Người nắm quyền phòng để quần áo là Ưng Lê, chuyện này đã bàn bạc xong từ trước.
Phòng để đồ tách riêng thành những khu để quần áo, giày dép, trang sức, được phân chia lại theo kiểu dáng và theo mùa. Quần áo của cô đã có không ít, mãi đến khi cô vào mới phát hiện ra có thêm nhiều kiểu mẫu mà cô chưa thấy bao giờ.
Thấy Úc Tranh đang uống nước ở phòng bếp, Ưng Lê đi qua hỏi: “Mấy bộ trong phòng để quần áo là do anh chuẩn bị à?”
“Trước kia có nhiều thương hiệu gửi tặng trang phục nữ đến đây, có điều tôi từ chối hết, hiện giờ trong nhà có cô nên tôi giữ lại.” Úc Tranh mỉm cười, “Mấy bộ quần áo đó được chọn theo kích cỡ của cô, tôi bảo người để vào trong đó. Nếu thích thì mặc, không thích cũng không sao.”
Ưng Lê thầm thấy căng thẳng, mấy bộ đó có phong cách cực kỳ giống với mấy loại đồ cô hay mặc, sao cô có thể không thích cho được.
Cô không biết Úc Tranh cố ý để ý đến chuyện này hay chỉ tùy tiện chọn, trong lòng loạn cả lên.
“Cảm ơn.” Ưng Lê mím môi nói lời cảm ơn.
Úc Tranh nở nụ cười nhẹ, thuận tay rót cho Ưng Lê cốc nước: “Nếu chúng ta đã ở chung một chỗ, không biết cô có yêu cầu nào khác với một nửa ở chung còn lại không?”
Ưng Lê sững sờ trong phút chốc, chỉ chú ý đến hai chữ yêu cầu: “Chắc là bình thường tôi sẽ ở trong phòng làm việc riêng của mình, có một chuyện buổi sáng tôi thường dậy rất muộn, anh bảo người đến quét dọn vệ sinh đến muộn một chút.”
Cô chần chờ xong hỏi tiếp: “Người dọn dẹp chỗ này nếu biết chúng ta không ngủ chung phòng, không biết có nói ra gì không?”
Úc Tranh cười lắc đầu: “Không đâu, thím Ngô phụ trách ngôi nhà này, là người làm việc ở nhà học Úc, sẽ không nói lung tung.”
Nghe vậy Ưng Lê mới yên tâm, uống một ngụm nước mà Úc Tranh rót cho cô: “Trong sân nhà tôi sẽ trồng mấy loại cỏ cây tôi thích, nếu anh cần tôi sẽ để lại cho anh một mảnh……”
“Cô dùng đi.” Anh nói thêm, “Nếu cảm thấy mệt thì thôi, vườn nhà có người đến chăm sóc, cô không phải lo hết mọi chuyện.”
Ưng Lê vui mừng: “Tôi biết rồi, anh thì sao? Có yêu cầu gì khác không?”
Sắc mặt Úc Tranh khẽ thay đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt: “Không có.”
Ưng Lê hơi ngạc nhiên, còn nói thêm: “Đúng rồi, nếu anh cảm thấy phòng ngủ phụ nhỏ thì có thể đi lên tầng, không gian trên đó lớn hơn.”
Úc Tranh: “Tôi không có nhiều yêu cầu về phòng ngủ phụ.”
“Ngày thường tôi thích tự mình nấu cơm, nếu anh đồng ý thì bữa trưa và bữa tối có thể ăn cùng tôi, làm thêm một phần nữa không phải việc gì quá khó.” Ưng Lê mới nói hết câu, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Đối với cô nó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng nếu đối phương không thích, cô sẽ rất xấu hổ.
Úc Tranh mỉm cười, chậm rãi gật đầu: “Được.”
Cô nghĩ Úc Tranh sẽ không đồng ý, nhưng sau khi anh đồng ý thì cô lại không nói được gì. Không khí xung quanh im lặng theo, trong phòng khách to lớn chỉ có hai người bọn họ xấu hổ đứng nhìn nhau.
Ưng Lê hít thở không thông, cô nhanh nhẹn nói: “Tôi đi tắm rửa trước.”
Vào phòng tắm, Ưng Lê vỗ vỗ ngực, tim đập nhanh nói cho cô biết cô đang rất khẩn trương.
Cô vỗ má, nhắc nhở bản thân: “Không có gì, chỉ là một người bạn cùng phòng mới thuê. Cố gắng coi người ta là không khí là được, đừng căng thẳng.”
Ưng Lê tắm rửa xong đi ra, tóc chỉ sấy một nửa, cô mới chăm sóc dưỡng da xong thì Quý Nghiên gọi điện thoại đến.
“Mình nghĩ mình gọi điện thoại thử xem, không ngờ cậu nhận thật.” Ở đầu bên kia điện thoại Qúy Nghiên cười hì hì mấy tiếng, “Đã về đến nhà rồi nhỉ, xem ra cậu và Úc Tranh không ở cùng nhau.”
Ưng Lê tức giận đến mức trợn tròn mắt: “Cậu đang nghĩ đi đâu đấy, phòng ngủ chính là của mình, anh ấy ở phòng ngủ cho khách.”
“Hôn nhân của các cậu là plastic thật luôn?” Qúy Nghiên thấy không thú vị gì hết, “Úc Tranh đẹp trai thế không lẽ cậu không động tâm tý nào à?”
Ưng Lê hừ hừ: “Đâu phải mình chưa gặp người đẹp trai bao giờ.”
Qúy Nghiên a một tiến đầy ẩn ý: “Nhìn cậu có vẻ rất tự tin.”
“Cậu gọi điện thoại cho mình chỉ để nói mấy lời này?” Ưng Lê xoa xoa serum ở trên mặt, “Bọn mình giống những người cùng thuê một phòng, mong cậu đừng nghĩ gì khác.”
“Mình còn việc khác muốn nói với cậu, biết công ty khoa học kỹ thuật Sâm Hào không? Chính là công ty của nhà thằng tra nam và con giáp thứ kia, gần đây thảm lắm.” Qúy Nghiên chậc chậc hai tiếng, “Chẳng biết tại sao lại muốn mở chi nhánh công ty ở Tân Thành, nghĩ muốn chen chân vào giới thượng lưu ở đây dễ thế á.”
Trong khoảng thời gian này Ưng Lê bận lo chuyện kết hôn, một lần nữa nghe đến cái tên thấy nó có hơi xa lạ.
“Từ sau khi chuyện lần trước kết thúc mình chưa từng gặp lại bọn họ, đoán rằng về sau sẽ không gặp nữa.” Cô nói.
Dù sao thì không phải là người cùng một thế giới, cô không thể hiểu được mạch não suy nghĩ của bọn họ, tốt nhất là nên tránh đi cho lành.
“Không cần phải thấy, rõ ràng Úc Tranh thơm mát hơn.” Qúy Nghiên lập tức trả lời, “Không cần phải bỏ trân châu trọn mắt cá.”
Ưng Lê không biết phải làm sao với cô nàng: “Ngừng, ngừng, cậu nghiện quá đấy.”
“Được rồi được rồi, mình không nói nữa.” Qúy Nghiên cười tủm tỉm chuyển đề tài, “Mình còn chưa đến xem nhà mới của cậu đâu, hôm nào thì mời mình đến làm khách?”
Ưng Lê: “Chờ mình bận rộn xong sẽ mời cậu đến chơi ngay.”
“Ok.” Qúy Nghiên lại mở giọng điệu mờ ám, “Mình sẽ không làm phiền đêm tân hôn của vợ chồng nhỏ các cậu nữa đâu, chúc cậu vượt qua đêm nay tốt đẹp.”
Nói xong cúp điện thoại ngay lập tức, không kịp để Ưng Lê có thời gian phản đòn lại.
Cô đành chịu, cô và Úc Tranh về đến nhà như hai người cùng thuê một nhà, ai đấy về phòng đóng cửa sống cuộc sống của riêng mình, không biết chừng bắt đầu từ ngày mai thời gian gặp nhau sẽ càng ngày càng ít.
Ưng Lê dưỡng da xong chuẩn bị xuống phòng khách uống cốc nữa, Đèn phòng khách sáng trưng, nhưng cực kỳ im ắng.
Cô uống một ngụm nước, đột nhiên đằng sau có động tĩnh, mới vừa quay đầu lại thì suýt phun cả ngụm nước đang uống dở ra.
Úc Tranh chậm rãi đi đến, nhưng anh đang mặc áo ngủ, cổ áo mở rộng, lộ mảng da ngực trắng nõn, anh mới tắm xong nên tóc còn ướt, vừa cấm dục vừa gợi cảm.
“Khụ khụ khụ……” Ưng Lê không nhịn được ho khan, thấy anh đến đây, cô lùi về sau mấy bước, “Sao anh không mặc quần áo cho tử tế rồi đi ra.”
Úc Tranh bày ra khuôn mặt vô tội: “Tôi mặc tốt lắm mà.”
“Chỗ cổ áo.” Ưng Lê dựa vào tủ lạnh, cảnh giác nhìn anh, “Anh không biết là lộ nhiều lắm ư?”
Úc Tranh cúi người nhìn mình, chả thấy có chỗ nào là không ổn, anh thản nhiên trả lời: “Tôi mặc quần áo kiểu này, đây chính là phong cách riêng.”
Ưng Lê mới bình ổn cảm xúc cho thật tốt, thiếu chút nữa vì câu này mà tim vọt lên tận họng: “Nhưng anh phải cài chỗ cổ áo chặt vào.”
Úc Tranh không hề động đậy, chỉ từ từ nói: “Tôi ở nhà của mình, cần thiết phải che kín vậy không?”
Ưng Lê: “……”
Ngụy biện!
Cô thấy như vậy không thể được, để cốc nước xuống: “Chúng ta lập mấy cái quy định khi sống chung đi.”
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Úc tổng dụ dỗ thất bại ~