Trên mặt Ưng Lê xẹt qua sự bối rối, tim cô đập nhanh như trống, cô càng hoảng hốt khi nhìn vào đôi mắt đào hoa sâu thẳm của Úc Tranh.
“A Tranh……”
Úc Tranh rủ mắt, mổ nhẹ khóe môi cô cười: “Sợ à?”
Ưng Lê mím chặt môi, cô gật nhẹ đầu, nói không sợ hãi căng thẳng là giả.
Úc Tranh cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng cạy mở đôi môi Ưng Lê, dịu dàng triền miên, như kiểu đang trút vào đó toàn bộ tình yêu của mình.
Dần dần, hơi thở hai người dần trở nên hỗn loạn.
Úc Tranh chậm rãi rời khỏi môi Ưng Lê, di chuyển sang vành tai cô kéo dài một chuỗi hôn.
Ưng Lê thở dốc, hai tay ôm cổ Úc Tranh, đôi mắt ngập nước long lanh nhìn anh, vừa mong chờ vừa bất an.
Bàn tay thăm dò bên hông từ từ dịch chuyển xuống dưới, nhưng đúng vào lúc này nó dừng lại.
Trên trán Úc Tranh chảy mồ hôi, vẻ mặt anh đang cố gắng giữ sự kiên cường, giọng khàn khàn như đang phải chịu sự kìm nén nào đó: “Xin lỗi, quên mua bao.”
Anh hòa hoãn một lúc, tiếp tục hôn môi Ưng Lê: “Hôm nay tạm tha cho em.”
Đọc Full Tại Truyenfull.
Nhớ lại lúc nãy mình hơi chủ động, ngượng ngùng và ảo não thi nhau kéo đến trong nháy mắt, Ưng Lê cuộn chăn nhốt mình ở bên trong, bắt đầu tiến hành sám hối.
Cô không nên bị sắc đẹp quyến rũ hấp dẫn, chỉ cần nghĩ đến lúc nãy Úc Tranh mới động tình, lòng cô lại không nhịn được run lên.
Úc Tranh tắm rửa thêm lần nữa đi ra, lúc quay lại phòng ngủ chỉ thấy ở giữa chăn nhô lên một khối, cong môi cười cười.
Anh đến bên giường tiến thẳng vào ổ chăn thò tay ôm Ưng Lê vào lòng.
Cả người Ưng Lê cứng đờ, cô quay người thấy Úc Tranh ở chỗ này không đi thì ngạc nhiên: “Anh không về phòng mình ngủ à?”
“Không về.” Đây là lần đầu tiên Úc Tranh được ôm Ưng Lê ngủ, muốn bảo anh bỏ qua cơ hội này, không bao giờ có chuyện đó, “Cho em tự lựa chọn, anh ngủ ở đây hoặc anh ngủ….”
Mấy lời đằng sau mang ý tứ vô cùng rõ ràng, Ưng Lê nghe xong hai má đỏ bừng, xoay người không muốn để ý anh.
Những hành động này của cô coi như đồng ý để Úc Tranh ngủ lại đây.
Úc Tranh ôm eo cô, hai người dính sát vào nhau, anh thở dài thành tiếng: “Lên được giường của em không dễ dàng gì.”
Ưng Lê: “……..”
Triều Tiên Cư.
Theo như thường lệ một tuần Ưng Kỳ sẽ đến đây kiểm tra một lần, lễ tân đứng cửa thấy anh đi vào vội vàng lên tiếng nói: “Ông chủ, cô Thẩm lại đến nữa.”
Anh nhướn mày: “Tôi biết rồi.”
Đây không phải lần đầu Thẩm Tầm Lam đến Triều Tiên Cư ăn cơm, cô không mong chờ việc có thể gặp Ưng Kỳ ở nơi này, cô chỉ nghĩ đây là địa bàn của anh, nói chung nó sẽ lưu lại hơi thở ai đó, chỉ muốn gần anh thêm chút.
Hơn nữa, đến chỗ này ăn cơm, cô có thể để ý đến chuyện làm ăn của anh.
Đồ ăn đã gọi vừa được đưa lên, như thường lệ Thẩm Tâm Lam hay dùng điện thoại chụp lại bức ảnh, sau đó đăng ảnh lên vòng bạn bè của mình.
Người trong vòng bạn bè của cô rất ít, ngoại trừ ba mẹ và một ít người quen biết trong ngành múa ba lê ra thì chỉ còn Quý Nghiên và Ưng Lê, ngay cả WeChat của Ưng Kỳ cô còn không có.
Qúy Nghiên và Ưng Lê đều like cho Thẩm Tầm Lam trước, cả hai người đều nhận ra đây là chỗ nào, Qúy Nghiên còn gửi lại lời động viên cố lên.
Thẩm Tầm Lam mỉm cười cất điện thoại di động, bắt đầu ăn cơm.
Cô vừa ăn được mấy miếng, cửa phòng được mở ra, Ưng Kỳ cau mày đi vào.
Thẩm Tầm Lam làm rơi đũa, thấy Ưng Kỳ ngẩn cả người.
Ưng Kỳ vốn đang cau mày, nhưng khi nhìn thấy bàn đồ ăn thì ngạc nhiên không thôi: “Cô ăn nhiều thế này?”
Anh ta nhìn thân hình mảnh khảnh của Thầm Tầm Lam, dường như rất tò mò, người bé có thế mà lại có thể ăn được lượng cơm lớn thế này.
Thẩm Tầm Lam nghe hỏi hai má đỏ bừng, cô nói quanh co giải thích: “Ăn không hết em sẽ đóng gói mang về.”
“Có một số món gọi lên phải ăn ngay khi còn nóng, nếu để lâu hương vị sẽ giảm bớt, sau đó không ăn được.” Ưng Kỳ hoàn toàn quên mấy lời định nói khi bước vào cửa.
Thẩm Tầm Lam cầm lại đũa, trong mắt hiện đầy sự tò mò: “Món nào phải ăn ngay, bây giờ em sẽ ăn luôn.”
Đọc Full Tại Truyenfull.
Ưng Kỳ lấy tay chỉ chỉ cho cô, nhưng mới chỉ xong anh mới phát hiện có gì đó không đúng, khuôn mặt thể hiện lại sự nghiêm túc: “Tại sao cô Thẩm đến Triều Tiền Cư?”
Thẩm Tầm Lam sửng sốt, mặc dù chột dạ nhưng vẫn nghênh đón ánh mắt của Ưng Kỳ: “Em đến ăn cơm.”
Ưng Kỳ nhăn mặt: “Theo tôi được biết, cô Thẩm học tập bên nước ngoài nhiều, theo lý phải thích cơm Tây mới đúng.”
Thẩm Tầm Lam mím môi, lấy dũng khí nói: “Nhưng hiện tại em về nước để sinh sống, ăn đồ ăn Trung Quốc có vấn đề gì không? Còn nữa Triều Tiên Cư là nhà hàng có đồ ăn Trung Quốc ngon nhất cả nước, tại sao em không thể đến ăn?”
Ưng Kỳ nghẹn họng, thậm chí không tìm được từ nào để phản bác.
Sau khi nói xong Thẩm Tầm Lam ý thức được giọng mình lúc nói hơi cao, cô cụp mắt giải thích: “Xin lỗi.”
Ưng Kỳ không được tự nhiên di chuyển ánh mắt sang hướng khác, không khí tĩnh lặng xung quanh khiến hai người ở đây hít thở không thông, cuối cùng anh mím môi rời khỏi phòng.
Ưng Kỳ đi rồi, Thẩm Tầm Lam ôm trái tim đang đập thình thịch trong ngực khóc không ra nước mắt, không biết vừa nãy cô có phạm phải lỗi gì không, cái này chắc cô sẽ để lại ấn tượng càng kém nhỉ!
Ưng Lê nhấn like cho Thẩm Tầm Làm xong cất điện thoại.
Qúy Nghiên ở bên kia hỏi: “Chị Thẩm và anh Ưng Kỳ có hy vọng không?”
Ưng Lê lắc nhẹ đầu: “Không biết, mình gọi điện thoại cho anh mình hỏi dò, về phương diện đó có vẻ anh mình không có chút tâm tư nào đối với chị Thẩm.”
“Chị Thẩm tốt vậy mà.” Quý Nghiên tiếc hận, “Vậy mà anh Ưng Kỳ không động tâm, không lẽ trong lòng có người khác?”
Ưng Lệ nhíu lông mày: “Không có khả năng, mình chưa từng thấy người khác phái nào ở cạnh anh ấy.”
“Thế chắc không thích chị Thẩm thật rồi.” Quý Nghiên thở dài, “Mình rất thích chị ấy, vừa dịu dàng vừa duyên dáng, hiền lành thông minh hiểu lòng người, nếu mình có thể mang chị ấy về thì mình cướp lâu rồi.”
Ưng Lê nhìn Thẩm Lĩnh Thừa đang đi tới, cười trêu chọc: “Mình nghĩ chắc có người không thích cậu nói vậy đâu.”
Quý Nghiên có cảm giác, lập tức quay người lại, thấy Thẩm Lĩnh Thừa đến mặt mày rạng rỡ tươi cười vẫy vẫy tay gọi cậu: “Cậu bày ra nét mặt này làm gì, có phải chị lấy chị Thẩm thật đâu.”
Thẩm Lĩnh Thừa mím môi: “Chị, sau này không cho nói mấy câu kiểu đó.”
“Được rồi được rồi.” Qúy Nghiên cười lên tiếng nhìn Ưng Lê, “Mình và A Thừa đi trước, cậu đợi Úc Tranh đến đón à?”
Ưng Lê gật đầu: “Mình đã gửi tin nhắn cho A Tranh, anh ấy nói đang trên đường đến.”
Tịch Thịnh lái xe chở Úc Tranh, anh ngồi ở ghế sau, nhìn thấy tin nhắn của Ưng Lê liền bảo Tịch Thịnh đi sang đường khác.
Trên đường, bên cạnh có siêu thị nhỏ, anh bảo Tịch Thịnh dừng xe ở ven đường, “Tôi đi vào mua ít đồ.”
“Ông chủ muốn mua gì?” Tịch Thịnh hỏi, “Tôi mua giúp anh.”
Úc Tranh cười khẽ: “Thứ này phải để tự tôi mua.”
Chờ Úc Tranh quay lại, Tịch Thịnh chỉ thấy hai tay anh trống trơn. Tuy hơi khó hiểu nhưng nhìn khóe miệng mỉm cười của ông chủ, anh ta lựa chọn tập trung vào lái xe.
Đọc Full Tại Truyenfull.
Sau khi chào tạm biệt Qúy Nghiên, Ưng Lê đi đến một góc bên ngoài trung tâm thương mại, chỗ này là nơi cô hẹn Úc Tranh, đứng ở đây chờ rất thích hợp.
“Lê Lê.”
Một giọng nói nhạt nhẽo vang lên, khiến Ưng Lê hoảng sợ.
Cô quay đầu lại, cậu màu khi thấy người đến là Dịch Tư Viễn. Chỉ cần nhìn biểu cảm trên gương mặt của hắn là cô biết sắp có chuyện xảy ra, vì thế nhanh tay mở ghi âm trong điện thoại, phòng ngừa tên chó này có âm mưu gì gì đó.
“Gần đây em thế nào?” Dịch Tư Viễn mỉm cười, một tay hắn đút vào túi thể hiện sắc mặt tự cho là rất đẹp trai, “Công việc của anh khá bận nên chưa có thời gian đến tìm em.”
“Anh bệnh à, tìm tôi làm gì.” Nếu không phải Ưng Lê đã hẹn Úc Tranh ở chỗ này thì chắc chắn cô đã quay đầu bước đi, không cần thiết phải đứng đây nhiều lời với tên này.
Sắc mặt Dịch Tư Viễn cứng đờ, nhưng giây sau đã khôi phục khuôn mặt tươi cười: “Thật ra trong khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ rất lâu, người anh yêu là em. Anh đối với Diệp Kiều chỉ là bị mê mẩn trong thời gian ngắn, em cũng biết lúc trước khi chúng ta vừa mới ở bên nhau do cô ta chạy đến quyến rũ anh. Tất cả là lỗi của cô ta, chẳng qua anh chỉ phạm phải một chút sai lầm nhỏ, em có thể tha thứ cho anh không?”
Tý nữa thì Ưng Lê nôn hết cơm mới ăn tối nay ra hết, mặt cô lạnh như băng đáp trả: “Anh thật sự nghĩ mình mặc quần áo lên sẽ không phải chó nữa à? Đừng làm người khác ghê tởm!”
Gần như Dịch Tư Viễn không thể duy trì sắc mặt ban nãy, hắn ta hít sâu một hơi tiếp tục nói: “Anh biết Úc Tranh là thế thân của anh đúng không, trước kia em từng nói rất thích khuôn mặt và đôi mắt của anh, sau đó em lại tìm một người giống y như đúc.”
“Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, anh…..”
Ưng Lê chuẩn bị mắng hắn, giọng nói lạnh lùng của Úc Tranh vang lên ở đằng sau.
“Vị này, không biết tại sao ở trước mặt bàn dân thiên hạ cứ thích quấn lấy vợ tôi?” Úc Tranh đi lên, ôm eo Ưng Lê dùng vẻ mặt hờ hững nhìn Dịch Tư Viễn.
Ưng Lê lộ ra khuôn mặt vui mừng: “A Tranh, anh đến rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Úc Tranh không cử động, ánh mắt mang theo sự áp bức nhìn thẳng Dịch Tư Viễn khiến hắn phải sợ hãi cúi đầu.
Giọng nói không mang theo sự thương hại cùng cảm xót: “Đừng có ý đồ muốn lấy những thứ vốn không thuộc về mình nữa, chắc anh biết rõ tình trạng trước mắt của khoa học kỹ thuật Sâm Hào, đó chỉ là cảnh cáo nhỏ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.
Sau khi về nhà, sắc mặt Úc Tranh vẫn không tốt, Ưng Lê biết nguyên nhân, xuất chiêu sử dụng mọi cách dỗ anh.
“Em cực kỳ cực kỳ chán ghét loại tra nam kia, nếu không phải đứng chỗ đó để chờ anh thì em đã quay người chạy từ lâu rồi, căn bản sẽ không cho hắn thứ gì dù chỉ một ánh mắt!!”
Sắcmặt Úc Tranh hơi hòa hoãn, lại hỏi thêm: “Trước kia em thích đôi mắt hắn nên mới thích anh?”
Ưng Lê biết bình giấm chua này sẽ không thể vơi đi trong chốc lát, vô cùng cẩn thận ứng phó: “Đúng là trước đây mắt em bị mù, nghĩ rằng hắn đẹp trai, kết quả hóa ra vừa xấu xa vừa thối nát. Anh ta làm gì có cửa so với anh, lấy đâu ra thế thân được đẹp trai như anh chứ, anh nói xem có đúng không?”
Cô cẩn thận đi ra đằng sau lưng Úc Tranh, xoa bóp bả vai anh: “Hôm nay anh mệt lắm rồi, hay là tắm rửa nghỉ ngơi sớm, đừng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh khiến mình phiền lòng.”
Đôi mắt Úc Tranh chứa ý cười, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ đau lòng như trước: “Được, có điều hôm nay anh đã bị tổn thương sâu sắc, em lấy quần áo giúp anh được không?”
Mặc dù Ưng Lê cảm thấy yêu cầu này đơn giản nhưng khá kỳ lạ, nghĩ rằng sẽ dỗ dành được cơn ghen của Úc Tranh, cô vẫn gật gật đầu.
Úc Tranh đã đi vào phòng ngủ chính, anh đi thẳng vào nhà tắm trong phòng, lấy áo mưa mua ở siêu thị đặt trên bồn rửa tay, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Lúc này Ưng Lê hồn nhiên không biết sự nguy hiểm trong tình thế này, cô đi đến phòng để quần áo Úc Tranh lấy cho anh một bộ quần áo ngủ bảo thủ nhất. Về phần quần lót, mặt cô đỏ bừng bừng, nhìn không thèm nhìn lấy đại một cái nhét vào bên trong áo ngủ.
Đến bên ngoài phòng tắm, cô nghe thấy tiếng nước chảy tí tách ở bên trong, l gõ gõ cửa: “A Tranh, em mang quần áo ngủ đến cho anh này.”
Cửa phòng tắm mở ra mang theo hơi nước nóng và độ ấm, Úc Tranh đứng ở đó nhìn cô.
Ánh mắt Ưng Lê không tránh được dính chặt trên cơ bụng, nhưng nếu dịch chuyển xuống dưới cô cũng không dám nhìn, cô vừa xoay người chuẩn bị tránh đi lại bị Úc Tranh kéo thẳng vào nhà tắm.
“A Tranh, anh định làm gì!!”
Cả người Ưng Lê bị nước dội cho ướt nhẹp, phơi bày toàn bộ đường cong cơ thể.
Mắt Úc Tranh tối sầm lại, anh khơi mào trước cắn một miếng trên cằm cô: “Anh muốn làm gì nhìn vào rất rõ mà?”
Môi Ưng Lê tê dại, chưa được nói chuyện nụ hôn đã ập đến.
Qua lúc lâu, khi hô hấp hai người trở nên dồn dập hơn mới dừng lại.
“Nhưng không có áo mưa?” Cô thở gấp.
Úc Tranh nâng cằm cô lên để cô nhìn về phía bồn rửa tay, thấp giọng cười: “Lần này làm gì có chuyện anh không chuẩn bị thứ gì đó.”
“Anh lại lừa em.” Ưng Lê tủi thân nhìn anh.
Úc Tranh nhỏ giọng đáp: “Vậy nên để tạ lỗi, anh sẽ làm thật tốt.”
Ưng Lê chưa kịp phản ứng lại, những nụ hôn nồng nhiệt liên tục dừng trên mặt cô, ngay sau đó cả hơi thở cũng được nuốt trọn…..
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Úc tổng chịu tổn thất về sau đã thông minh.
Tuy rằng lúc bắt đầu không muộn, nhưng kết quả này không phải là ăn được rồi ư?