Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Do đang ôm nhau, cả hai có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương.
Ưng Lê được ôm chặt, lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Úc Tranh, nghĩ đến những việc đó, trong lòng cô như bị ai thít chặt.
“Anh gặp phải ác mộng à?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Úc Tranh nhíu đôi lông mày, giọng khàn khàn: “Lâu rồi không mơ thấy, không ngờ hôm nay tự nhiên mơ thấy ác mộng.”
“Không sao không sao, đừng nghĩ đến.” Ưng Lê vỗ nhẹ sau lưng anh, dịu dàng dỗ dành.
Úc Tranh siết chặt hai tay, ngửi thấy mùi hương trên người Ưng Lê, nội tâm dần bình tĩnh lại.
Một lát sau.
“Muốn uống nước không?” Giọng Ưng Lê mềm mỏng hỏi, “Tôi rót cho anh một cốc.”
Đỡ Úc Tranh ngồi lên ghế, Ưng Lê đến phòng bếp rót cho anh cốc nước.
Ước chừng qua khoảng một thời gian để dịu lại, sắc mặt Úc Tranh tốt hơn nhiều lúc nãy. Ưng Lê mang cốc nước đến trước mặt anh, đưa mắt quan sát khuôn mặt anh, thấy anh ổn hơn thật mới bắt đầu yên tâm.
“Có phải hôm nay nhắc đến chuyện đó nên anh mới gặp phải ác mộng không?” Ưng Lê nghĩ đây là lý do có khả năng nhất.
Úc Tranh uống ngụm nước, ổn định cảm xúc: “Chắc là vậy, nhưng mà bây giờ không sao.”
Anh giấu sự kinh ngạc ở trong mắt, trước kia bị bóng đè phải nghỉ ngơi một lúc thật lâu, thậm chí phải uống thuốc. Mà lần này có thể dịu đi nhanh chóng, anh không biết có phải do Ưng Lê ở bên cạnh hay không, nói chung anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Ưng Lê ngồi xuống cạnh anh, thở phào: “Lúc nãy làm tôi sợ muốn chết, tưởng rằng xảy ra chuyện gì.”
Úc Tranh vuốt nhẹ mép cốc, nhớ tới dáng vẻ lo lắng khi nãy của Ưng Lê không nhịn được bật cười.
Ngồi ở bàn uống nước nghỉ ngơi một lúc, Úc Tranh đã hồi phục tâm trạng.
“Đã muộn rồi, sao cô còn chưa ngủ?” Anh ngẩng đầu hỏi.
Ưng Lê lo nghĩ đến chuyện ban ngày, cho nên không ngủ được, nhưng lời đến bên miệng không nói mà mỉm cười trả lời: “Tôi chơi điện thoại nhiều, nên không buồn ngủ.”
Úc Tranh đang chuẩn bị đứng dậy lại hơi lảo đảo, Ưng Lê chạy nhanh đến giúp anh; “Anh muốn về phòng à, để tôi đưa anh về phòng.”
Cô nhấc tay cánh tay Úc Tranh khoác qua trên vai mình, một tay ôm thắt lưng anh, muốn dùng cơ thể mình để đỡ sức nặng Úc Tranh.
Có điều Ưng Lê đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân, cô không thể đỡ được Úc Tranh, hai người nghiêng nghiêng vẹo vẹo cùng nhau.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, lỗ tai Ưng Lê nóng bừng, có cảm giác mình bị cười nhạo.
“Tôi, tôi chỉ muốn……” Cô chuẩn bị giải thích, nhưng lại không biết phải nói gì.
Úc Tranh mím môi cười: “Đi thôi.”
Nói là đi, nhưng không bỏ cánh tay đang khoác trên người Ưng Lê xuống, thậm chí còn thu chặt tay hơn.
Đường từ phòng khách đến phòng ngủ phụ khá dài, đây là lần đầu Úc Tranh cảm thấy may mắn vì đoạn đường đi này đủ dài, bởi vì có thể cùng cô đi chậm một chút.
Sau khi về đến phòng anh vẫn chưa đã thèm.
Ưng Lê giúp anh đắp chăn xong, không quay người rời đi trước: “Anh ngủ đi.”
Úc Tranh cười nhìn cô: “Cô không đi à?”
“Phòng ngừa anh gặp phải ác mộng, đợi anh ngủ tôi sẽ đi.” Ưng Lê cực kỳ nghiêm túc, không thấy lời này có vấn đề gì, “Tôi là con cú, còn không phải đi làm.”
Ánh mắt Úc Tranh khẽ nhúc nhích, lập tức mở miệng: “Tôi vẫn hơi sợ, cô có thể nắm tay tôi không, nếu làm vậy tôi sẽ dễ ngủ hơn.”
Ưng Lê ngẩn người, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Úc Tranh, không nhịn được mềm lòng gật đầu đồng ý ngay: “Được rồi, như vậy anh có thể ngủ không?”
Úc Tranh hơi mỉm cười, trợn mắt nói dối: “Có thể.”
Ưng Lê cụp mắt, nhìn tay trái Úc Tranh, nhẫn ở trên tay anh không tháo xuống. Cô nhẹ nhàng nắm lấy, xúc cảm lành lạnh làm lòng cô run lên.
“Anh mau nhắm mắt lại ngủ đi.” Cô không được tự nhiên bỏ qua ánh mắt ấy, bắt ép mình không được nghĩ nữa.
Úc Tranh nghe lời nhắm mắt lại, chẳng qua nắm tay Ưng Lê đặt trước ngực.
Trong phòng im lặng, nhưng Ưng Lê có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập của Úc Tranh, nhịp đập ổn định vững vàng càng lúc càng nhanh càng mạnh, khiến tim cô đập mạnh theo.
“Tôi không ngủ được.” Giọng nói ấm ức của Úc Tranh vang lên.
Ưng Lê mím môi khuyên anh: “Ngủ không được cũng phải ngủ.”
Đúng lúc này, Úc Tranh duỗi tay kéo cô, cả người Ưng Lê nghiêng về phía trước, ngã thẳng xuống người anh, khoảng cách giữa môi hai người gần trong gang tấc.
Trong nháy mắt, Ưng Lê chỉ thấy tim mình ngừng đập, hơi thở khựng lại. Cô mở to hai mắt nhìn Úc Tranh, trong họng như có cái gì đó chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Úc Tranh híp đôi mắt đào hoa, bốc hỏa: “Sao có thể ngủ được, cô ở đây.”
Hai bên má Ưng Lê nóng dần lên, đang định đứng lên lại bị Úc Tranh dùng tay đè thắt lưng lại.
“Anh muốn làm gì?” Cô kích động hỏi.
Mặt mày Úc Tranh vui vẻ nhìn cô: “Muốn nói cho cô biết, tôi là một người đàn ông bình thường.”
Cả người Ưng Lê run lên, trong bụng thấp thỏm nhảy dựng, không chút suy nghĩ giãy dụa đứng dậy từ trên người Úc Tranh, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Úc Tranh buông tay, mặc kệ để cô đi, sau khi cô đi mới thở dài: “Suýt thì không đủ sự bình tĩnh, có thể đừng tin tôi quá không.”
Ưng Lê hốt hoảng chạy trốn, cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh, quả thực độ nóng trên mặt không thể giảm bớt.
Cô lấy nước lạnh vốc vào trên mặt, cô muốn mình tỉnh táo lại, ở trong lòng âm thầm ra quyết định, nhất định ngày mai không được chạm mặt Úc Tranh.
Qúy Nghiên thấy Ưng Lê đến công ty tìm mình thì rất kinh ngạc.
“Sao hôm nay cậu có thời gian rảnh đến đây tìm mình, người vừa kết hôn.” Cô nàng chớp chớp mắt, ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Mặt Ưng Lê nóng bừng, không thể tránh né nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, cô cố gắng giả bộ trấn định mở miệng: “Mình đến đây muốn nói chuyện thôi, công việc hôn lễ bận xong rồi, dự án mới của Triều Tiên Cư cũng xong, tạm thời không có việc gì làm.”
Qúy Nghiên nghi ngờ nhìn cô, không tin mấy lời này lắm, nhưng không thể phát hiện ra sự khác thường.
“Vậy cậu đến rất đúng lúc, công ty của mình mới ra mấy mẫu mới trong mùa hè này, cậu giúp mình thử đi, xem hiệu quả thế nào.” Qúy Nghiên hưng phấn mở miệng, “Người mẫu hẹn trước đột nhiên có việc nên mình phải thay đổi thời gian.”
Ưng Lê cố ý trêu chọc: “Đối với cậu mà nói, mình chỉ là công cụ bằng người thôi đúng không.”
“Cho dù là công cụ bằng người cũng là công cụ người đẹp nhất.” Qúy Nghiên không hề keo kiệt khen.
Cô gọi điện thoại kêu người trong công ty chuẩn bị mang mấy mấu mới đến, cùng lúc đó đưa Ưng Lê đến chỗ làm việc.
Ưng Lê nhìn mấy mẫu mùa hè được bày ra trước mắt, đôi mắt sáng ngời: “Qúy tổng, mình giúp cậu thử mẫu mới, chẳng lẽ không có thưởng gì à?”
Đương nhiên Quý Nghiên hiểu được ý của cô, ra tay hào phóng: “Thích mẫu nào thì cứ lấy, cộng thêm một bữa cơm chiều, thế nào?”
Ưng Lê cười tủm tỉm gật đầu: “Thành giao.”
Quý Nghiên chọn mấy mẫu trang sức đẹp nhất đưa cho Ưng lê đeo, thợ chụp ảnh ở bên cạnh phụ trách chụp ảnh.
Xương quai xanh Ưng Lê tinh xảo, căn bản không cần phải chỉnh sửa ảnh, tuy rằng vòng cổ đẹp, nhưng khi ánh mắt người ngoài nhìn vào sẽ bị thu hút bởi xương quai xanh. Giống vậy, tay cô không khác gì.
“Còn đang định để cậu làm người mẫu công ty mình, nhưng bây giờ xem ra không được.” Quý Nghiên thấy đưa Ưng Lê đến đây chụp ảnh là việc làm sai lầm, người này vừa đứng ở kia, còn ai chú ý đến trang sức có hình dạng gì nữa.
Ưng Lê nghe cô nàng nói xong dở khóc dở cười.
Người mẫu không đến như dự kiến, Quý Nghiên để Ưng Lê đến giúp đỡ. Tuy không đến mức khiến người khác vừa liếc qua là sẽ chú ý đến trang sức, nhưng như vậy đã mang lại hiệu quả rất tốt, hệt như dệt hoa trên gấm.
Sau khi chụp ảnh xong, Ưng Lê xem giờ, quyết định gửi tin nhắn cho Úc Tranh. Để cho anh tự giải quyết bữa tối, cô muốn ăn bữa tối với Quý Nghiên ở bên ngoài.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy bể, Ưng Lê không quan tâm, cô đoán Úc Tranh đang họp.
“Cậu nhắn tin báo hành tung cho Úc Tranh à?” Qúy Nghiên quay đầu nhìn thoáng qua, gật đầu, “Nhìn qua có vẻ ngọt nhỉ, hay là mình cũng gửi tin nhắn cho A Thừa thông báo mỗi ngày làm gì, để cậu ấy có thể hiểu trọn vẹn mình.”
Lỗ tai Ưng Lê ửng đỏ, che dấu cười cười: “Cái gì ngọt với cả không ngọt, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Đứng trước cửa khách sạn Quân Diệu, Ưng Lê khó hiểu nhìn Quý Nghiên, cô thấy Quý Nghiên đang cố ý.
“Nhà hàng này mới mở, mình nghe mấy người bạn tốt trong vòng này giới thiệu đồ ăn ở đây rất ngon, dù sao cũng là hợp tác với Triều Tiên Cư nhà cậu.” Qúy Nghiên nói như hợp tình hợp lý lắm, “Mình chỉ đi theo tiếng gọi của đồ ăn nên mới tới đây.”
Ưng Lê cười nói: “Mình chưa kịp nói gì đâu, nhìn cậu em giải thích bao nhiêu kia kìa.”
Qúy Nghiên kéo cô đi vào, tìm vị trí bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Quản lý nhà hàng nhanh chóng mang thực đơn ra: “Bà chủ, trước đó Úc tổng đã nói nếu cô và bạn đến đây ăn cơm sẽ được miễn phí.”
“Oa oa.” Qúy Nghiên cảm thán, “Úc Tranh rất được nha, coi chừng hôm nay mình sẽ tiết kiệm được một khoản.”
Ưng Lê vì một tiếng gọi bà chủ mà nóng mặt, tuy vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong nổi sóng lớn, cô không biết Úc Tranh sẽ có chỉ thị như thế xuống nhà hàng khách sạn của tập đoàn.
Quý Nghiên nhận thực đơn, đủ loại món ăn cực kỳ đa dạng, cô chuẩn bị hỏi qua Ưng Lê: “Về mảng ăn uống cậu có hiểu biết hơn mình, chỗ này có món nào ngon nhỉ?”
Ưng Lê lấy lại tinh thần, lật xem món trong thực đơn: “Tôm bóc vỏ xào rau không tệ, cả súp nấm truffle cũng rất ngon, cậu biết là đồ ngọt ở Quân Diệu rất tuyệt vời mà, món đồ ngọt nào cũng không kém.”
()Nấm truffle hay còn được biết đến với cái tên “nấm cục” – là một loại nấm ăn được thuộc chi Tuber. Thay vì mọc trên mặt đất như những loài nấm khác thì nấm truffle mọc sâu trong lòng đất và nó thường ký sinh trong lớp rễ cây sồi. Các nhà hàng sao thường sử dụng loại nấm này như một nguyên liệu thượng hạng cho những món ăn cao cấp, giá thành đắt đỏ. Chúng được ví như “những viên kim cương trên bàn ăn” vì thực khách phải chi trả mức giá lên đến , triệu đồng cho một lát nấm mỏng. Hiện nay, giá của nấm truffle trên thị trường dao động từ . – . USD/kg tương đương với – triệu đồng/kg. Bên cạnh đó, nấm truffle trắng đắt gấp , lần giá của nấm truffle đen.
Quý Nghiên nghe cô nói vậy, nhanh chóng quyết định bữa tối ăn gì.
Đợi quản lý đi rồi, Quý Nghiên nhìn nhẫn kim cương trên tay Ưng Lê, trêu trọc: “Quản lý ở đây chỉ cần liếc mắt cái đã nhận ra cậu, mình nghĩ tất cả mọi người trong Quân Diệu đều biết dáng vẻ bà chủ của họ thế nào.”
Ưng Lê sờ sờ nhẫn trên tay, khoảng thời gian này cô đeo thành thói quen, có những lúc tắm rửa quên cả tháo ra.
Cô không biết thêm một thời gian nữa, mình có quen luôn với cách gọi bà Úc này không nữa.
Ăn xong bữa tối, sắc trời bên ngoài đã chập tối.
Quý Nghiên lau lau miệng: “Cảm ơn cậu đã tiếp đãi, để báo đáp mình sẽ đưa cậu về nhà.”
Ưng Lê bất đắc dĩ cười cười, không còn cách nào khác.
Quản lý đưa hai người ra cửa, Ưng Lê thấy Quý Nghiên lấy chìa khóa, nụ cười vừa mới nở nhìn thấy hai người trước mặt đã biến mất tăm.
“Đi thôi, kỹ thuật lái xe của Qúy tổng khá tốt.” Qúy Nghiên ôm Ưng Lê, phát hiện ánh mắt cô nhìn về phía khác.
Cô nàng nhìn theo tầm mắt cô bạn, đúng lúc thấy một đôi nam nữ, vẻ mặt bối rối luống cuống, trên mặt người phụ nữ không che dấu nổi sự tức giận.
“Không phải là…..” Qúy Nghiên đoán ra ngay.
Ưng Lê thu lại ánh mắt, thản nhiên lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Qúy Nghiên khinh thường liếc qua hai người, di chuyển mắt sang chỗ khác.
Loại tư thế cao ngạo nhìn người khác từ trên cao xuống kích thích Diệp Kiều cực mạnh, cô ta bước nhanh đến trước mặt Ưng Lê, đến đây nhìn thoáng qua thấy nhẫn đeo trên tay cô, ngạc nhiên: “Cô kết hôn? Đối phương là ai?”
“Là người cô có thể đoán được.” Qúy Nghiên giúp Ưng Lê trả lời, cố ý nói: “Chính là ông chủ nhà hàng mà mấy người muốn đến ăn.”
Dịch Tư Viễn cũng kinh ngạc tiến đến: “Cô thật sự kết hôn với Úc Tranh?”
Ưng Lê lạnh nhạt nhìn hai người: “Hai chúng tôi không chỉ tâm đầu ý hợp mà còn môn đăng hộ đối, kết hôn có vấn đề gì không?”
Dịch Tư Viễn và Diệp Kiều mặt biến sắc vì câu nói này.
Ưng Lê không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ, kéo Quý Nghiên rời đi.
Quý Nghiên vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Cậu nhìn sắc mặt kinh ngạc của hai người bọn họ đi, cười chết mình. Nhưng mà phải nói thật, đôi mắt của Dịch Tư Viễn giống Úc Tranh thật…..”
Ưng Lê không trả lời lại, bóng người cách đó không xa khiến cả người cô cứng đờ.
“A Tranh?”
“Úc Tranh không ở đây, cậu gọi thân mật vậy làm…..” Qúy Nghiên nghiêng đầu sang bên, nhìn thấy bóng dáng Úc Tranh lập tức dừng nói, phản ứng lại khá nhanh, “Lái xe riêng của cậu đến rồi, mình đi trước đây.”
Cô nàng đi quá nhanh, Ưng Lê không kịp phản ứng lại.
Úc Tranh chậm rãi đi tới, nét mặt chứa ý cười: “Bà Úc tâm đầu hợp ý, tôi đến đón bà về nhà.”
——–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Úc tổng: Người ở dưới tình thế cấp bách sẽ nói thật = cô ấy thích tôi.
——–
Một số món ăn xuất hiện trong chương:
Tôm bóc bỏ xào rau
Súp nấm truffle