Thời gian đã gần điểm giờ, đáng ra Hứa Biên phải thức dậy từ sớm rồi đi, bất quá hiện tại Từ Nhược Thiên vẫn chưa thấy bóng dáng anh bước xuống, trong đầu tự hỏi, lẽ nào đêm qua vì mệt nên anh ngủ quên mất.
Nghĩ đến đây Từ Nhược Thiên liền tức tốc chạy lên phòng, cư nhiên chính xác vẫn là thân ảnh người kia nằm dài trên giường, cậu thở dài, vừa gọi lớn vừa bước đến cửa sổ kéo rèm ra.
- Hứa Biên, dậy đi, không phải anh phải đi làm sao, gần trễ rồi.
Vẫn nằm lì ở đó, Từ Nhược Thiên lắc lắc đầu, khẩn trương kéo chăn ra khỏi cơ thể Hứa Biên, đưa tay lay tỉnh anh.
- Hứa Biên, dậy thôi nào. Hứa Biên....
Không ngừng lay tỉnh, thế nhưng đáp lại cậu chỉ là gương mặt trắng bệch của anh. Từ Nhược Thiên trong nháy mắt có điểm nghi hoặc lẫn lo sợ, lập tức đưa tay chạm lên vầng trán anh, cư nhiên một cỗ nhiệt nóng hổi truyền đến, cậu hoảng hốt không ngừng kêu gọi.
- Hứa Biên, anh như thế nào cảm mạo rồi?
- Ân...
Hứa Biên động đậy một chút, miệng cơ hồ chỉ phát ra thanh âm rên rỉ yếu ớt, hơi nóng phả lên mặt Từ Nhược Thiên, chậm rãi mở mắt nhìn quanh, ho khan một tiếng.
- Khụ.. mấy giờ rồi?
- Đã gần giờ, anh đang bị cảm mạo, để em gọi điện báo công ty hôm nay anh nghỉ phép. - Từ Nhược Thiên thuận tay vuốt vuốt cổ Hứa Biên, đau lòng nói.
- Chết tiệt, tại sao cậu không gọi tôi? Mẹ kiếp! - Hứa Biên tức thời nhớ đến hôm nay có một cuộc họp quan trọng ở công ty, như thế nào anh lại ngủ quên mất, trong đầu suy nghĩ tất thảy đều do lỗi của Từ Nhược Thiên, không do dự mở miệng trách mắng cậu.
- Không được, anh phải ở nhà nghỉ ngơi. Như thế này làm sao đến công ty được chứ? - Từ Nhược Thiên lo sợ nhìn Hứa Biên đang loạng choạng ngồi dậy, cả cơ thể từ đầu đến cuối tựa như không hề có khí lực nào, rất nhanh liền ngã bịch xuống giường.
- Tránh ra, điện thoại tôi đâu, mau gọi thư ký Tôn cho tôi. - Hứa Biên bất lực ngồi yên tại chỗ, vẫn một ý nghĩ kiên trì hướng Từ Nhược Thiên ra lệnh.
- Hứa Biên....
- Tôi nói lấy điện thoại cho tôi. - Còn chưa chờ Từ Nhược Thiên dứt lời, Hứa Biên một phen quát lớn, thở hồng hộc nhìn cậu, sau đó liều mạng ho khan dữ dội.
Từ Nhược Thiên cắn chặt răng nhẫn nhịn, lập tức chạy đến thư phòng của Hứa Biên tìm điện thoại, cậu do dự một lúc, nhắm chặt hai mắt, bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại của anh, tìm dãy số di động của thư ký Tôn.
- Alo Hứa tổng, cuộc họp đã bắt đầu rồi, anh đang ở đâu? - Thanh âm thư ký Tôn thập phần sốt ruột, lo lắng hỏi.
- Tôi... tôi là Từ Nhược Thiên.
- Cậu Từ, Hứa tổng có chuyện gì sao?
- Thực xin lỗi cô, anh ấy hiện tại đang sốt cao, tôi muốn xin phép giúp anh ấy nghỉ một ngày. - Thanh âm Từ Nhược Thiên cực kì run rẩy.- Sao? Hứa Tổng cảm mạo? Có nghiêm trọng lắm không? - Thư ký Tôn vừa nghe đến đây lập tức lo lắng hỏi tình hình, không lẽ cuộc họp hôm nay nên hoãn lại.
- Hiện tại anh ấy không thể rời khỏi giường. Thực xin lỗi cô, cô làm ơn giúp tôi có được không?
- Từ Nhược Thiên, cậu đang làm cái gì?
Phía sau cư nhiên một thanh âm rống lớn phát ra, Từ Nhược Thiên theo bản năng rụt điện thoại về, tâm tình hoảng sợ nhìn Hứa Biên đang mặt nặng mặt nhẹ bước tới, một phen giành lấy điện thoại di động trên tay cậu.
- Thư ký Tôn, là tôi, lập tức báo cho mọi người tôi sẽ đến trễ vài phút, hôm nay nhất định tôi phải có mặt ở cuộc họp.
- Hứa tổng, như vậy không thể được. Anh không phải đang cảm mạo sao?
Hứa Biên vừa nghe lập tức quay sang trừng mắt nhìn Từ Nhược Thiên, chưa đầy một giây lại mở miệng ho khan một tiếng, thanh âm lạnh lùng nói.
- Đừng nghe cậu ta nói càn, tôi không sao.
- Hứa Biên....
- Thực xin lỗi Tổng giám đốc, công việc của chúng ta quan trọng hàng đầu chính là sức khỏe, tôi sẽ hoãn cuộc họp hôm nay. Mong anh giữ gìn sức khỏe. - Thư ký Tôn thẳng thừng nói một câu, tắt máy, để lại Hứa Biên biểu tình tức giận cùng mất mát, hung hăng ném điện thoại lên bàn làm việc, hướng Từ Nhược Thiên quát.
- Ai cho phép cậu tự tiện gọi điện? Không phải tôi đã bảo đưa điện thoại cho tôi sao!
- Em là lo lắng cho anh, lỡ như anh ngất xỉu nửa chừng ở buổi họp, em biết làm thế nào chứ? Anh tuyệt đối phải ở nhà nghỉ ngơi. - Từ Nhược Thiên mất hết kiên nhẫn, ngẩng đầu đối Hứa Biên cao giọng, ngữ điệu xen lẫn nghẹn ngào.
- Nực cười! Cậu có tư cách gì mà dám ra lệnh tôi? - Hứa Biên từng bước tới gần Từ Nhược Thiên, nhoẻn miệng cười khinh bỉ, bàn tay hung hăng đẩy cậu về phía sau.
- Tại sao anh lại hỏi em như vậy? Em là vợ của anh mà. - Rốt cuộc vẫn là không kìm được nước mắt, lẳng lặng rơi lệ.
Hứa Biên trong phút chốc không phản ứng, trầm mặc im lặng nhìn cậu, biểu tình ngay tức khắc thu hồi lại, lạnh lùng lên tiếng.
- Công việc đối với tôi là hàng đầu, cậu đừng tùy tiện phá hỏng nó. Cậu nói cậu là vợ của tôi có phải không? Vậy thì làm đúng bổn phận của mình đi.
Từ Nhược Thiên chỉ biết đứng ngây ngốc ở đó, mặc cho Hứa Biên xoay người bước đi. Hai tay cơ hồ vì bức xúc vừa đau lòng mà nắm chặt, nuốt lệ vào trong, rốt cuộc đã đến thời điểm này mà người kia lại phụ lòng cậu như vậy, tâm rốt cuộc nên đi về đâu được chứ.
Thời điểm Từ Nhược Thiên còn đang thất thần, cư nhiên bên tai truyền đến một tiếng bịch, Hứa Biên từ khi nào đã ngất xỉu trước cửa. Cậu hốt hoảng bước tới, không ngừng gọi tên anh.
Dốc hết sức lực cõng Hứa Biên vào phòng, đỡ anh nằm trên giường, Từ Nhược Thiên tay chân hoảng loạn chạy xuống nhà bếp, xách lên một xô nước đá, đem khăn nhúng vào trong nước, vắt nước, lau từng giọt mồ hôi trên gương mặt anh.
Chẳng là đêm qua Hứa Biên còn chưa kịp tắm rửa, hiện tại Từ Nhược Thiên chỉ có thể tạm thời dùng khăn ướt có thấm nước thơm lau sơ qua cơ thể anh, cởi áo, cởi dây kéo quần, từng điểm lau lên. Sau đó đỡ anh dựa vào lồng ngực mình, giúp anh mặc quần áo ngủ vào.
Mặc quần áo xong, Từ Nhược Thiên liền hấp tấp chạy vào phòng tắm rửa sạch lại khăn, rồi đặt lên trán Hứa Biên thấm mồ hôi. Đưa cây đo nhiệt cho vào miệng, cư nhiên độ C, thở dài, cậu bước xuống nhà bếp nấu cháo loãng cho anh.
Thời điểm Hứa Biên mở mắt cũng đã gần giờ trưa, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng không nhìn rõ phương hướng, tứ chi nặng trịch cơ hồ bất động, chỉ có thể bất lực nằm tại chỗ, hơi thở yếu ớt nhìn quanh, chính là phòng mình.
Nghĩ lại, không thể phủ nhận ban nãy cơ thể có phần mệt mỏi, lại cứ dốc hết mình đòi đến công ty cho bằng được, Hứa Biên cảm thấy bản thân đôi chút ngu ngốc. Bất quá... mặc dù hiện tại vẫn không khấm khá gì hơn, nhưng là cơ thể có phần thoải mái và nhẹ nhàng hơn trước.
Sau một hồi thắc mắc, Hứa Biên lúc này mới ngộ nhận, từ khi nào mình đã thay vào một bộ quần áo khác, cả người không còn nhấm nháp mồ hôi như trước nữa, gian phòng cũng tỏa ra không khí mát lạnh thực phần dễ chịu. Kết quả trong đầu vẫn là đoán ra người duy nhất ở trong căn nhà này, Từ Nhược Thiên.
Đang lúc mập mờ suy tư, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mùi hương của gạo nếp cư nhiên xông lên mũi, Hứa Biên theo bản năng xoay đầu về phía cánh cửa, thân ảnh Từ Nhược Thiên tay bưng một khay thức ăn bước vào.
- Hứa Biên, anh tỉnh rồi.
Cậu đem khay cháo đặt lên bàn, từ từ đỡ Hứa Biên ngồi dậy, miệng thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh cười nói.
- Em nấu cháo ngon lắm nha, anh phải ăn để nhanh chóng khỏe bệnh đó.
Múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi thổi, còn không quên nếm thử kiểm tra độ nóng, rốt cuộc mới kề ngay trước miệng Hứa Biên, a một tiếng.
- Aa.
Hứa Biên vẫn trầm mặc ngồi đó, đưa tay che miệng ho khan một tiếng, cũng không ngờ bản thân lại không tự giác hé môi để lượng cháo thơm phức kia trôi xuống yết hầu.
- Anh có lạnh không, để em tắt điều hòa. - Từ Nhược Thiên vui vẻ nhìn Hứa Biên ngoan ngoãn để mình uy cho ăn, thuận miệng hỏi một câu.
- Không cần. Khụ... Như vậy được rồi. - Nhẹ lắc đầu, tiếp tục ho, Hứa Biên suy yếu trả lời. �
- Vậy em giúp anh ăn cháo nha.
Cậu cao hứng nhìn anh, nhiệt tình cẩn thận múc cháo uy cho người kia. Bất quá cậu lại không để ý, ánh mắt người kia từ nãy đến giờ không hề rời khỏi cậu, bởi anh trong đầu đang thắc mắc, cậu như thế nào lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, không phải ban nãy bị chính mình nói ra những lời lẽ không tốt đã động chạm đến lòng tự trọng của cậu sao, không kể đến còn ngang nhiên khóc lóc trước mặt anh đi.
- Hứa Biên....
- Chuyện gì?
- Chuyện ban nãy em xin lỗi anh. Em đã suy nghĩ lại rồi, hoàn toàn là lỗi của em, em không nên tùy tiện như vậy. Thực xin lỗi. Anh đừng giận em có được không?
HẾT CHƯƠNG - Sao? Hứa Tổng cảm mạo? Có nghiêm trọng lắm không? - Thư ký Tôn vừa nghe đến đây lập tức lo lắng hỏi tình hình, không lẽ cuộc họp hôm nay nên hoãn lại.
- Hiện tại anh ấy không thể rời khỏi giường. Thực xin lỗi cô, cô làm ơn giúp tôi có được không?
- Từ Nhược Thiên, cậu đang làm cái gì?
Phía sau cư nhiên một thanh âm rống lớn phát ra, Từ Nhược Thiên theo bản năng rụt điện thoại về, tâm tình hoảng sợ nhìn Hứa Biên đang mặt nặng mặt nhẹ bước tới, một phen giành lấy điện thoại di động trên tay cậu.
- Thư ký Tôn, là tôi, lập tức báo cho mọi người tôi sẽ đến trễ vài phút, hôm nay nhất định tôi phải có mặt ở cuộc họp.
- Hứa tổng, như vậy không thể được. Anh không phải đang cảm mạo sao?
Hứa Biên vừa nghe lập tức quay sang trừng mắt nhìn Từ Nhược Thiên, chưa đầy một giây lại mở miệng ho khan một tiếng, thanh âm lạnh lùng nói.
- Đừng nghe cậu ta nói càn, tôi không sao.
- Hứa Biên....
- Thực xin lỗi Tổng giám đốc, công việc của chúng ta quan trọng hàng đầu chính là sức khỏe, tôi sẽ hoãn cuộc họp hôm nay. Mong anh giữ gìn sức khỏe. - Thư ký Tôn thẳng thừng nói một câu, tắt máy, để lại Hứa Biên biểu tình tức giận cùng mất mát, hung hăng ném điện thoại lên bàn làm việc, hướng Từ Nhược Thiên quát.
- Ai cho phép cậu tự tiện gọi điện? Không phải tôi đã bảo đưa điện thoại cho tôi sao!
- Em là lo lắng cho anh, lỡ như anh ngất xỉu nửa chừng ở buổi họp, em biết làm thế nào chứ? Anh tuyệt đối phải ở nhà nghỉ ngơi. - Từ Nhược Thiên mất hết kiên nhẫn, ngẩng đầu đối Hứa Biên cao giọng, ngữ điệu xen lẫn nghẹn ngào.
- Nực cười! Cậu có tư cách gì mà dám ra lệnh tôi? - Hứa Biên từng bước tới gần Từ Nhược Thiên, nhoẻn miệng cười khinh bỉ, bàn tay hung hăng đẩy cậu về phía sau.
- Tại sao anh lại hỏi em như vậy? Em là vợ của anh mà. - Rốt cuộc vẫn là không kìm được nước mắt, lẳng lặng rơi lệ.
Hứa Biên trong phút chốc không phản ứng, trầm mặc im lặng nhìn cậu, biểu tình ngay tức khắc thu hồi lại, lạnh lùng lên tiếng.
- Công việc đối với tôi là hàng đầu, cậu đừng tùy tiện phá hỏng nó. Cậu nói cậu là vợ của tôi có phải không? Vậy thì làm đúng bổn phận của mình đi.
Từ Nhược Thiên chỉ biết đứng ngây ngốc ở đó, mặc cho Hứa Biên xoay người bước đi. Hai tay cơ hồ vì bức xúc vừa đau lòng mà nắm chặt, nuốt lệ vào trong, rốt cuộc đã đến thời điểm này mà người kia lại phụ lòng cậu như vậy, tâm rốt cuộc nên đi về đâu được chứ.
Thời điểm Từ Nhược Thiên còn đang thất thần, cư nhiên bên tai truyền đến một tiếng bịch, Hứa Biên từ khi nào đã ngất xỉu trước cửa. Cậu hốt hoảng bước tới, không ngừng gọi tên anh.
Dốc hết sức lực cõng Hứa Biên vào phòng, đỡ anh nằm trên giường, Từ Nhược Thiên tay chân hoảng loạn chạy xuống nhà bếp, xách lên một xô nước đá, đem khăn nhúng vào trong nước, vắt nước, lau từng giọt mồ hôi trên gương mặt anh.
Chẳng là đêm qua Hứa Biên còn chưa kịp tắm rửa, hiện tại Từ Nhược Thiên chỉ có thể tạm thời dùng khăn ướt có thấm nước thơm lau sơ qua cơ thể anh, cởi áo, cởi dây kéo quần, từng điểm lau lên. Sau đó đỡ anh dựa vào lồng ngực mình, giúp anh mặc quần áo ngủ vào.
Mặc quần áo xong, Từ Nhược Thiên liền hấp tấp chạy vào phòng tắm rửa sạch lại khăn, rồi đặt lên trán Hứa Biên thấm mồ hôi. Đưa cây đo nhiệt cho vào miệng, cư nhiên độ C, thở dài, cậu bước xuống nhà bếp nấu cháo loãng cho anh.
Thời điểm Hứa Biên mở mắt cũng đã gần giờ trưa, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng không nhìn rõ phương hướng, tứ chi nặng trịch cơ hồ bất động, chỉ có thể bất lực nằm tại chỗ, hơi thở yếu ớt nhìn quanh, chính là phòng mình.
Nghĩ lại, không thể phủ nhận ban nãy cơ thể có phần mệt mỏi, lại cứ dốc hết mình đòi đến công ty cho bằng được, Hứa Biên cảm thấy bản thân đôi chút ngu ngốc. Bất quá... mặc dù hiện tại vẫn không khấm khá gì hơn, nhưng là cơ thể có phần thoải mái và nhẹ nhàng hơn trước.
Sau một hồi thắc mắc, Hứa Biên lúc này mới ngộ nhận, từ khi nào mình đã thay vào một bộ quần áo khác, cả người không còn nhấm nháp mồ hôi như trước nữa, gian phòng cũng tỏa ra không khí mát lạnh thực phần dễ chịu. Kết quả trong đầu vẫn là đoán ra người duy nhất ở trong căn nhà này, Từ Nhược Thiên.
Đang lúc mập mờ suy tư, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mùi hương của gạo nếp cư nhiên xông lên mũi, Hứa Biên theo bản năng xoay đầu về phía cánh cửa, thân ảnh Từ Nhược Thiên tay bưng một khay thức ăn bước vào.
- Hứa Biên, anh tỉnh rồi.
Cậu đem khay cháo đặt lên bàn, từ từ đỡ Hứa Biên ngồi dậy, miệng thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh cười nói.
- Em nấu cháo ngon lắm nha, anh phải ăn để nhanh chóng khỏe bệnh đó.
Múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi thổi, còn không quên nếm thử kiểm tra độ nóng, rốt cuộc mới kề ngay trước miệng Hứa Biên, a một tiếng.
- Aa.
Hứa Biên vẫn trầm mặc ngồi đó, đưa tay che miệng ho khan một tiếng, cũng không ngờ bản thân lại không tự giác hé môi để lượng cháo thơm phức kia trôi xuống yết hầu.
- Anh có lạnh không, để em tắt điều hòa. - Từ Nhược Thiên vui vẻ nhìn Hứa Biên ngoan ngoãn để mình uy cho ăn, thuận miệng hỏi một câu.
- Không cần. Khụ... Như vậy được rồi. - Nhẹ lắc đầu, tiếp tục ho, Hứa Biên suy yếu trả lời.
- Vậy em giúp anh ăn cháo nha.
Cậu cao hứng nhìn anh, nhiệt tình cẩn thận múc cháo uy cho người kia. Bất quá cậu lại không để ý, ánh mắt người kia từ nãy đến giờ không hề rời khỏi cậu, bởi anh trong đầu đang thắc mắc, cậu như thế nào lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, không phải ban nãy bị chính mình nói ra những lời lẽ không tốt đã động chạm đến lòng tự trọng của cậu sao, không kể đến còn ngang nhiên khóc lóc trước mặt anh đi.
- Hứa Biên....
- Chuyện gì?
- Chuyện ban nãy em xin lỗi anh. Em đã suy nghĩ lại rồi, hoàn toàn là lỗi của em, em không nên tùy tiện như vậy. Thực xin lỗi. Anh đừng giận em có được không?
HẾT CHƯƠNG